“Nghiêm khắc mà nói, là ở giao giới giữa Huyết Hô hải vực và Hắc Uyên hải vực. Chỉ là toà hoang đảo này có vị trí gần với Huyết Hô hải vực hơn. Nơi đó là khu vực khống chể của Thiên Hoa cung, cũng không phải thế lực phụ thuộc Huyết Diễm môn.”
Vương Thiên Kỳ bổ sung nói. Ngay từ đầu, nàng cũng tưởng đó là bẫy. Nhưng tu sĩ Vương gia phát hiện được động phủ của tu sĩ cổ luôn luôn ở tại Huyết Hô hải vực, cùng Vương gia không có liên hệ trực tiếp. Cùng bản thân Vương Thiên Kỳ cũng không có liên hệ trực tiếp, tỷ lệ là bẫy có vẻ rất thấp.
“Các ngươi đã công kích nửa tháng đều không thể phá được, chắc là không phải động phủ của cao giai tu sĩ. Nhưng cũng không thể cam đoan là động phủ của tu sĩ cổ. Dù sao cũng nhàn rỗi, ta tự mình đi một chuyến! Mang thêm nhiều nhân thủ và Độn thuật phù.”
Vương Thu Hồng do dự một lát rồi nói: “Biểu cô, nếu không thì để cho Thiên Mịch đi đi! Nàng cũng là trận pháp sư.”
“Thiên Mịch bố trí trận pháp không có vấn đề gì. Nàng trước mắt chưa thể phá được trận pháp bậc ba, để nàng ở lại Ngân Xà đảo đi! Ta tự mình đi một chuyến, yên tâm đi! Ta sẽ không đem mình đặt vào chỗ nguy hiểm.”
Trên tay Diệp Hải Đường có một tấm Độn thuẩn phù bậc ba. Đây là Diệp Lâm ra giá cao để mua về cho Diệp Hải Đường làm bùa bảo mệnh.
Vương Thu Hồng gật gật đầu, phái một đội tộc nhân xuất phát theo Diệp Hải Đường.
Tổng cộng ba mươi tu sĩ, Trúc cơ tu sĩ có bảy người. Chủ yếu là Vương Thu Hâm dẫn đội ra ngoài săn giết yêu thú, còn chưa trở về.
Huyết Hô hải vực cách Hồng Nguyệt hải vực có chút xa, đám người Diệp Hải Đường phải đi một năm thời gian mới có thể tới được Huyết Hô hải vực.
Huyết Hô hải vực có nước biển đỏ như máu, vì ở đây sinh sống lượng lớn Huyết hô thú nên mới có tên gọi này. Huyết hô thú có ngoại hình giống san hô, da thô thịt dày. Da của Huyết hô thú bậc hai là nguyên liệu thượng giai dùng để luyện chế phòng ngự pháp khí. Nhưng Huyết hô thú sống bầy đàn, ít thì mấy ngàn, nhiều thì mấy chục vạn. Phải nhiều người tu tiên hợp tác săn giết mới được.
Diệp Hải Đường cũng không lập tức chạy tới địa điểm hẹn trước, mà chạy tới hai toà haong đảo. Bày ra hai trận pháp bậc ba truyền tống đơn giản.
Thỏ khôn có ba hang, Diệp Lâm đã dạy này, làm việc phải tính toán ĩ lưỡng. Chuẩn bị tốt kế sách đối ứng, không thể mang tâm lý cầu may.
Diệp Hải Đường có vẻ cẩn thận. Mặc dù tỷ lệ tà tu tới quấy rối rất thấp, nhưng nàng vẫn muốn chuẩn bị tốt kế sách rút lui.
Không những vậy, nàng còn cùng đám người Vương Thiên Kỳ bàn bạc tốt về con đường rút lui. Nếu là tà tu bày bẫy, bọn họ phải chạy trốn như thế nào, ở nơi nào hội họp.
“Biểu cô nãi, ngài quá cẩn thận rồi! Nếu thật sự có tà tu cao giai, chúng ta chỉ sợ là chạy không được.”
Một tộc nhân đưa ra nghi ngờ.
Diệp Hải Đường lắc đầu, chân thành nói: “Chạy được hay không là một chuyện, muốn chạy hay không lại là một chuyện khác. Cứ bàn tốt lỡ như xảy ra chuyện xấu nhất, nếu thật sự gặp phải tà tu cao giai. Chúng ta lập tức làm theo kế hoạch, ta trước giờ không lập trận vô ích.”
“Được rồi, các ngươi đùng nói lời thừa thãi nữa. Nghe lời Biểu cô nãi, theo gia pháp mà hành sự.”
Vương Thiên Kỳ mở miệng nói, giọng điệu nghiêm khắc.
Nghe xong lời này, những người khác không nói thêm gì nữa. Dù sao lời Diệp Hải Đường nói cũng rất có đạo lý.
“Được rồi, chúng ta tới địa điểm đó đi!”
Thương nghị tốt đường rút lui, Diệp Hải Đường dẫn theo mọi người chạy tới chỗ động phủ.
Nửa tháng sau, bọn họ cũng đã chạy tới nơi. Tại một đảo nhỏ rộng hơn trăm dặm, trên đảo không có linh mạch, linh khí mỏng manh, hoang tàn vắng vẻ.
...
Sườn phía Đông đảo nhỏ là một mảng sơn mạch xanh biếc, sườn phía Tây là hoang nguyên, trung tâm có một hồ nước lớn.
Vương Thiên Kỳ lấy ra một con ốc biển màu xanh, rót pháp lực vào trong. Ốc biển màu xanh hào quang đại trướng, hắn mở miệng nói: “Xuất hiện đi!”
Rất nhanh, một đạo độn quang màu xanh từ trong sơn mạch xanh biếc bay ra, dừng ở trước mặt đám người Vương Thiên Kỳ. Rõ ràng là một người nam thanh sam ngoài ba mười tuổi.
“Thế nào? Không có gì bất thường chứ?”
Vương Thiên Kỳ thuận miệng hỏi.
“Hồi Đường chủ, tất cả đều bình thường.”
Diệp Hải Đường gật đầu dặn dò: “Đi thôi! Dẫn chúng ta đi đến đó đi!”
Người nam thanh sam lên tiếng đáp ứng, đi phía trước dẫn đường.
Không qua bao lâu, bọn ở xuất hiện ở bên ngoài một sơn cốc. Sơn cốc bị một mảng sương mù màu trắng dày đặc che phủ, nhìn không rõ bên trong.
Ở bên ngoài sơn cốc là một mảng rừng trúc lớn màu xanh, rộng tầm một mẫu.
“Chính là nơi này, có hai tộc nhân bị vây bên trong. Lâu như vậy rồi, cũng không biết bọn họ sống chết thế nào.”
Vương Thiên Kỳ vẻ mặt lo lắng, Nam Hải thật sự quá lớn. Từ Huyết Hô hải vực đến Hồng Nguyệt hải vực, vừa đi vừa về cũng tốn không ít thời gian. Tu sĩ Luyện khí không thẻ ích cốc. Hai năm trôi qua, Tích cốc đan trên người chắc đã sớm ăn hết rồi.
“Mau chóng phá trận đi! Xem thử có thể liên hệ với bọn họ ở bên trong hay không.”
Diệp Hải Đường chỉ huy tộc nhân, khống chết pháp khí công kích sơn cốc.
Pháp khí đủ mọi màu sắc đánh vào bên trong sơn cốc, một chút tiếng vang cũng không truyền ra. Sửa dùng thuật công kích khác cũng như vậy, sương mù trong cốc không hề giảm bớt.
Diệp Hải Đường lấy ra một tiểu kính hồng quang lập loè, đánh vào đó một đạo pháp quyết.
Hình thể tiểu kính tăng vọt, phát ra lực nóng kinh người. Mặt ngoài xuất hiện từng luồng hoả diễm màu đỏ.
Nàng đánh lên tiểu kính một đạo pháp quyết, hồng quang chợt loé. Một mảng lớn hoả cầu màu đỏ bay ra, tiến nhập vào bên trong sơn cốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT