Công kích này giống như thả đá xuống biển, một chút tiếng vang cũng không truyền ra.

Diệp Hải Đường cẩn thận quan sát địa thế trong chốc lát, lên tiếng phân phó: “Mang toàn bộ rừng trúc đốn xuống cho ta, nhổ tận gốc. Trình độ trận đạo của người này có vẻ cao, lại có thể bố trí một thủ thuật che mắt. Cũng may cha ta đã nói với ta loại tình huống này. Bằng không ta thực sự sẽ không phát hiện ra.”

Vương Thiên Kỳ cùng tộc nhân khác đều đang đốn hạ rừng trúc. Ở gốc của mấy chục cây trúc phát hiện một ít viên châu màu lam lớn bằng nắm tay. Bên ngoài viên châu trải rộng trận văn.

“Đây là trận châu, ta quả nhiên đoán không sai.”

Trận châu là một loại trận bàn, bởi vì hình thể nhỏ lại dễ dàng che dấu nên thường được dùng để bố trí thủ thuật che mắt.

Diệp Hải Đường huỷ diệt viên châu màu lam, sương mù trong cốc cũng biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, đám người Diệp Hải Đường chỉ cảm thấy một trận hoa mắt. Bọn họ chợt xuất hiện bên trong một sơn băng thiên tuyết địa, gió lạnh thét gào. Từ trên trời cao rơi xuống từng bông tuyết lớn, nhiệt độ lạnh lẽo.

“Trận trong trận, có chút thú vị.”

Trên mặt Diệp Hải Đường lộ ra thần sắc hứng thú, lấy ra hơn trăm cây trận kỳ, sáp nhập vào phụ cận xung quanh. Lại đem sáu trận bàn hồng quang lập loè phân cho sáu tu sĩ Trúc Cơ, trong đó có Vương Thiên Kỳ. Chỉ huy bọn họ không chế trận pháp.

Bảy tu sĩ Trúc cơ đồng thời đán vào trận bàn một đạo pháp quyết. “Phập” một tiếng, một mảng hoả diễm màu đỏ ở phụ cận bùng lên, hàn ý nhất thời tan biến.

Hoả diễm màu đỏ rất nhanh lan tràn mở rộng, bông tuyết vừa tới gần hoả diễm màu đỏ liền biến mất không thấy.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Diệp Hải Đường biến đổi pháp quyết, trận bàn sáng lên từng trận hồng quang chói mắt. Mặt khác sáu gã tu sĩ Trúc cơ cũng đều đánh một đạo pháp quyết vào trận bàn.

Oành đùng đùng!

Một hoả diễm đường kính ba trượng thô to từ dưới mặt đất bay ra, thẳng hướng tận trời.



Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc vang lên, đất rung núi chuyển.

Bọn họ chỉ cảm thấy một trận hoa mắt sau đó lại phát hiện mình đã đứng bên ngoài sơn cốc. Sương mù trong sơn cốc cũng biến mất không thấy. Trên đất có hai khối thi thể, bọn họ mỗi người đều nắm chắc một thanh phi kiếm, chuôi kiếm cầm trên tay. Hình như là giết nhau mà chết.

“Bọn họ hẳn là trúng ảo thuật nào đó, lúc này mới tự giết lẫn nhau. Thu hồi thi thể bọn họ đi, chúng ta cẩn thận một chút!”

Vương Thiên Kỳ thu hồi thi thể hai gã tộc nhân, cũng cấp cho mình thêm một vòng phòng hộ, đi vào bên trong cốc.

Sơn cốc cũng không lớn, đi hơn trăm bước bọ họ đã đi tới điểm cuối cùng. Một vách đá đã chặn đứng lối đi của bọn họ.

Diệp Hải Đường cẩn thận quan sát, lấy ra một tiểu kính màu đỏ. Thả ra một mảng hoả cầu lớn, bất ngờ công kích vách đá.

Oành đùng đùng!

Một trận gầm rú thật lớn vang lên, hoả diễm bao phủ hơn nửa vách đá.

Không qua bao lâu, hoả diễm tán đi, vách đá lại không hề bị tổn hao gì.

“Quả nhiên có vấn đề.”

Diệp Hải Đường lẩm bẩm, chỉ huy những người khác công kích vách đá.

Các màu sắc pháp thuật sáng lên linh quang, tiếng gầm rú vang lên không ngừng.

Một khắc đồng hồ sau, vách đá bị đánh vỡ nát. Một sơn động cao vài trượng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vương Thiên Kỳ thả ra hai con Khôi lỗi thú đi vào trong, cũng không phát hiện điều gì dị thường. Vài tu sĩ Luyện khí kỳ dẫn đầu đi vào, đám người Diệp Hải Đường theo sát phía sau, vẻ mặt đề phòng.

Sơn động có chút uốn lượn, đi được hơn trăm bước, bọn họ đi vào bên trong một động quật rộng hơn trăm trượng.



Một hài cốt màu trắng nằm ở trung tâm động quật. Bên hông hài cốt có một túi trữ vật màu xanh, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Vương Thiên Kỳ khống chế Khôi lỗi thú tháo túi trữ vật màu xanh xuống. Sau đó thiêu huỷ hài cốt.

Trong túi trữ vật có rất nhiều thứ, chỉ tính linh thạch đã có hơn ba mươi vạn. Còn có năm món pháp bảo, một đống nguyên liệu luyện khí. Ba viên yêu đan bậc ba, còn có mấy chục vỏ sò đủ màu sắc. Một hộp ngọc màu đen chứa ba cái kén trùng màu đen.

Đám người Diệp Hải Đường phân phát tài vật. Diệp Hải Đường lấy một đôi thủ linh màu đen, đây là một bộ pháp bảo đầy đủ. Vương Thiên Kỳ lấy một pháp bảo đoản thước màu trắng. Hai kiện pháp bảo khác phân cho năm tu sĩ Trúc cơ còn lại, tu sĩ Luyện khí kỳ cũng chiếm được không ít tài vật.

Bọn họ xme xét nội dung bên trong vỏ sò, bên trong một vỏ sò màu đen, bọn họ tìm được thân phận của chủ nhân động phủ.

Vô Tình thượng nhân, hắn lúc còn sống là tu sĩ Kim Đan tầng chín. Thời điểm đánh vào Nguyên Anh kỳ bị cường địch công kích, trọng thương mà chết.

“Thái thượng vong tình đại pháp, tiêu ái diệt dục, tiêu tình tuyệt duyên.”

Diệp Hải Đường tay nắm một vỏ sò màu đen, mặt lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.

Vỏ sò màu đen ghi lại một môn địa phẩm công pháp “Thái thượng vong tình đại pháp”. Chẳng những uy lực lớn, tốc độ tu luyện cũng nhanh. Sau khi tu luyện công pháp này, thất tình lục dục sẽ trở nên mỏng manh. Đối với tính tình của một người có ảnh hưởng rất lớn, sau khi tu luyện đến đại thành, lục thân không nhận, vô tình tuyệt dục.

Nàng nhớ rõ Diệp Lâm có nói qua, “Cửu U thiên huyễn bảo điển” tu luyện đến đại thành có thể khống chế thất tình lục dục của người tu tiên. Trừ phi có người vô tình vô dục. Mà tu luyện “Thái thượng vong tình đại pháp” có thể tuyệt tình tuyệt dục, vừa hay khác chế “Cửu U thiên huyễn bảo điển.”

“Thái thượng vong tình đại pháp” có thể tu luyện từ Luyện khí kỳ đến Hoá thần kỳ. Nhưng công pháp này nếu tu luyện đến đại thành tính tình đại biến, lục thân không nhận.

Diệp Hải Đường cũng không muốn trở thành người như vậy. Vậy cũng không khác Khôi lỗi thú là bao.

“Được rồi, đồ đã tới tay, chúng ta trở về thôi!”

Diệp Hải Đường cẩn thận kiểm tra động quật một chút, xác nhận không có bỏ sót điều gì, dẫn tộc nhân rời khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play