"Nếu bố muốn tìm đường chết, con cũng hết cách, con sẽ không quan tâm nữa."

Dư Du Nhiên nói xong, liền muốn rời đi.

Lúc vừa mới bước đến hành lang, đột nhiên lại có một nhóm người đi tới.

Sau khi bọn họ vào nhà, liền kề chiếc dao bổ dưa vào cổ Dư Hoa Minh.

"Thế nào? Gọi điện cho con gái ông chưa?" Người đàn ông cầm đầu đang giữ cánh tay, trên người toàn bộ đều là hình xăm đầu sói.

“Tôi cầu xin các anh, tha cho ông ấy đi, chúng tôi sẽ tìm cách trả lại tiền mà.” Vương Thuý Phương khóc lóc van xin.

“Hừ! Xem ra không cho dạy cho chúng mày một chút, chúng mày không biết được sự lợi hại của bọn tao! Trước hết hãy phế cái tay ông ta đi, đến lúc đó, rồi lại phế chân ông ta."

“Chờ một chút!” Lúc này Dư Du Nhiên mới nói.

"Làm gì thế? Không được xen vào chuyện của người khác!"

"Tôi là con gái của bà ấy, xin các người hãy thả ông ta ra trước."

"Du Nhiên, cứu bố ... cứu bố ... Bố sai rồi ... Bố không nên nói với con như thế ... Bố sai rồi..."

Bây giờ cuối cùng Dư Hoa Minh cũng lấy lại được tỉnh táo, đã biết cầu xin Dư Du Nhiên.

“Năm trăm nghìn tệ, khi nào thì mày đưa!” Người đàn ông hỏi.

"Các anh ... cho tôi hai ngày, để tôi nghĩ cách."

“Được, nghe nói cô được gả vào gia đình giàu có, hẳn là không thiếu số tiền này!” Người đàn ông nói xong liền dẫn nhóm người rời đi.

Dư Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi suýt chút nữa thì tay của Dư Hoa Minh thật sự đã không còn.

“Du Nhiên… con nhất định phải cứu bố!” Dư Hoa Minh ôm lấy chân Dư Du Nhiên nói.

"Con sẽ tìm cách, nhưng trước tiên con phải nói rõ, đây là lần cuối, con trả số tiền này thay bố, sau này, mối quan hệ bố con của chúng ta cũng chấm dứt."

Dư Du Nhiên nói xong thì bỏ đi, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Ở bên ngoài, bất kể người khác có đối xử với cô như thế nào, cô đều sẽ không khóc.

Chỉ duy nhất lúc cô đối mặt với người thân của mình, cô mới có thể yếu đuối như vậy.

Bây giờ nhà họ Dư như thế này, cô không thể cứ mặc kệ ngồi nhìn.

Ngày hôm sau, Dư Du Nhiên đi làm cũng không yên tâm được.

Trong đầu cô, đều là làm thế nào mới có thể kiếm được năm trăm nghìn tệ trong thời gian ngắn.

"Du Nhiên, cậu đang suy nghĩ gì vậy? Hai ngày nay thấy cậu không được tập trung, cậu xem, số liệu này lại sai rồi, nếu quản lý phát hiện, nhất định lại khiển trách cậu lần nữa đó." Ngô Tâm Di nói.

"Mình...... Mình không sao."

"Có phải cậu gặp chuyện gì khó khăn không?"

"Tâm Di, mình gặp phải một vài chuyện ..." Dư Du Nhiên thực sự không biết phải nói thế nào.

"Gặp phải chuyện gì? Nói đi, giữa mình và cậu còn có chuyện gì không thể nói được sao?"

"Cậu có thể cho mình mượn một ít tiền được không?"

"Tiền ư, cậu cần bao nhiêu?"

"Mình cần năm trăm nghìn tệ."

"Năm trăm nghìn tệ ... cái này ... cái này nhiều quá, nếu mình có năm trăm nghìn tệ, mình cũng không cần phải làm việc ở đây nữa rồi."

Dư Du Nhiên trầm mặc một lúc, cô cũng biết rằng Ngô Tâm Di hẳn là không có tiền, chỉ là cô vẫn nuôi hy vọng.

"Du Nhiên, mình chỉ có mấy chục nghìn tệ, mình có thể cho cậu mượn. Nhưng tự dưng cậu muốn nhiều tiền như thế để làm gì?"

"Tâm Di, bỏ đi, để mình nghĩ cách khác."

Ngay cả khi Ngô Tâm Di cho cô mượn mấy chục nghìn tệ, thì đó cũng chỉ là hạt muối bỏ vào biển mà thôi, còn lâu mới đủ năm trăm nghìn tệ!

Thời điểm buổi chiều tan ca, Dư Du Nhiên lại nhận được một cuộc điện thoại từ Vương Thuý Phương.

"Du Nhiên à, số tiền tích góp được như thế nào rồi? Ngày mai là ngày cuối cùng rồi đó, chẳng lẽ, con thật sự muốn ba của con bị chặt tay chặt chân sao?" Vương Thuý Phương nói.

"Mẹ, con đã cố gắng hết sức để tìm mọi cách rồi."

"Du Nhiên, sao con không hỏi mượn mẹ chồng con một ít, hay là tìm Phó Trọng Đình xin đi!"

"Mẹ, mẹ có thể giữ cho con một chút danh dự được không?"

"Du Nhiên, mẹ biết đã làm con khó xử, nhưng ... chúng ta cũng không còn cách nào ... đều là lỗi của bố con ..."

Dư Du Nhiên không muốn nghe Vương Thuý Phương khóc lóc nữa, sau đó liền cúp điện thoại.

Lúc về đến nhà họ Phó, Trần Tuệ trông vô cùng vui vẻ.

Ngoài ra, còn có một người phụ nữ ngồi bên cạnh bà, người phụ nữ đó rất xinh đẹp, hơn nữa phong cách nhìn qua có vẻ là một nhân vật nổi tiếng ở Kinh Thành này.

Trần Tuệ nhìn thấy Dư Du Nhiên bước vào, vẻ mặt lập tức xị xuống.

"Hừ! Quay về làm gì? Nhìn thấy liền xui xẻo." Trần Tuệ chế nhạo nói.

Chẳng qua là cố ý muốn chọc giận cô, để cô rời khỏi nhà họ Phó sao?

Nhưng cô vẫn cứ không đi!!

“Bác gái, vị này chính là cô vợ của Trọng Đình phải không?” Đường Mộ Tuyết hỏi.

"Đúng vậy, Mộ Tuyết, sao cô ta có thể so sánh với cháu được! Cháu xem bộ dạng của cô ta, gả vào nhà họ Phó của chúng ta cũng đã ba năm rồi, ngay cả một đứa con cũng không có, bây giờ thì hay rồi, đuổi cũng không đuổi đi được."

"Bác gác, bác đừng nói như vậy."

Dư Du Nhiên không thèm để ý đến bà ta, chuẩn bị vào trong sân để hít thở không khí.

Cô cầm lấy điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho Phó Trọng Đình, bây giờ, hy vọng duy nhất của cô cũng đặt trên người Phó Trọng Đình.

Hy vọng anh có thể giúp đỡ được cô.

Nhưng đồng thời, trong lòng cô cũng rất đấu tranh, mối quan hệ giữa cô và Phó Trọng Đình hẳn là vẫn chưa đến mức đó, liệu anh có xem thường mình không?

Vì nhà họ Dư, cô chỉ có thể thử xem.

“Du Nhiên.” Không ngờ, Phó Trọng Hiên đến.

Dư Du Nhiên cất điện thoại đi.

"Phó Trọng Hiên, anh lại có chuyện gì nữa?"

"Du Nhiên, vừa rồi em cũng nhìn thấy rồi mà!"

"Nhìn thấy cái gì?"

"Đường Mộ Tuyết đấy, em cũng biết cô ấy là ai phải không?"

Dư Du Nhiên lắc đầu.

"Nhà họ Đường cũng là một gia đình có tiếng ở Kinh Thành. Danh tiếng của Đường Mộ Tuyết càng được mọi người ca tụng ở Kinh Thành. Hơn nữa, trước đây cô ta và Phó Trọng Đình còn có hôn ước, cho nên cô ta là vị hôn thê của Phó Trọng Đình."

Nghe xong điện ngoại trong tay Dư Du Nhiên liền cầm không chắc, lập tức rơi xuống đất.

Vị hôn thê...

Phó Trọng Hiên thấy cô thất thố như vậy, liền lo lắng nói: "Du Nhiên, anh làm vậy là vì tốt cho em, hy vọng em chuẩn bị tâm lý, Đường Mộ Tuyết đã quay lại rồi."

"Quay lại thì sao, nếu cô ta là vợ chưa cưới của Phó Trọng Đình, lúc đầu Phó Trọng Đình muốn cưới vợ, tại sao không kết hôn với anh ấy?"

"Khoảng thời gian đó Đường Mộ Tuyết bị bệnh, sau đó nhà họ Đường đưa cô ta sang nước ngoài chữa bệnh, bây giờ mới quay lại."

Dư Du Nhiên không để ý đến Phó Trọng Hiên nữa, ngay lập tức trở về phòng.

Trong lòng cô thật sự có chút hoảng loạn, cũng có chút khó chịu.

Chẳng lẽ, cô thật sự để ý đến Phó Trọng Đình?

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đặt điện thoại xuống.

Cốc, cốc, cốc! ! !

“Dư Du Nhiên, cô mở cửa ra cho tôi!” Trần Tuệ lại gõ cửa ở bên ngoài.

"Có chuyện gì thế?"

"Dư Du Nhiên, cô hẳn đã nhìn thấy Mộ Tuyết rồi, cô ấy là vợ chưa cưới của Trọng Đình. Cô nên rời khỏi nhà họ Phó đi. Nhà họ Đường với nhà họ Phó môn đăng hộ đối, bà cụ cũng rất tán thành, khuyên cô nên hiểu chuyện một chút, đừng tự làm bản thân mất mặt.” Giọng điệu của Trần Tuệ sắc bén nói.

"Hừ! Lúc Phó Trọng Đình cần cô ta nhất, cô ta đang ở đâu chứ?"

"Chẳng qua là do Mộ Tuyết bị bệnh, bây giờ đã chữa khỏi hẳn, đương nhiên là phải quay lại rồi, hơn nữa, hôn ước của cô ấy với Trọng Đình vẫn còn đó."

Nghe thấy vậy, ngón tay của Dư Du Nhiên liền siết chặt lại.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play