“Không sai. Qúy Quân trả lời tốt hơn so với Qúy Đường. Qúy Đường, nếu ngươi muốn theo ta trở thành kiếm tu lợi hại mới tu luyện kiếm đạo, chỉ sợ là ngươi không thể đi xa. Tu luyện kiếm đạo, đầu tiên phải rõ ràng, vì sao mà mình tu kiếm đạo, kiếm là cái gì? Vấn đề này chỉ có ngươi mới có thể trả lời.”

Vương Thanh Sơn lời nói thấm thía.

Vương Thanh Sơn nhìn vấn đề rất đơn giản, thật ra là xem bọn hắn có kiếm tâm hay không, vì sao mà tu luyện kiếm đạo. Vương Qúy Quân trả lời thực không sai, vì tiêu diêu tự tại mà tu luyện kiếm đạo, đây là kiếm tâm. Vương Qúy Đường là muốn trở thành người lợi hại giống như Vương Thanh Sơn mới tu luyện kiếm đạo. Nghiêm khắc mà nói thì không tính là kiếm tâm, chì có thể là chí hướng.

“Vâng, tôn nhi ghi nhớ trong lòng.”

Vương Qúy Đường liên thanh đáp ứng.

Năm ngày kế tiếp, Vương Thanh Sơn dẫn theo Vương Qúy Đường theo bên người, chỉ điểm bọn họ kiếm đạo, nói cho bọn họ những tâm đắc của chính mình.

Vương Thanh Khải bắt tay cùng vài vị tộc lão, sửa chữa gia pháp, giao cho Vương Thanh Sơn xem xét. Vương Thanh Sơn cảm thấy không thành vấn đề, đương trường đánh nhịp, Về sau dùng tân gia pháp đã sửa, đồng thời thả Vương Thiên Lặc ra.

Năm ngày sau, Vương Thanh Sơn rời khỏi Thanh Liên sơn trang, hóa thành một đạo độn quang, biến mất ở phía chân trời.

...

Nửa năm sau, Vương Thanh Sơn chạy tới Thái Nhất tiên môn. Khi hắn báo lên danh tính, lập tức được đệ tử chấp sự mời vào gặp mặt chưởng môn của Thái Nhất tiên môn Trương Triển Phong. Thời gian một chén trà nhỏ sau, Vương Thanh Sơn xuất hiện ở cửa đại điện của một toà cung điện màu vàng khí thế nguy nga rộng rãi. Bảng hiệu có hình dáng giống một cây phi kiếm, có khắc ba chữ to màu bạc “Vạn kiếm cung”.

Vương Thanh Sơn hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Vãn bối Vương Thanh Sơn cầu kiến Trương tiền bối.”

“Vương sư điệt, vào đi!”

Vương Thanh Sơn liên thanh đáp lại, bước đi vào.



Đại điện rộng mở sáng ngời, trước mặt là một pho tượng thật lớn, là một lão giả áo bào trắng lưng đeo một thanh kiếm, mắt nhìn về phương xa. Trương Triển Phong đứng ở phía dưới pho tượng, ba nam một nữ ngồi ở ghế ngọc hai bên. Xem khí tức cường đại tản mát ra từ bọn họ, rõ ràng đều là tu sĩ Nguyên Anh.

Vương Thanh Sơn đang định hành lễ thì một lão giả áo bào đỏ đầy mặt hồng quang phát ra một cỗ kiếm ý cường đại, đè ép Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn cảm thấy có một cỗ áp bách cường đại, trên người hắn truyền đến tiếng kiếm minh thanh chói tai. Một cỗ kiếm ý lao ra từ trên người hắn, nghênh đón.

Oành đùng đùng!

Một cỗ khí lưu cường đại nhanh chóng khuếch tán, làm quần áo chúng tu sĩ không ngừng đong đưa.

Tiếng xé gió vang lên, một cây phi kiếm màu đỏ dài tầm một thước bay vụt tới, nhảy mắt xuất hiện trước mặt Vương Thanh Sơn.

Vương Thanh Sơn sắc mặt đại biến, mở miệng, Thanh Ly kiếm bay ra nghênh đón.

Khanh khanh khanh!

Thanh Ly kiếm cùng phi kiếm màu đỏ không ngừng va chạm vào nhau, phát ra từng trận thanh âm kim thiết va chạm.

“Được rồi, Lý sư đệ, không cần hồ nháo.”

Trương Triển Phong mở miệng nói, nhìn về phía Vương Thanh Sơn với ánh mắt khen ngợi.

Phi kiếm màu đỏ xoay quanh, bay trở về bên người lão giả áo bào đỏ.

Thanh Ly kiếm xoay quanh một cái, bay trở về bên người Vương Thanh Sơn, không ngừng bay vòng quanh hắn.

“Kiếm ý, kiếm tâm thông linh, ha ha, không tồi. Diệp sư huynh thu một đồ đệ tốt như vậy. Lão phu còn chưa gặp được một mầm mống tốt như vậy đâu!”



Lão gỉa áo bào đỏ cười hào sảng, giọng điệu mang theo một tia hâm mộ.

“Vãn bối Vương Thanh Sơn bái kiến các vị tiền bối, sư phụ không ở đây sao? Vãn bối còn muốn thỉnh an lão nhân gia.”

Vương Thanh Sơn hành lễ với chúng tu sĩ, thanh âm khiêm nhường, thần sắc cung kính.

“Diệp sư huynh đi Trung Nguyên, nói là muốn tìm Thất Tuyệt đao hoàng để luận bàn. Trước mắt còn chưa trở về, Vương sư điệt, bản chưởng môn muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý gia nhập Thái Nhất tiên môn chúng ta không? Ta có thể nói rõ ràng với ngươi, gia nhập Thái Nhất tiên môn sẽ càng có nhiều lợi ích. Sơ với gia tộc của ngươi tốt hơn vạn phần.”

Trương Triển Phong trầm giọng nói, giọng điệu thành khẩn.

Vương Thanh Sơn lắc lắc đầu nói: “Đệ tử là vì bảo vệ tộc nhân nên mới tu kiếm đạo, đây là kiếm tâm của ta. Bái nhập tông môn kiếm tâm của ta sẽ không còn nữa.”

Kiếm tu không có kiếm tâm, không thể đi xa hơn trên kiếm đạo được.

Sẽ không có miếng bánh từ trên trời rớt xuống, Vương Thanh Sơn biết Thái Nhất tiên môn sẽ không giúp đỡ mình miễn phí, khẳng định phải có yêu cầu nào đó.

Trương Triển Phong nhẹ thở dài một hơi, chuyển giọng điệu nói: “Ngươi không muốn bái nhập bản tông cũng hợp tình hợp lý. Ngươi có bằng lòng đảm nhận chức vị trưởng lão ngoại sự của bản tông hay không? Đảm nhiệm chức vụ chưởng lão ngoại sự có thể hưởng đa số các đãi ngộ của bản tông, nhưng cũng ngươi cần giúp sức cho bản tông.”

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, một ít nhân tài ưu tú không muốn bái nhập Thái Nhất tiên môn. Phương diện này có tán tu, cũng có đệ tử của gia tộc tu tiên. Thái Nhất tiên môn mới đưa ra chức vị trưởng lão ngoại sự, được hưởng đãi ngộ của tông môn chưởng lão. Điều kiện tiên quyết là phải giúp bản tông làm việc.Ví dự như săn giết yêu thú bậc ba hoặc luyện chế đan dược bậc ba.

“Được hưởng đa số đãi ngộ của chưởng lão tông môn?”

Vương Thanh Sơn có chút động tâm, hắn không muốn gia nhập Thái Nhất tiên môn là vì kiếm tâm, cũng không muốn bị quá nhiều trói buộc. Nhưng Trương Triển Phong đưa ra chức vị chưởng lão ngoại sự, điều này làm cho hắn có chút động tâm.

Thái Nhất tiên môn lập phái mấy ngàn năm, môn đồ trên vạn, thế lực trải rộng Đông Hoang, Nam Hải và Bắc Cương. Nếu có thể mượn lực lượng của Thái Nhất tiên môn để thu thập tài liêu, bản thân Vương Thanh Sơn và toàn bộ gia tộc đều có lợi. Đương nhiên, đồ của Thái Nhất tiên môn cũng không dễ lấy, Vương Thanh Sơn thậm chí là toàn bộ Vương gia đều phải làm việc thay cho Thái Nhất tiên môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play