"Bác gái."

"Mộ Tuyết, Trọng Đình đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao thằng bé lại có thể trở thành như thế này? Chuyện gì đã xảy ra!" Trần Tuệ nắm tay Đường Mộ Tuyết hỏi.

Hiện tại cái gì bà ta cũng không biết.

"Hôm nay ở công ty Lệ Nhã xảy ra hỏa hoạn, Dư Du Nhiên tình cờ ở bên trong ..." Đường Mộ Tuyết không nói thêm gì nữa.

"Dư Du Nhiên !!! Ta hiểu rồi! Lại là con khốn đó !!! Con khốn !!!" Trần Tuệ nghiến răng căm hận khi nhắc đến Dư Du Nhiên .

"Trọng Đình ... con trai tôi!"

"Cô à, ngài không cần lo lắng. Bác sĩ nói Trọng Đình không sao, khi tỉnh lại chỉ cần bồi bổ tốt là được."

“Đúng vậy, nếu bây giờ nó đã qua cơn nguy kịch rồi, bà cũng không nên đừng khóc lóc ở đây.” Phó Chính Khôn cũng nói.

Nghe tin Phó Trọng Đình bị thương, ông cũng rất lo lắng.

Bây giờ vợ lẻ bên kia, chắc hẳn là đang cười trên nỗi đau của người khác đi!

Vào buổi chiều, Ngô Tâm Di rời đi.

Dư Du Nhiên ở một mình trong bệnh viện.

Lúc này, Đường Mộ Tuyết đi vào.

Dư Du Nhiên nhìn thấy Đường Mộ Tuyết không thấy có chút kinh ngạc nào.

“Dư Du Nhiên.” Đường Mộ Tuyết gọi.

Dư Du Nhiên cười nhạt: "Cô Đường thật là rảnh nên mới tới gặp tôi."

Đường Mộ Tuyết biết Dư Du Nhiên đang chế giễu cô ta, nhưng cô ta cũng không tức giận, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

"Cô có biết cô đã làm tổn thương Trọng Đình nhiều như vậy không, còn có tâm trạng cười ở đây nữa, Dư Du Nhiên, tôi thực sự nghi ngờ cô có phải là động vật máu lạnh hay không đấy."

Đường Mộ Tuyết tức giận, nhưng chỉ là trong giọng điệu.

"Tôi là động vật máu lạnh, thì liên quan gì đến cô Đường?"

"Dư Du Nhiên, cô..."

“Cô Đường, cô có chuyện gì thì nói mau lên đi, có rắm thì mau thả, tôi là bệnh nhân, còn phải nghỉ ngơi!” Dư Du Nhiên cũng không thèm nhìn Đường Mộ Tuyết, cũng không hề để cô ta vào mắt.

Đường Mộ Tuyết tức giận nói: "Dư Du Nhiên, vai của Trọng Đình bị thương và vết bỏng rất rộng. Cô không cảm thấy tội lỗi chút nào sao? Anh ấy làm tất cả vì cô, bây giờ, anh ấy vẫn đang ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh. Còn cô lại ở đây đắc ý như thế, tôi thật sự là nhìn lầm cô! Trọng Đình hôn mê cũng gọi tên cô, hừ! "

Đường Mộ Tuyết nói xong liền rời đi.

Nụ cười của Dư Du Nhiên đột nhiên cứng lại.

Anh ấy ... anh ấy vẫn chưa tỉnh dậy sao?

Không phải Ngô Tâm Di nói rằng bây giờ anh ấy ổn rồi sao? Có lẽ nào Ngô Tâm Di chỉ đang an ủi cô.

Thảo nào, Ngô Tâm Di lại ngập ngừng khi nói chuyện, hóa ra là như thế này!

Cô không thể ngồi yên được nữa.

Cô nhất định phải đi gặp Phó Trọng Đình, cô thật sự không yên lòng về anh ấy.

Giống như Đường Mộ Tuyết đã nói, nếu thật sự không đi, cô sẽ mang tội cả đời.

Cô chưa bao giờ lo lắng về người đàn ông nào như Phó Trọng Đình cả.

Ngay lập tức cô rời khỏi giường, sau đó đi đến phòng bệnh nơi Phó Trọng Đình đang ở.

Khi cô đến phòng bệnh của Phó Trọng Đình, cô thấy Phó Trọng Đình đang nằm im lặng trong đó, khuôn mặt rất nhợt nhạt, không còn chút máu.

Trái tim của Dư Du Nhiên bị bóp chặt.

"Phó Trọng Đình ... Phó Trọng Đình … anh thật là ngu ngốc ..."

Dư Du Nhiên định đi vào và gặp anh.

“Dư Du Nhiên !!!” Lúc này, giọng nói của Trần Tuệ vang lên từ phía sau.

Dư Du Nhiên quay lại nhìn thấy Trần Tuệ đang đến gần.

"Dư Du Nhiên, cô làm gì ở đây? Cô hại Trọng Đình của chúng tôi chưa đủ sao? Đồ khốn!" Trần Tuệ hét lên.

Đừng nói bà ta ghét Dư Du Nhiên, giờ nhìn thấy cô, bà ta càng hận hơn.

“Tôi chỉ đến gặp anh ấy, không có ý gì khác.” Dư Du Nhiên giải thích.

Bốp!

Lúc này, Trần Tuệ đã tát vào mặt Dư Du Nhiên một cái tát.

Dư Du Nhiên không né tránh, nhận ngay cả cái tát vào mặt.

Khuôn mặt của cô nóng lên, in vết dấu tay.

Người phụ nữ này thực sự rất độc ác!

"Biến khỏi đây! Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa!" Trần Tuệ hét toáng lên.

"Tôi đi gặp anh ấy, xem qua một chút thôi, nhìn xong tự nhiên sẽ rời đi."

Dư Du Nhiên nói xong liền muốn đi vào.

Trần Tuệ ngăn cô lại.

"Cô không được phép vào, Dư Du Nhiên, cô là đồ khốn, đồ đen đủi! Cút ngay!"

Trần Tuệ lớn tiếng nói, rồi giơ tay lên, định tát Dư Du Nhiên một lần nữa.

Lúc này, Dư Du Nhiên nắm lấy tay Trần Tuệ: "Trần Tuệ, một cái tát vừa rồi là tôi nợ Phó Trọng Đình. Tôi mới cho bà đánh, nhưng tôi không nợ gì bà cả, tôi sẽ không để bà đánh tôi nữa. Bà cũng phải một vừa hai phải thôi! "

"Cô…cô…cô.” Trần Tuệ tức giận không nói lên lời.

Lúc này Dư Du Nhiên còn dám chống lại bà ta.

Dù gì bà ta cũng là một người đã già, sức khỏe của bà ta không cách nào so sánh được với Dư Du Nhiên .

"Còn nữa, nếu như bà nói tôi là đồ gây ra tai họa, vậy tôi muốn hỏi bà, ngay từ đầu vì sao lại muốn lấy tôi? Chẳng lẽ không phải chỉ vì muốn xung hỉ sao? Chính là vì tôi mà Phó Trọng Đình tỉnh lại, tôi như thế nào lại trở thành tai họa rồi? Ngược lại, chính tôi đã cứu con trai bà, cũng là tôi cứu gia đình bà đấy! "

"Dư Du Nhiên ... cô…cô quá không biết xấu hổ rồi!!!"

"Người không biết xấu hổ là bà đấy. Bây giờ Phó Trọng Đình tỉnh lại, bà lại muốn qua cầu rút ván."

"Nhưng, không phải cô cũng lấy chúng tôi năm trăm tệ sao? Đây là một thỏa thuận công bằng." Giọng của Phó Chính Khôn vang lên, ông đi tới.

“Chính Khôn, ông nhìn con khốn này đi, bây giờ nó thực sự là coi trời bằng vung.” Trần Tuệ tranh thủ nói.

"Cô Dư, xin hãy rời đi. Con trai tôi cần được nghỉ ngơi. Cô không còn là một phần của gia đình nhà họ Phó của chúng tôi nữa." Phó Chính Khôn nói.

Phó Chính Khôn đang ở đây, Trần Tuệ càng tự tin hơn.

Cô không cần phải cùng bọn họ giằng co nữa.

Muốn thấy Phó Trọng Đình, còn rất nhiều cơ hội.

Cuối cùng Dư Du Nhiên cũng rời đi.

Khi đi tới phía trước, cô nhìn thấy Đường Mộ Tuyết .

Cô ta duyên dáng yêu kiều, đứng đối diện với cô.

Cũng cầm một hộp thức ăn trên tay, mà chắc hẳn đã được chuẩn bị cho Phó Trọng Đình .

“Đường Mộ Tuyết , là cô….cô cố tình đưa tôi đến đây.” Dư Du Nhiên nhìn cô chằm chằm và nói.

Đường Mộ Tuyết nhìn vô tội: "Cô Dư, tôi không biết cô đang nói cái gì. Cô đến gặp Trọng Đình thì liên quan gì đến tôi?"

"Cô cố ý đến phòng tôi, nói rằng Phó Trọng Đình đang rất nghiêm trọng. Cô biết tôi lo lắng cho anh ấy, vì vậy cô cố ý chọc tức tôi, yêu cầu tôi đến gặp Phó Trọng Đình . Lúc này, Trần Tuệ lại ra mặt. Cô chỉ muốn Trần Tuệ đánh tôi, sau đó làm người tốt. Cô muốn làm nhục tôi, Đường Mộ Tuyết, mưu mô của cô thật là thâm hiểm! ”

"Cô Dư, cô suy nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ tốt bụng nói cho cô biết tình hình của Trọng Đình mà thôi. Về phần cô, cô muốn đến đây làm gì? Liên quan gì đến tôi? Hơn nữa, Trọng Đình thật sự bị thương rất nặng. Nghiêm túc mà nói, những gì tôi đã nói cũng không phải là một lời nói dối. "

"Nhưng mà, anh ấy cũng không phải hôn mê bất tỉnh, còn đã qua khỏi nguy hiểm, bằng không, cô cầm cái gì trong tay? Người hôn mê, còn có thể ăn sao?"

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play