Vương Trường Nguyệt thở dài một hơi nói: “Hy vọng là vậy, ta không yên lòng nhất chính là Hải Đường. Đứa nhỏ này tính cách quá quật cường, chuyện gì đã nhận định là quyết không thay đổi.”

Ngày thứ hai, Diệp Lâm đi vào chỗ ở của Vương Trường Sinh, giúp Vương Trường Sinh bố trí trận pháp.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên cần tu luyện Đồng tâm thuật, sau đó mới có thể tu luyện Liên thủ bí thuật.

Diệp Lâm dùng thời gian một ngày, rất nhanh đã bố trí sắp xếp tốt.

“Đại cửu ca, ta và Trường Nguyệt không ở Nam Hải, Hải Đường nhờ ngươi giúp ta quan tâm. Nha đầu kia cái gì cũng tốt, nhưng tính cách lại quá quật cường. Ta nói cho nàng cùng Ngọc Đồng biết lai lịch của ta, ta lo lắng nàng sẽ đi tìm Cửu U tông báo thù. Các ngươi trông chừng nàng một chút, đừng để nàng dính vào.”

Diệp Lâm có chút lo lắng nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu nói: “Được, các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố nàng thật tốt. Tới Kim Đan linh vật ta đều đã chuẩn bị tốt cho nàng rồi.”

Vương gia muốn phát triển lớn mạnh, phải có một Trận pháp sư. Diệp Lâm vì Vương gia trả giá nhiều như vậy, Vương Trường Sinh khẳng định chuẩn bị cho Diệp Hải Đường hai phần Kim Đan linh vật.

Diệp Lâm gật gật đầu, dặn dò vài câu rồi rời khỏi.

Hai ngày sau, Vương Trường Sinh tự mình tiễn Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt đến Thanh Lý phường thị. Để cho Vương Thiên kỳ hộ tống bọn họ quay về Đông Hoang.

Trở lại Ngân Xà đảo, Vương Trường Sinh dạy Vương Thanh Thiến luyện chế pháp bảo, Uông Như Yên bế quan dưỡng thương.

Cùng lúc đó, Vương Thanh Linh cũng bắt đầu bế quan, đánh sâu vào Kim Đan kỳ. Nàng có hai phần Kim Đan linh vật, hai bộ trận pháp phòng ngự bậc ba và hai kiện phòng ngự pháp bảo sơ hình.



...

Đông Hoang, Ngụy quốc.

Thanh Liên sơn trang, phòng nghị sự.

Vương Thanh Khải vẻ mặt tức giận, nhìn một thiếu niên thanh sam quỳ trên mặt đất.

Vương Thanh Khải thọ nguyên cũng sắp hết. Từ lúc đảm nhận chức vị gia chủ, mấy năm nay hắn lần lượt ban bố chính sách. Mở rộng quy mô kinh doanh của gia tộc, đồng thời kích lệ sinh đẻ. Tu sĩ gia tộc đạt tới hơn một ngàn năm trăm người. Đương nhiên, nếu không phải chuyến đi Nam Hải được tới lượng lớn tài nguyên tu tiên. Vương gia cũng không dưỡng ra được nhiều người tu tiên như vậy.

Vương Thanh Khải khi còn trẻ tuổi vẫn để tâm đối với việc tu luyện. Nhưng mà theo thời gian không ngừng trôi qua cùng sự phát triển lớn mạnh của gia tộc, hắn từ từ trầm mê tử sắc. Cưới hơn bảy người vợ lẻ, tu vi trì trệ không tiến.

Hắn có một thê hai mươi mốt thiếp, sinh mười lăm người con trai cùng bốn mươi sáu con gái. Có ba mươi người có được linh căn. Quỳ gối trước mặt hắn là người con trai hắn thương yêu nhất, Vương Thu Hoa, Trúc cơ tầng hai.

Dựa theo Vương Thanh Khải tính, hắn sau khi từ nhậm, Vương Thu Hoa kế nhiệm gia chủ. Nhưng mà Vương Thu Hoa lại không hề thua kém hắn.

Vương Thu Hoa ngũ quan anh tuấn, dáng người cao gầy, bộ dáng phong độ. Hắn là tiểu nhi tử mà Vương Thanh Khải sủng ái nhất, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, nhận đủ nuông chiều, khuyết điểm duy nhất chính là háo sắc.

Bởi vì thân phận hiển hách, hơn nữa Vương Thu Hoa am hiểu lời ngon tiếng ngọt nên không hề thiếu tán tu và nữ tu sĩ tiểu gia tộc đối với hắn yêu thương nhung nhớ. Mà hắn ai đến cũng không cự tuyệt.

Vương Thu Hoa chưa cưới vợ, nhưng đã có mười một người thiếp, còn chưa có chính thê.

Theo mong muốn của Vương Thanh Hải, hắn tính báo cho Vương Trường Sinh, thỉnh Vương Trường Sinh sắp xếp một mốt hôn nhân tốt để củng cố địa vị của Vương Thu Hoa. Làm trụ cột để hắn kế nhiệm gia chủ. Mấy tháng trước Vương gia mở Thanh Liên tiểu hội, Vương Thu Hoa coi trọng một nữ tu sĩ tiểu gia tộc, lại nề hà đối phương có hôn ước trong người, Vương Thu Hoa một phen cưỡng bức lợi dụng, bức bách tiểu gia tộc từ chối hôn sự. Chuyện này lưu truyền rộng khắp, Vương gia khổ tâm kinh doanh tiếng tốt bấy lâu bởi vì chuyện này hao tổn.



Vương Thanh Khải lúc trước có một chuyến xa nhà, tham gia đại điển mừng vị tu sĩ thứ ba Kim Đan của Bách Linh môn. Khi hắn quay về gia tộc, thì chuyện thành kết cục đã định.

“Ngươi là đầu heo sao? Sao ta lại sinh ra đứa con ngu xuẩn như này? Gây ra việc này, ngươi còn muốn đảm nhiệm vị trí gia chủ?”

Vương Thanh Khải lớn tiếng rít gào. Là người thì đều có tư tâm, hắn thật tâm hy vọng Vương Thu Hoa kế nhiệm vị trí gia chủ. Nhưng mà Vương Thu Hoa bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc, vì một nữ nhân phá hỏng thanh danh gia tộc. Bùn nhão không trát được tường, cho dù để cho Vương Thu Hoa lên làm gia chủ thì cũng là làm hại hắn. Làm như vậy cũng không có lợi cho sự phát triển của gia tộc.

“Cái này có là gì? Cha, cha đều cưới hai mươi mốt người thiếp thất, ta mới có mười hai người. Hơn nữa cha mấy năm nay cẩn trọng, vì để gia tộc lớn mạnh lập hạ công lao lớn, chỉ cần Cửu thúc công không ý kiến, ai sẽ có ý kiến?”

Vương Thu Hoa không cho là đúng, nhỏ giọng phản bác.

...

Vương Thanh Khải nghe xong lời này, vẻ mặt thất vọng, hắn cẩn thận đánh giá Vương Thu Hoa một chút, thở dài một hơi.

Năm đó Vương Trường Tuyết là vì con gia chủ Lâm gia, lúc này mới không thể không tới Ngụy quốc tránh né.

Bởi vì chuyện này, quan hệ của Vương gia và Lâm gia trở nên rất xấu. Sau khi Lâm Ngọc Hinh Kim Đan, Vương Lâm hai nhà đám cưới, mới có thể chữa trị quan hệ.

Tằng tôn tử Vương Trường Sinh là Vương Thiên Lặc chỉ là miệng đùa giỡn nữ tu sĩ, bây giờ còn đang bị giam giữ. Vương Thu Hoa tính chất so với Vương Thiên Lặc ác liệt hơn, khẳng định phải nghiêm trị không thể tha.

Sau khi Vương Trường Sinh Kim Đan, gia tộc xuất hiện một chút u mọt. Vương Thanh Khải quyết đoán xử trí. Nhưng mà hiện tại lại đề cập đến tiểu nhi tử mình yêu thương nhất, Vương Thanh Khải không thể ra tay.

Hắn thọ nguyên không nhiều nữa, chẳng lẽ hắn muốn giết nhi tử mình?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play