“Thất ca, thọ nguyên ta không còn nhiều, ta muốn tìm một người thừa kế. Cửu thúc nếu không tiện, ngươi đưa ra quyết định đi.”

Vương Thanh Sơn hỏi một chút về ba người được đề cử chức vị gia chủ, Vương Thanh Khải chi tiết trả lời.

“Ngươi để cho ba người bọn họ đi theo ngươi học đi. Một bên học, một bên quan sát, chọn ra người ưu tú nhất kế nhiệm gia chủ vị.”

“Vâng, Thất ca.”

Vương Thanh Sơn đột nhiên nhớ tới cái gì đó hỏi: “Đúng rồi, trong tộc có tộc nhân luyện khí kỳ ưu tú không? Trọng điểm bồi dưỡng một đám, một nhóm hai mươi hoặc ba mươi người, phải am hiểu đấu pháp, thực chiến kinh nghiệm phong phú, đừng sử dụng những chiếc gối thêu hoa không dùng được.”

Đây là mệnh lệnh của Vương Trường Sinh, lần này Vương Thanh Sơn trở về, tính chọn ra hai ba gã tộc nhân ưu tú, truyền thụ kiếm đạo cho bọn họ. Gia tộc muốn phát triển lớn mạnh, cần nhiều thế hệ cố gắng, truyền thừa đối với gia tộc mà nói cũng rất quan trọng.

Phía sau bối tự Hữu lần lượt là Mạnh, Quý, Quân, Vinh, Hiển, Anh, Hoa, Uẩn, Thịnh, Dung, hoành tài thăng bác diễn, mẫu thổ lập toàn công. Tộc nhân có bối tự Vinh cũng có rồi, linh căn không tốt hoặc là tộc nhân chi tâm không đủ kiên định, thành thân tương đối sớm, thê thiếp thành đàn, con nối dõi phần đông.

“Có vài tộc nhân Luyện khí kỳ có vẻ ưu tú. Quý Đường và Quý Quân tu luyện công pháp kiếm đạo. Vinh Đình, Vinh Tương, Vinh Phỉ tu luyện công pháp âm luật, bọn họ là Thanh Liên ngũ tử, là đối tượng gia tộc chúng ta trọng điểm bồi dưỡng.”

Vương Thanh Sơn gật gật đầu dặn dò nói: “Ngươi để cho Quý Đường và Quý Quân đến chỗ của ta một chuyến, ta chỉ điểm cho bọn họ một chút, để cho bọn họ tu luyện thêm. Mài tu vi thật tốt, trước tiên đừng để cho bọn họ đánh sâu vào Trúc cơ kỳ, ở lại Luyện khí kỳ, ta có trọng dụng.”

“Vâng, Thất ca.”

Vương Thanh Sơn dặn dò vài câu rồi rời khỏi phòng nghị sự.

Hắn đi tới từ đường, dâng hương cho liệt tổ liệt tông, sau đó đi đến chỗ ở của Diệp Lâm, vấn an Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt.

Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt tóc đều bạc, thọ nguyên không còn bao nhiêu, bọn họ trên mặt đầy nếp nhăn, một bộ dáng thản nhiên với sinh tử.



“Thanh Sơn ngươi làm việc của ngươi, không cần phí thời gian ở bên cạnh chúng ta, tương lai gia tộc nhờ các ngươi.”

Vương Trường Nguyệt lời nói đầy thấm thía.

Vương Thanh Sơn gật đầu đáp ứng xuống.

“Thanh Sơn, cô phụ xây cho ngươi một tòa Kiếm phong, bày ra trùng trùng cấm chế, về sau gia tộc có thể đem phi kiếm để tại Kiếm phong, làm nơi tu dưỡng Kiếm tu, đây là việc cuối cùng ta có thể làm.”

Mỗi một thế lực lớn bồi dưỡng kiếm tu, Kiếm phong là địa phương để bồi dưỡng, đem nhiều phi kiếm cắm ở trên Kiếm phong, lợi dụng trận pháp để cho phi kiếm đánh nhau. Kiếm khí đầy trời, kiếm tu có thể tiến vào Kiếm phong ma luyện, tăng cường thực lực, thời gian Kiếm phong tồn tại càng lâu, tích vào phi kiếm càng nhiều, kiếm khí càng lợi hại, có thể ma luyện kiếm tu.

Đương nhiên, kiếm phong lúc đầu sử dụng, ít nhất cần thời gian trăm năm, đây là một loại nội tình. Trong trăm năm, không cần nhập vào phi kiếm, từ khi bắt đầu linh khí cấp thấp, lúc đầu hao tổn rất nhiều. Nếu không phải Vương gia ngày nay không giống như lúc xưa, cũng không thể làm được việc này.

Vương Thanh Sơn hai mắt sáng ngời, cúi đầu hành lễ với Diệp Lâm, thành khẩn nói: “Đa tạ cô phụ.”

Diệp Lâm khoát tay áo nói: “Người một nhà không cần khách khí. Được rồi, ngươi mau đi thôi. Đừng ở lại lãng phí thời gian với hai chúng ta. Về sau giúp chúng ta chiếu cố tốt cho Hải Đường và Ngọc Đồng, có tiến vào Kim Đan hay không phải xem cơ duyên bọn nó, ta không bắt buộc. Chúng ta chỉ hy vọng bọn họ có thể bình an cả đời là tốt rồi.”

“Cô cô, cô phụ, các người yên tâm, có ta ở đây một ngày, ta sẽ không để ai làm Hải Đường và Ngọc Đồng bị thương.”

Vương Thanh Sơn trầm giọng đồng ý nói.

Diệp Lâm gật đầu, để cho Vương Thanh Sơn rời khỏi.

Không bao lâu Vương Thanh Sơn quay lại chỗ ở, có hai người thanh niên đã ở đây chờ Vương Thanh Sơn rất lâu.

Một thanh niên áo xanh cao cao gầy gầy, khuôn mặt đoan chính là Vương Quý Đường, luyện khí tầng bảy, tu luyện “Thanh Minh kiếm kinh.”



Một cô gái váy lam hai mươi tuổi ngũ quan thanh tú, làn da trắng như tuyết là Vương Quý Quân, luyện khí tầng sáu, tu luyện “Băng phách kiếm điển”.

Dưới sự ảnh hưởng của Vương Thanh Sơn, tộc nhân Vương gia tu tập kiếm đạo có vẻ nhiều. Vương Qúy Đường và Vương Qúy Quân là kiếm tu Luyện khí kỳ xuất sắc nhất. Cha mẹ bọn họ đều tu luyện kiếm đạo, lúc trước chỉ giáo cho bọn họ rất nhiều.

Khi bọn họ biết được Vương Thanh Sơn trở về, tính chỉ điểm kiếm đạo cho bọn họ, kích động không nói ra lời.

Bọn họ kích động rất nhiều, cũng có chút khẩn trương. Bọn họ dĩ vãng chỉ là nhìn thấy Vương Thanh Sơn trên bức họa, hiện tại là lần đầu nhìn thấy chân nhân.

"Tôn nhi bái kiến lão tổ tông!"

Bọn họ và Vương Thanh Sơn cách nhau năm đời, để cho tiện xưng hô, cách nhau năm đời đều xưng hô là lão tổ tông.

Vương Thanh Sơn cẩn thận đánh giá một chút Vương Quý Đường và Vương Quý Quân rồi hỏi: "Các ngươi vì sao tu luyện kiếm đạo?"

“Cao tổ phụ nói ngài rất lợi hại, để cho tôn nhi tu tập kiếm đạo, tôn nhi cũng muốn trở thành nhân vật lợi hại giống lão tổ tông.”

Vương Qúy Đường có chút hưng phấn, ánh mắt ngập tràn sùng bái.

“Cao tổ phụ ngươi là ai?”

“Vương Thu Thặng, cao tổ phụ đi theo lão tổ tông vây giết yêu thú nhiều năm, trước mắt ở Ngự Yêu quốc làm việc.”

Vương Thanh Sơn bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía Vương Quý Quân.

Vương Qúy Quân nghĩ nghĩ rồi thành thật nói: “Kiếm trảm trừ yêu ma, lại thủ vệ gia viên, trượng kiếm hành tẩu giang hồ, tiêu dao tự tại. Người tu tiên, tu chính là tiêu diêu tự tại, kiếm tu là lựa chọn tốt nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play