Ngày tháng tu tiên dài dằng đẵng, thời gian rất nhanh đã trôi qua. Đông hoang, Thanh Liên sơn trang.
Đang lúc hoàng hôn, mặt trởi ngả về Tây, ánh nắng chiều tà khoác cho Thanh Liên sơn trang một lớp áo choàng mê người.
Một toà sân u tĩnh, Vương Trường Nguyệt và Diệp Lâm cùng ngồi ở trên đất. Vương Trường Nguyệt tựa vào trong lòng Diệp Lâm, bọn họ vừa ngắm ánh chiều tà ở phía xa xa, vừa rói chuyện phiếm.
“Phu quân, chàng nói xem trên đời có luân hồi không?”
Vương Trường Nguyệt nhìn về ánh chiều tà phía xa xa, thấp giọng hỏi.
“Chắc là có! Ta từng xem qua điển tịch khi còn ở tông môn. Nghe nói Minh Giới là nơi người chết tới, tu sĩ chết đi có thể sống lại ở Minh Giới, nhưng sẽ không còn kí ức kiếp trước. Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Minh Giới. Đến lúc đó, ta vẫn muốn cưới nàng làm vợ.”
Diệp Lâm vẻ mặt nhu tình trả lời, đặt một nụ hôn lên trán Vương Trường Nguyệt.
Vương Trường Nguyệt nhẹ nhàng cười rồi nói: “Chàng cũng đã nói là sẽ không có ký ức kiếp trước, thì làm sao tìm được ta?”
“Cái này dễ, nàng thích ăn Hồng đậu cao, ta thích hoa hải đường. Đến lúc đó ta tìm nữ tu sĩ thích ăn Hồng đậu cao. Nàng rõ rồi chứ, ta sẽ cầm theo hoa hải đường đi tìm nàng. Không cho phép nàng bị người khác cướp đi mắt, ta muốn đời đời kiếp kiếp cùng nàng ở một chỗ.”
Diệp Lâm cười nói, cùng Vương Trường Nguyệt làm một cái ước định.
“Được, đến lúc đó ta sẽ mở một điểm tâm điếm, bán Hồng đậu cao. Ta đợi chàng đến đó tìm ta.”
Vương Trường Nguyệt cười đáp ứng. Nàng đưa mắt nhìn ánh chiều tà đang dần buông xuống, đủ loại ký ức của đời này hiện lên trong đầu nàng.
…
Một toà sân viện u tĩnh, một phụ nhân váy xanh đang cùng một nữ đồng năm sáu tuổi dùng bữa tối.
“Trường Nguyệt, đây là Hồng đậu cao, bỏ thêm linh mật. Con xem xem ăn có ngon không.”
Phụ nhân váy xanh vẻ mặt cưng chiều nói.
Nữ đồng cầm lấy khố Hồng đậu cao, cho vào miệng, cười ngọt ngào nói: “Ăn rất ngon, mẹ, con ăn no rồi, con đi tìm ca ca chơi đây.”
Nàng nhét thêm một khối Hồng đậu cao vào miệng, chạy nhanh ra ngoài.
“Con chậm một chút, cẩn thận ngã.”
…
Một phiến rừng trúc màu xanh, Vương Trường Nguyệt đứng ở bên ngoài phiến rừng trúc. Trên tay cầm một mặt trận bàn màu xanh, không ngừng đánh vào trận bàn từng trận pháp quyết.
Cây trúc màu xanh không ngừng chuyển động, thay đổi vị trí. Từ trong rừng trúc truyền đến từng tiếng gầm rú.
Oành đùng đùng!
Một trận gầm rú đinh tai nhức óc, trận bàn trên tay Vương Trường Nguyệt thoát ra, một lão giả áo bào xanh khuôn mặt hiền lành từ trong rừng trúc đi ra.
“Trường Nguyệt không tồi, xem ra ngươi quả thật có chút thiên phú đối với trận pháp. Đáng tiếc gia tộc chúng ta không có Trận pháp sư bậc hai, nếu ngươi tiến vào Trúc cơ kỳ, bố trí trận pháp bậc hai chủ yếu là dựa vào bản thân tự tìm tòi. Những tài nghệ khác thì không nói, chỉ sợ trận pháp sẽ không dễ dàng truyền cho người ngoài, cũng là khó khăn đối với ngươi.”
Lão giả áo bào xanh thở dài một hơi, khuôn mặt lộ vẻ sầu lo.
Vương Trường Nguyệt cười thản nhiên, tràn đầy tin tưởng nói: “Thúc công, con sẽ cố gắng học tập. Con muốn trở thành Trận pháp sư bậc hai của gia tộc chúng ta. Vì gia tộc bồi dưỡng ra càng nhiều Trận pháp sư bậc hai.”
…
Vương Trường Nguyệt đang tu luyện ở trong phòng, đột nhiên vang lên một tiếng gầm rú thật lớn.
Trong lòng nàng cả kinh, vội vàng ngừng tu luyện, lao ra khỏi phòng.
Nàng vừa lao ra khỏi chỗ ở, một cây phi đao màu vàng xuyên thủng ngực Vương Diệu Tổ. Vương Diệu Tổ lui về phía sau hai bước rồi ngã xuống.
“Gia gia!”
Vương Trường Nguyệt cực kỳ bi thống, vội vàng chạy đến bên người Vương Diệu Tổ. Mặt đầy nước mắt nghẹn ngào nói: “Gia gia, ngài không có việc gì chứ!”
“Trường Nguyệt, mau…chạy mau…”
Vương Trường Nguyệt còn đang muốn nói gì đó, đồng tử của Vương Diệu Tổ vội co rụt lại. Dùng toàn bộ khí lực đẩy Vương Trường Nguyệt ra xa.
Một thanh phi đao màu vàng bay nhanh đến, chém đứt đầu Vương Diệu Tổ.
“Gia gia.”
Vương Trường Nguyệt đau đớn hét lớn.
Phi đao màu vàng xoay quanh một vòng, chém về hướng Vương Trường Nguyệt.
“Trường Nguyệt cẩn thận.”
Vương Trường Nguyệt có cảm giác bị người đẩy mạnh một cái. Vừa quay đầu lại đã thấy thanh phi đao màu vàng chém đứt đầu Vương Diệu Hằng.
“Bát thúc công!”
“Trường Nguyệt, chạy mau…”
…
Tầng hầm ngầm, Diệp Lâm đang cùng Vương Trường Nguyệt nói gì đó, Vương Trường Nguyệt vẻ mặt thẹn thùng.
“Chàng thật sự thích ta sao? Ta rất ngốc, bộ dạng cũng béo, thích ăn này ăn kia.”
Vương Trường Nguyệt thấp đầu, nhỏ giọng nói.
“Ta chính là thích nàng. Ta không cảm thấy nàng ngốc, cũng không cảm thấy nàng béo. Ta sẽ dùng trận pháp nấu mỹ thực cho nàng ăn. Trường Nguyệt, gả cho ta có được không? Ta sẽ đối tốt với nàng cả đời. Thật đó, nếu ta phụ nàng, thiên lôi đánh xuống, không thể…”
Vương Trường Nguyệt vội vàng che miệng Diệp Lâm lại, rồi nói: “Lời thề không nên nói bậy, dùng hành động thực tế biểu đạt là được. Ta tin tưởng ta sẽ không nhìn lầm người.”
“Trường Nguyệt, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, thật đó, cả đời.”
Vương Trường Nguyệt đỏ mặt gật gật đầu, tựa vào lòng Diệp Lâm.
…
Vương Trường Nguyệt nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt. Diệp Lâm ôm một bé gái ngồi ở đầu giường, vẻ mặt kích động.
“Trường Nguyệt, nàng vất vả rồi. Ta làm cha, ta làm cha rồi.”
Diệp Lâm nắm bàn tay Trường Nguyệt, kích động nói.
Vương Trường Nguyệt cười rồi nói: “Biết rồi, chàng đã nói rất nhiều lần rồi, mau đặt tên cho đứa nhỏ đi!”
“Gọi là Hải Đường đi! Diệp Hải Đường, ở Cửu U tông có rất nhiều hoa hải đường. Hoa hải đường rất đẹp. Đứa nhỏ kế tiếp của chúng ta gọi là Diệp Hồng Đậu đi, nàng thích ăn nhất là Hồng đậu cao.”
“Sao lại có người đặt tên cho con mình là Diệp Hồng Đậu bao giờ? Truyền ra ngoài sẽ bị người ta cười chết.”
Diệp Lâm cười lạnh nhạt nói: “Ta không quan tâm cái nhìn của người khác, ta chỉ để ý cái nhìn của nàng. Nếu không đồng ý Diệp Hồng Đậu, đổi cái tên khác cũng được. Ta nghe theo nàng.”
Vương Trường Nguyệt cười thản nhiên, không nói gì thêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT