Trong thời gian ngắn, các loại tiếng ồn ào truyền đến, bên trong kho hàng bốc khói nghi ngút, một khi bốc cháy, hậu quả sẽ rất kinh khủng.
Lửa vẫn cháy, cô muốn chạy ra ngoài kêu cứu nhưng lúc đó mới phát hiện cửa bị lửa chặn lại.
Nơi cháy lại rất gần cửa.
Bây giờ đừng nói chuyện dập lửa, ngay cả cô cũng không thể tự bảo vệ mình.
Nhà kho này ban đầu có hai lối ra, nhưng lối ra còn lại, chứa rất nhiều hàng hóa, nên cửa đã bị chặn, bình thường cũng không có ai ra vào.
"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu tôi với!!!" Dư Du Nhiên hét lớn.
"Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có ai không! Có ai không!!"
"Khụ ... Khụ ..." Khói càng ngày càng dày đặc.
Dư Du Nhiên cảm thấy gần như không thở được.
Cô sẽ chết ở đây sao?
Nhà kho đầy khói, cô không có nơi nào để trốn thoát.
Dư Du Nhiên muốn di chuyển, nhưng thậm chí không thể nhìn thấy đường đi.
Cơ thể cô mềm nhũn, cô ngã xuống đất.
Vào lúc hấp hối này, khuôn mặt của Phó Trọng Đình đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô.
Sao có thể là anh chứ ……
"Dư Du Nhiên ... Dư Du Nhiên ... Dư Du Nhiên ..." Vào lúc này giọng nói của Phó Trọng Đình vang lên.
Dư Du Nhiên mở mắt lần nữa, khi cô nhìn thấy anh, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Cô đang mơ à?
Phó Trọng Đình hạ xuống như một vị thần, sau đó xuất hiện bên cạnh cô.
Trên người anh đang mặc một bộ đồ ướt.
“Dư Du Nhiên, em tỉnh dậy đi!” Phó Trọng Đình lay Dư Du Nhiên .
"Anh ... anh là người hay ma ..." Dư Du Nhiên yếu ớt nói.
Phó Trọng Đình: "……"
Đến lúc này còn hỏi cái này là sao, tưởng mình chết rồi đấy hả?
Sau đó, Phó Trọng Đình bế Dư Du Nhiên lên, rồi chuẩn bị lao ra ngoài.
Anh đặt quần áo của mình lên người Dư Du Nhiên .
"Đừng lo lắng, tôi đưa em đi ra ngoài, sẽ không để cho em chết..."
"Phó ... Phó Trọng Đình ..."
"Đừng nói gì cả!"
Bây giờ Phó Trọng Đình không thể nhìn thấy đường nên chỉ có thể lần mò đi về phía trước.
Rồi khi anh định lao ra ngoài thì bất ngờ có một thứ từ trên cao rơi xuống trúng anh.
Bùm!
Dư Du Nhiên nghe thấy một âm thanh.
Để bảo vệ cô khỏi bị thương, Phó Trọng Đình đã đỡ những thứ rơi từ trên cao xuống.
"Phó Trọng Đình ..."
"Em...... Đừng lo lắng, tôi đưa em đi ra ngoài. Không có sự cho phép của tôi, em không được phép ... Em không được phép chết..."
Phó Trọng Đình ôm Dư Du Nhiên , rồi lao ra khỏi nhà kho.
“Tổng giám đốc… Tổng giám đốc!” Dư Du Nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Kình Vũ.
“Trọng Đình !!!” Sau đó là giọng của Đường Mộ Tuyết .
Ở bên ngoài vô cùng hỗn loạn, một lúc sau đội cứu hỏa mới chậm chạp đến, bắt đầu dập lửa.
Dư Du Nhiên nhớ rằng cô và Phó Trọng Đình đều đã ngã xuống đất.
Đầu óc cô rối bời, cô muốn mở mắt ra nhưng không thể.
Cô có thể cảm thấy Phó Trọng Đình đang ở bên cạnh cô, anh đang vô cùng yếu ớt.
Trái tim cô thắt lại.
Sau khi Dư Du Nhiên tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Một mùi thuốc khử trùng bốc ra, rất gay mũi.
“Phó Trọng Đình !!!” Dư Du Nhiên đột nhiên hét lên.
Cô nằm mơ! Mơ thấy Phó Trọng Đình ... chết ... Cô thực sự vô cùng sợ hãi.
Được bao quanh bởi những ngọn lửa đang bốc lên, nó thực sự ngăn cản cô đến gần anh, sự tuyệt vọng và bất lực đó, cô rất sợ hãi..
Hóa ra cô quan tâm đến anh nhiều như vậy.
“Du Nhiên, cậu tỉnh rồi.” Ngô Tâm Di hỏi.
“Tâm Di, câu….sao cậu lại ở đây?” Dư Du Nhiên hỏi.
"Mình vội vàng chạy đến sau khi nhận được thông báo từ bệnh viện."
Cũng đúng. Thật ra trong mọi trường hợp khẩn cấp, cô đều ghi tên Ngô Tâm Di.
Người nhà họ Dư, cô vốn đã không tin tưởng, có lẽ cô có chết, cũng không ai quan tâm.
"Phó Trọng Đình ... Phó Trọng Đình ở đâu? ..." Dư Du Nhiên hỏi, nắm tay Ngô Tâm Di.
“Anh ấy… anh ấy không sao đâu, đừng lo lắng.” Ngô Tâm Di nói.
"Thật sự không sao chứ?"
"Không sao đâu, đừng lo lắng, hai người đã ra ngoài an toàn. Nói thật, Dư Nhiên, mình cũng không ngờ tới, không ngờ người đi cùng cậu không phải là phó tổng, mà là ...tổng giám đốc..." Ngô Tâm Di thì thào.
Khi đến bệnh viện cô ấy cũng mới phát hiện ra là Phó Trọng Đình đã cứu Dư Du Nhiên .
Nếu không phải là người đặc biệt quan trọng, thì làm sao Tổng giám đốc có thể vì cô mà bất chấp an toàn của bản thân?
Bên cạnh đó, cô ấy luôn biết rằng chủ tịch của họ là một kẻ máu lạnh.
Lần này, thật sự khiến cô ấy mở rộng tầm mắt, vì một người phụ nữ mà bất chấp an toàn của bản thân.
Trước đây, cô ấy vẫn nói về Phó Trọng Đình trước mặt Dư Du Nhiên , nhưng cô ấy không ngờ rằng ... hai người họ đã sớm ...
"Tâm Di, vì cậu đã biết mối quan hệ giữa mình và Phó Trọng Đình, nên mình hy vọng cậu giữ bí mật cho mình, bởi vì cậu là người bạn thân nhất của mình, mình không muốn người khác biết bí mật này."
"Được rồi, mình biết rồi, mình sẽ giữ bí mật này. Nhân tiện cho mình hỏi, giữa cậu và tổng giám đốc có quan hệ gì? Anh ấy thích cậu sao, nếu không, hỏa hoạn lớn như vậy, tại sao không quan tâm đến an toàn của bản thân mà tự mình lao vào cứu cậu? Thật là cảm động mà! "
"Mình ... Mình là vợ của anh ấy."
Ngô Tâm Di nghe xong, sau đó cô ấy kinh ngạc đến không thể tin được.
“Nghe nói… Nghe nói khi tổng giám đốc sống cuộc sống thực vật đã lấy một người phụ nữ, chẳng lẽ… Người phụ nữ đó… là cậu !!!” Dường như Ngô Tân Di đã phát hiện ra thế giới mới.
Dư Du Nhiên nhẹ gật đầu.
Cô cũng không muốn.
Đây đều là nghiệt duyên.
Nếu không phải để trả món nợ cờ bạc của Du Hoa Minh, cô sẽ không lấy một người sống thực vật.
Bây giờ, những vướng mắc này xảy ra, những gút mắc này, nó không phải là nghiệt duyên thì là gì.
Sau lần này, Dư Du Nhiên phát hiện ra rằng cô không thể làm ngơ với Phó Trọng Đình được nữa.
“Tâm Di, cậu nhất định không được nói ra ngoài!” Dư Du Nhiên lại căn dặn lần nữa.
“Đừng lo lắng, mình chỉ nghĩ là thật không thể tin được, người phụ nữ đó chính là cậu, mình và cậu đã làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, mình lại vẫn không phát hiện ra cái gì.” Ngô Tâm Di nói.
Bên kia, Phó Trọng Đình đã phẫu thuật xong và được chuyển về phòng bệnh.
Đường Mộ Tuyết nhìn Phó Trọng Đình đang nằm trên giường, cảm thấy có chút phức tạp.
"Anh thích cô ấy đến vậy sao? Thậm chí anh còn không màng đến mạng sống của mình." Đường Mộ Tuyết có chút mất mát nói.
Khi biết Phó Trọng Đình vào cứu Dư Du Nhiên, trong lòng cô ta rất ghen tị.
Vì Phó Trọng Đình, chưa bao giờ làm điều này với cô ta.
Có thể thấy anh ấy rất quan tâm đến Dư Du Nhiên .
Có lẽ, vì ba năm ở bên cạnh anh! Người ở bên cạnh anh mỗi ngày đó đều là Dư Du Nhiên .
"Trọng Đình... Trọng Đình... Trọng Đình ..."
Lúc này, Trần Tuệ vừa nhận được tin tức, thì vội vàng chạy tới.
TYT & Một Chút Chút
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT