Ánh chiều ta chậm rãi buông xuống, sắc trời dần tối lại. Một cỗ hơi thở chết chóc khó có thể ngăn cản đánh úp lại. Vương Trường Nguyệt chậm rãi nhắm mắt, đã không còn hơi thở. Trên mặt là một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Diệp Lâm phát hiện Vương Trường Nguyệt không còn hơi thở, đau lòng khóc lớn, trong lòng bi thống đan xen.

Hắn ôm ngang thi thể Vương Trường Nguyệt, nâng bước đi về một hố đất lớn một trượng cách đó không xa. Trong hố có quan tài tốt nhất, trước hố đất có lập một khối bia đá. Trên mặt bia đá có khắc hoa văn hồng đậu và hoa hải đường. Hắn mang Vương Trường Nguyệt đặt vào trong quan tài, chính mình cũng nằm vào.

“Trường Nguyệt, chúng ta đã hẹn ước tốt rồi. Nếu có kiếp sau, chúng ta lại tiếp tục ở bên nhau.”

Diệp Lâm nắm chặt tay phải Vương Trường Nguyệt, đậy nắp quan tài. Sau đó lấy ra một cái trận bàn màu vàng, đánh vào trong đó một đạo pháp quyết.

Một mảng lớn bùn đất từ tứ phía ùa đến, che kín cỗ quan tài.

Mấy ngày sau, Diệp Ngọc Đồng phá vỡ trận pháp che kín tiểu viện, nhìn thấy bia mộ, đau đớn gào khóc.

Dựa theo di chúc của Diệp Lâm, linh bài không có khắc tên của hắn để tránh gây phiền toái cho Vương gia.

Vương Thanh Khải dẫn theo tộc nhân đến tế bái. Đồng thời tuyên bố chỗ ở của Diệp Lâm là cấm địa, tộc nhân không được tự tiện xông vào.

Sau khi Vương Trường Nguyệt qua đời, bối tự Trường của Vương gia chỉ còn lại hai người là Vương Trường Sinh và Vương Trường Thanh. Bối tự bối cũng không còn dư lại mấy người.

...

Nam Hải, Hồng Nguyệt hải vực.

Ngân Xà đảo, một sơn cốc hoang vắng, trên đất trải đầy đá vụn.

Diệp Hải Đường cùng Vương Thiên Mịch đứng ở trong cốc, sắc mặt các nàng ngưng trọng.



Đối diện nàng, có một cự nhân màu vàng cao năm trượng. Cự nhân màu vàng được dựng thành từ từng viên từng viên đá, trên tay cầm một cây thạch bổng thật lớn.

Cự nhân màu vàng vung thạch bổng, công kích Diệp Hải Đường. Diệp Hải Đường không chút hoang mang, lấy ra một bình sứ trắng lớn bằng bàn tay. Đánh lên trên đó một đạo pháp quyết.

Bình sứ màu trắng xoay chuyển, hình thể tăng vọt. Một mảng hàn khí màu trắng trào ra, hoá thành một đại võng màu trắng dài hơn mười trượng, trùm lấy cự nhân.

Cự nhân màu vàng vung lên cây thạch bổng, đập vỡ nát đại võng màu trắng. Đại võng hoá thành mọt cỗ hàn khí, gắn chặt vào trên người cự nhân.

Cự nhân màu vàng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, chầm chậm kết băng, không qua bao lâu, nửa người trên đều bị đóng băng.

Nhân cơ hội này, Diệp Hải Đường lấy ra một cái gương hồng quang lập loè, mặt gương loé lên từng trận hồng quang chói mắt. Một mảng lớn hoả cầu màu đỏ từ trong đó bay ra, khí thế hùng hổ đánh về một góc của cự nhân.

Tiếng gầm rú liên tiếp vang lên, mặt nó bị đánh thành một cái hố thật lớn. Mơ hồ có thể nhìn thấy mặt trận kỳ vỡ vụn.

Nửa người dưới của cự nhân màu vàng biến trở lại thành đá tảng. Nửa người trên không ngừng rơi rụng trên mặt đất, lớp băng vỡ nát.

“Biểu cô nãi, ngài quá lợi hại, nhanh như vậy đã có thể phá huỷ trận pháp ta bố trí.”

Vương Thiên Mịch dùng một loại giọng điệu hâm mộ tán dương.

Diệp Hải Đường vì để rèn luyện Vương Thiên Mịch, để cho Vương Thiên Mịch bày trặn, nàng phá trận.

“Bớt vuốt mông ngựa lại. Đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, mắt trận phải để ở chỗ không thấy được. Ngươi nên là bố trí một cái ảo trận, che giấu vị trí của mắt trận. Trận pháp công kích người đổi thành trận pháp vây khốn. Tăng cường lực phòng ngự, chỗ này không sai. Nhưng nếu muốn vây địch, nên bố trí thêm ảo trận hoặc là trận pháp chuyên dùng để vây khốn. Ngươi sửa loạn trận pháp, chỉ làm suy yếu uy lực của trận pháp mà thôi.”

Diệp Hải Đường giọng điệu nghiêm khắc, nàng hiện tại chỉ là Trúc cơ kỳ. Nhưng danh sư xuất cao đồ. Diệp Lâm đối với nàng nghiêm khắc, tận tay dạy nàng bố trí trận pháp bậc ba. Diệp Hải Đường có thể bố trí được trận pháp bậc ba, nhưng nàng không khống chế được trận pháp bậc ba.

“Tôn nhi nhớ kĩ lời biểu cô nãi dạy dỗ.”



Vương Thiên Mịch lên tiếng nói phải, nàng biết Diệp Hải Đường nghiêm khắc là muốn tốt cho nàng.

“Lần này ngươi bày trận, thời gian vây khốn ta dài hơn so với lần trước. Tổng thể mà nói thì đã có tiến bộ. Ta chuẩn bị đi Đông Hoang một chuyến, ngươi thành thật học tập bày trận. Ta trở về sẽ kiểm tra…”

Lời nói của Diệp Hải Đường còn chưa dứt, một tiếng kèn trầm thấp vang lên.

Diệp Hải Đường nhướng mày, lấy ra một con ốc biển màu đỏ lớn bằng bàn tay. Đánh vào trên đó một đạo pháp quyết, lên tiếng hỏi: “Gia chủ, có việc gì thế?”

Dưới tình huống bình thường, Vương Thu Hồng sẽ không liên hệ Diệp Hải Đường.

“Biểu cô, bọn Thiên Kỳ phát hiện một động phủ của tu sĩ cổ. Bọn họ công kích đã lâu cũng không phá được trận pháp bao quanh. Muốn mời người qua đó một chuyên, chúng ta đang ở phòng nghị sự.”

“Động phủ của tu sĩ cổ? Được, ta lập tức đi qua.”

Diệp Hải Đường cắt đứt liên hệ, nói với Vương Thiên Mịch: “Cơ hội luyện tập tới rồi, ngươi cùng đi theo ta đi!”

Không qua bao lâu, bọn họ đã tới phòng ngị sự. Vương Thu Hồng cùng Vương Thiên Kỳ chờ đã lâu.

Vương Thiên Kỳ đem sự việc trải qua nói một lần. Trương gia cùng Bát phương thương minh đều hi vọng Vương gia hỗ trợ tìm kiếm tà tu. Vương Thiên Hồng cho Vương Thiên Kỳ năm mươi người, mở rộng quy mô tìm kiếm. Vài tu sĩ Vương gia ở một toà hoang đảo của Huyết Hô hải vực phát hiện được một động phủ của tu sĩ cổ. Bọn họ tiêu phí nửa tháng thời gian, ngay cả trận pháp bên ngoài cũng không phá được, chỉ có thể quay về cầu viện gia tộc.”

“Ở Huyết Hô hải vực?”

Diệp Hải Đường nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ cân nhắc.

Huyết Hô hải vực ở trung bộ của tu tiên giới Nam Hải, là đại bản doanh của Huyết Diễm môn.

Huyết Diễm môn là một trong mười đại tông môn của Nam Hải, cao thủ nhiều như mây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play