Cứ như vậy, tương đương đem Vương gia buộc chặt trên thuyền Thái Nhất tiên môn, đối với cả Vương gia cũng có ích lợi.
“Đúng vậy, ví dụ như đối với Kim Đan linh vật, mượn dùng Hạo Thiên kính, tu tập bí thuật của Thái Nhất tiên môn. Hoặc là Vương gia các ngươi gặp phiền toái, Thái Nhất tiên môn chúng ta có thể hỗ trợ giải quyết, nhưng các ngươi phải trả thù lao. Đương nhiên, các ngươi phải làm việc thay Thái Nhất tiên môn, ví dụ như truy bắt tà tu hay bao vây tiễu trừ yêu thú.”
Vương Thanh Sơn nghe vậy, có chút động tâm. Nếu hắn trở thành chưởng lão ngoại sự của Thái Nhất tiên môn, cũng thành lập quan hệ hợp tác giữa Vương gia và Thái Nhất tiên môn. Chỉ tiếc là Vương gia chẳng qua chỉ là một gia tộc yếu thế.
“Vương sư điệt, nếu ngươi thành chưởng lão ngoại sự của Thái Nhất tiên môn. Xem mặt mũi Diệp sư đệ, có thể để ngươi tiến vào Kiếm phong của bản tông để lịch lãm. Thái Nhất tiên môn chúng ta lập phái mấy ngàn năm, Kiếm phong có hơn vạn thanh phi kiếm, rất có ích đối với việc tu hành của ngươi.”
Trương Triển Phong giọng điệu tràn ngập dụ hoặc. Chỉ có đệ tử cống hiến to lớn cho tông môn mới có thể tiến vào Kiếm phong, đây là một loại vinh quang.
Vương Thanh Sơn nghe vậy, không hề do dự đồng ý: “Vãn bối nguyện ý trở thành trưởng lão ngoại sự.”
Trương Triển Phong đã nói đến phân thượng này, hắn nếu dám không đồng ý, chỉ sợ sẽ khó rời khỏi Thái Nhất tiên môn. Dù sao Tiêu Diêu kiếm tôn cũng là sư phụ hắn, đối xử với hắn không tệ. Vương Thanh Sơn trở thành trưởng lão của Thái Nhất tiên môn, hắn cũng không bài xích.
Chu Vân Tiêu là hoàng tộc Đại Yến vương triều, khẳng định có không ít tài nguyên tu tiên, còn có nhiều loại bí thuật. Vương Thanh Sơn nếu muốn đuổi kịp Chu Vân Tiêu, mượn dùng lực lượng của Thái Nhất tiên môn, tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
“Được, ha ha, Vương sư điệt, ngươi thả tinh huyết của ngươi lưu lại lên mặt trên Thái Nhất ngọc thư, không thể chém giết tu sĩ có trên Thái Nhất ngọc thư, nếu không sẽ bị cấm chế phản phệ.”
Trương Triển Phong nói xong, khoát tay, một quyển ánh sáng vàng rực rỡ từ trong sách bay ra, dừng ở trước mặt Vương Thanh Sơn. Bên ngoài trải rộng phù văn huyền ảo, mơ hồ có thể nhìn thấy bốn chữ to “Thái Nhất ngọc thư”. Bốn chữ to vặn vẹo không ngừng, giống như đang có sinh mệnh vậy, mười phần kì quái.
Vương Thanh Sơn không chút do dự, cắn đầu lưỡi, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết. Miệng niệm pháp quyết, tinh huyết hoá thành ba chữ “Vương Thanh Sơn”, nhập vào bên trong trang sách.
Bên cạnh tên Vương Thanh Sơn, là ba chữ to Mạnh Thiên Chính.
Trương Triển Phong hài lòng gật gật đầu, thu hồi Thái Nhất ngọc thư, rồi hướng về phía lão gải áo bào đỏ dặn dò: “Lý sư đệ, ngươi dẫn Vương sư điệt đi làm một chút thủ tục. Sau đó dẫn hắn đi Kiếm phong, để cho hắn vào đó lịch lãm một chút. Còn có đạt được cái gì không, phải dựa vào thực lực cá nhân của hắn.”
“Vâng, chưởng môn sư huynh. Vương sư điệt, ngươi đi cùng lão phu.”
Dưới chân lão giả áo bao đỏ hiện ra một đạo kiếm quang màu đỏ, chở Vương Thanh Sơn bay ra khỏi đại điện.
Lão giả áo bào đỏ dẫn Vương Thanh Sơn đi làm một ít thủ tục, lĩnh tài nguyên tu tiên. Sau đó dẫn theo hắn đi vào một sơn cốc bị lớp sương mù lớn màu trắng dày đặc bao bọc bên ngoài.
Hắn lấy ra một cái lệnh bài màu trắng, rót vào pháp lực, bay ra một đạo bạch quang. Loé lên rồi lướt nhập vào bên trong sơn cốc, từ trong sơn cốc bay ra một đạo bạch quang. Hoá thành một cái thang màu trắng, dừng ở trước mặt bọn họ.
“Đi thôi! Nơi này có rất nhiều cấm chế, theo sát lão phu. Nếu xúc động đụng vào cấm chế, lão phu cũng không cứu được ngươi.”
Lão giả áo bào đỏ dặn dò một câu, dẫn theo Vương Thanh Sơn đi lên trên cầu thang.
Cái thang màu trắng đem hai người vào trong cốc, Vương Thanh Snw chỉ cảm thấy hoa mắt. Chợt xuất hiện ở một toàn núi cao vạn thương, trên núi trụi lủi, cái gì cũng không có.
Lão giả áo bào đỏ lấy ra một lệnh bài hình tròn màu xanh, ném về phía núi cao. Một đạo thanh quang bay ra, chợt loé lên nhập vào toà núi cao, rất nhanh, ở giữa hư không tạo nên một trận gợn sóng. Một quang môn màu xanh cao hơn một trượng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, có thể nghe thấy một trận kim thiết giao kích trầm đục.
“Nếu chịu khoonh nổi kiếm ý bên trong, bóp nát mai ngọc phù này là có thể rời khỏi. Ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, làm không tốt, ngươi chết ở bên trong cũng có khả năng.”
Lão giả áo bào đỏ đưa cho Vương Thanh Sơn một cái ngọc phù màu bạc, vẻ mặt ngưng trọng dặn dò.
Vương Thanh Sơn mở miệng cảm ơn, nhận lấy ngọc phù, bước vào quang môn màu xanh.
Hắn lại cảm thấy hoa mắt một trận, sau đó xuát hiện ở bên trong một ngọn núi xanh biếc. Trên núi cắm vô số thanh phi kiếm, ngoại hình khác nhau. Có cái chỉ còn lại chuôi kiếm, có cái chỉ còn thân kiếm, đủ mọi màu sắc. Các loại phi kiếm va chạm với nhau ở trên trời, kiếm khí sắc bén.
Trên đất phân tán lượng lớn kiếm gãy, số lượng rất nhiều, vượt quá sức tưởng tượng của Vương Thanh Sơn.
Tiếng xé gió “Vù vù” vang lớn, mấy chục thanh phi kiếm từ vùng phụ cận bay tới, khí thế hùng hổ chém về phía Vương Thanh Sơn.
Vương Thanh Sơn nhún vai, năm thanh Ngọc Hư kiếm bay ra, hoá thành năm đạo thanh quang nghênh đón.
Khanh khanh khanh!
Mấy chục thanh phi kiếm cùng năm thanh Ngọc Hư kiếm va chạm vào nhau, hoản hảo không tổn hao gì.
Không qua bao lâu, mấy chục thanh phi kiếm đủ màu sắc từ xa bay tới, chém về phía Vương Thanh Sơn. Vương Thanh Sơn vội vàng lấy ra Thanh Ly kiếm nghênh đón.
Bên ngoài kiếm phong, lão giả áo bào đỏ lẩm bẩm: “Cũng không biết tiểu tử này có thể ngốc bao lâu. Thời điểm Diệp sư huynh Kim Đan kỳ cũng ngốc mười năm mới có thể lĩnh ngộ tiêu dao kiếm ý.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT