Trần Tuệ thấy sắc mặt khó coi của cô, sau đó vô cùng đắc ý rời đi.

Bà ta đang từng bước một hạ gục phòng tuyến của Dư Du Nhiên.

Cả đêm nay, Dư Du Nhiên không thể ngủ được.

Ngày hôm sau, Vương Thuý Phương lại gọi điện đến.

Dư Du Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó đi tìm Trần Tuệ.

Nhưng lại vô tình gặp Đường Mộ Tuyết đang ở đây.

“Dư Du Nhiên.” Đường Mộ Tuyết hô lên.

"Có chuyện gì không?"

“Du Nhiên, mấy năm nay, rất cảm ơn cô đã chăm sóc cho Trọng Đình, cơ thể của anh ấy mới có thể hồi phục.” Đường Mộ Tuyết nhẹ nhàng nói.

"Không cần cám ơn, tôi là vợ của anh ấy, đây là việc tôi nên làm."

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Đường Mộ Tuyết có chút mất tự nhiên.

Dư Du Nhiên sao lại không rõ được, bây giờ Đường Mộ Tuyết thấy Phó Trọng Đình tốt rồi, nên muốn quay trở về bên cạnh Phó Trọng Đình.

"Trọng Đình đối xử với cô tốt chứ?"

Dư Du Nhiên không biết Đường Mộ Tuyết muốn hỏi dò chuyện gì, nhưng hiện tại trong lòng cô cảm thấy không thỏa mái, cô ta cũng đừng mong được thỏa mái.

"Tất nhiên là tốt rồi, cô thấy xem, chiếc điện thoại màu hồng này được anh ấy tìm người có chuyên môn sản xuất riêng cho tôi."

Dư Du Nhiên nói xong, sau đó cầm điện thoại lên lắc lắc.

Ngay lập tức mặt Đường Mộ Tuyết xị xuống.

Dư Du Nhiên khịt mũi cười.

Rõ ràng là không thích cô, ghen tị với cô, mà vẫn giả bộ điềm đạm đáng yêu trước mặt cô, thật là một đóa Bạch Liên Hoa mà.

Cô ghét nhất những người như vậy.

“Mộ Tuyết, cháu có chuyện gì vậy?” Trần Tuệ đi tới nói.

"Bác gái, không ... không có gì..."

“Có phải là Dư Du Nhiên bắt nạt cháu không?” Trần tuệ lập tức chỉ vào cô.

Đm, con mắt nào của bà ta nhìn thấy cô bắt nạt Đường Mộ Tuyết vậy?

Đường Mộ Tuyết không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt uất ức.

Trần Tuệ lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Chỉ vào Dư Du Nhiên lớn tiếng nói: "Dư Du Nhiên, cô có biết Đường Mộ Tuyết là ai không mà cô dám bắt nạt cô ấy!"

"Được rồi, cô ta cũng không có thiếu tay thiếu chân. Tôi bắt nạt cô ta ở chỗ nào chứ? Tôi đến tìm bà, là có chuyện muốn nói với bà."

“Bác gái, thế con về trước đây.” Đường Mộ Tuyết thức thời nói.

"Được, Mộ Tuyết, lúc nào rảnh thì thường xuyên đến đây chơi nhé, Trọng Đình sắp quay về rồi." Trần Huệ cười tủm tỉm nói.

Bà ta nhìn thế nào cũng thấy Mộ Tuyết rất thuận mắt!

“Dư Du Nhiên, cô tìm tôi có chuyện gì!” Trần Tuệ lạnh lùng hỏi, nụ cười vừa rồi cũng biến mất.

ĐM, thật là trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách!

"Tôi đã nghĩ kĩ về chuyện mà bà đã nói rồi, tôi có thể rời khỏi nhà họ Phó, nhưng tôi có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Tôi muốn năm trăm nghìn tệ!"

"Không thành vấn đề, đây mới là Dư Du Nhiên cô chứ, trước đây còn làm bộ làm tịch, ngẫm lại cũng thật là ghê tởm." Trần Tuệ cười mỉa mai.

Ngón tay Dư Du Nhiên siết chặt, nếu không phải vì nhà họ Dư, cô cũng sẽ không như ý nghĩ của Trần Tuệ đâu!

Dư Du Nhiên cầm lấy năm trăm nghìn tệ của Trần Tuệ, sau đó đi đến nhà họ Dư.

“Du Nhiên, cảm ơn con nhiều, mẹ biết con là một đứa con hiếu thảo mà.” Vương Thuý Phương nói.

"Đủ rồi, đây là lần cuối cùng. Từ nay cho dù các người có xảy ra chuyện gì, cũng đừng gọi cho con nữa." Dư Du Nhiên nói xong thì rời đi.

"Du Nhiên..."

Dư Du Nhiên rời khỏi nhà họ Dư, cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng trong lòng cô lại không thể yên lòng với Phó Trọng Đình.

Ba năm trước, cô vì nhà họ Dư, bán mình để gả cho một người sống thực vật.

Ba năm sau, cô lại vì nhà họ Dư, tự mình rời khỏi nhà họ Phó.

Lúc Dư Du Nhiên quay trở lại nhà họ Phó, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Bỗng nhiên, trong ngăn tủ rơi ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

Cô tò mò nhặt nó lên.

Trước đây, cô vốn không hề quan tâm đến Phó Trọng Đình, cho nên đồ của anh, cô chẳng thèm nhìn đến.

Khi cô vừa mở ra, liền nhìn thấy có một xấp ảnh bên trong.

Trên bức ảnh là một người phụ nữ, người phụ nữ này ... không phải là Đường Mộ Tuyết sao! ! !

Những bức ảnh này chắc cũng cách đây vài năm rồi, không có ép nhựa cho nên hơi cũ kĩ ...

Ngón tay của Dư Du Nhiên siết chặt những bức ảnh này.

Sau này cô có hỏi dò một chút về Đường Mộ Tuyết với Phó Trọng Đình.

Mọi người đều nói rằng hai người họ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau. Khi còn nhỏ, Phó Trọng Đình mê mẩn Đường Mộ Tuyết hơn, còn nói rằng anh muốn cưới cô ta làm vợ.

Ha ha! Trong lòng Dư Du Nhiên một lần nữa như bị thứ gì đó hung hăng đâm xuyên vào.

Không phải là cô đố kỵ với bối cảnh thân phận của Đường Mộ Tuyết, mà là vì cô ta vốn là người trong lòng của Phó Trọng Đình.

“Dư Du Nhiên, sao cô vẫn chưa thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi!” Trần Tuệ bước vào lớn tiếng nói.

“Sắp xong rồi.” Dư Du Nhiên lau nước mắt.

"Năm trăm nghìn tệ đã xứng với cô rồi, cô đừng có mà được voi đòi tiên! Hôm nay trước khi trời tối, cút ra khỏi nhà họ Phó cho tôi, nếu không, tôi sẽ lấy đống đồ này của cô đi vứt đấy."

Thật sự thì có gì mà phải thu dọn.

Dư Du Nhiên tới đây đã được ba năm, cô không có bất cứ cái gì, ngoại trừ mấy bộ quần áo để thay ra, cái gì cô cũng không có.

Cho nên dọn dẹp qua loa một chút, cô liền kéo chiếc vali rời đi.

Quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự đồ sộ của nhà họ Phó, trong lòng ngập tràn cảm xúc.

Trước đây, cô mơ ước muốn rời khỏi cái lồng này, nhưng bây giờ, khi cô thực sự rời đi, lại không hạnh phúc như cô tưởng tượng.

“Du Nhiên."

"Phó Trọng Hiên, sao anh lại đến?"

"Anh đến tiễn em."

"Không cần đâu, tôi có thể tự đi."

"Em có thể đi đâu? Anh đã biết tình hình của nhà em, tại sao em không đến tìm anh?"

"Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm."

"Du Nhiên, bây giờ em không còn nơi nào khác để đi nữa, anh đã tìm được một chỗ ở cho em rồi, đừng từ chối anh được không? Anh chỉ muốn đối xử tốt với em thôi, coi như là để báo đáp chuyện hồi nhỏ."

Dư Du Nhiên suy nghĩ một chút, bây giờ cô thật sự không còn nơi nào để đi.

Cô không có gì cả, bây giờ thậm chí không có tiền để thuê nhà, vì thế cô đã lên xe của Phó Trọng Hiên.

Ngôi nhà mà Phó Trọng Hiên tìm được cho cô là một khu nhỏ, nhưng nó khá yên tĩnh.

"Du Nhiên, sau này em sống ở đây đi. Em yên tâm, không có ai chăm sóc em, thì anh sẽ chăm sóc em. Mặc dù trước đây em là chị dâu của anh, nhưng tuổi tác của em vẫn nhỏ hơn anh, em hoàn toàn có thể xem như anh như là anh trai."

"Cám ơn anh, Phó Trọng Hiên, nhưng nếu mẹ anh biết được, bà ấy nhất định sẽ trách anh đấy, sau này anh vẫn nên ít đến chỗ tôi thì hơn!"

“Du Nhiên, anh thì khác, chỉ cần em muốn, cho dù rời khỏi đây cùng với em, anh cũng bằng lòng, nhưng anh biết, em sẽ không muốn.” Phó Trọng Hiên cười khổ.

Đã hai ngày liền Dư Du Nhiên không đến công ty làm việc, nếu đã quyết định phải rời đi, cần gì phải gặp mặt.

Cô định nghỉ ngơi vài ngày rồi đi tìm công việc khác.

Ngày hôm sau, Phó Trọng Hiên lại đến.

Kể từ khi rời khỏi nhà họ Phó, Phó Trọng Hiên thật sự rất quan tâm đến cô.

“Anh không cần phải bận tâm chuyện công việc đâu, tôi sẽ tự mình đi tìm, cám ơn anh, Phó Trọng Hiên.” Trước khi đi, Dư Du Nhiên nói với Phó Trọng Hiên, tiễn anh ta ra cửa.

Phó Trọng Hiên mỉm cười, sau đó chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, Phó Trọng Đình lại đến, anh tiến tới túm lấy Phó Trọng Hiên: “Sao em lại ở đây!” Phó Trọng Đình lớn tiếng hỏi.

TYT & Một Chút Chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play