“Ngươi tự mình đi chấp pháp đường, giam lại, hối lỗi thức tỉnh. Mối hôn sự này của ngươi đừng hòng nghĩ tới, ta sẽ phái người đi hủy mối hôn sự này, thương lượng bồi tội.”

Vương Thanh Khải luôn mãi suy nghĩ, tính đem Vương Thu Hoa nhốt cả đời. Như vậy mới có thể cho tộc nhân một cái công đạo. Hắn cẩn trọng nhiều năm như vậy, đảm bảo con trai mình một mạng cũng xem như không quá phận.

Vương Thu Hoa cũng không có nghĩ nhiều, thành thật lui xuống. Vương Thanh Khải thực sự rất thích hắn, không có khả năng giam hắn cả đời. Cũng chỉ là giam hắn một đoạn thời gian, làm bộ làm dáng mà thôi.

Vương Thanh Khải lấy ra một Tuyện tấn bàn, đánh vào một đạo pháp quyết nói: “Thiên Kiệu, thông báo cho các vị tộc lão, đến phòng nghị sự họp, đề cử chức vị gia chủ tiếp theo.”

Thọ nguyên hắn không còn nhiều, phải chọn người nối nghiệp. Sau đó theo hắn học tập một thời gian, hắn mới yên tâm từ chức.

Hắn từng xin chỉ thị Vương Trường Sinh chọn người tiếp theo cho vị trí gia chủ. Vương Trường Sinh để cho Vương Thanh Khải cùng tộc lão thương nghị, chọn lựa ra một người thích hợp. Sau đó tôi luyện một đoạn thời gian rồi mới chính thức tiếp nhận chức vụ vị gia chủ.

Nửa khắc đồng hồ sau, phòng nghị sự tụ tập hơn hai mươi tộc lão Vương gia.

Trải qua mấy năm nay phát triển, phạm vi kinh doanh của Vương gia càng ngày càng lớn. Ngoại trừ phù triện, linh cốc, pháp khí, Khôi lỗi thú, đan dược, trận pháp thì còn có linh tửu, pháp y, linh ngư.

Mỗi loại làm ăn đều có một người phụ trách, chuyên môn phụ trách quản lí làm ăn. Phân công chức vụ cặn kẽ, thuận tiện quản lý. Nhưng cũng có phần cá biệt tộc lão nắm quyền quá cao, lấy quyền làm việc tư. Mấy năm nay, ai dám lấy quyền làm lợi cá nhân đều bị Vương Thanh Khải lập tức xử lý, tuyệt không nương tay.

Một vị người thân của Vương Thanh Khải tham ô hơn vạn khối linh thạch công khoản, Vương Thanh Khải dựa theo quy định gia tộc mà xử trí. Bởi vậy, cá nhân hắn rất có uy vọng trong gia tộc.

“Ta đã muốn già đi, quản gia tộc không được thêm bao nhiêu năm nữa. Hôm nay chúng ta đề cử vị trí gia chủ tiếp theo, các ngươi muốn chọn người nào, đều nói xem. Tuổi phải hơn năm mươi, là Trúc cơ tu sĩ.”

Vương gia hiện tại có hơn một ngàn năm trăm người tu tiên, gia nghiệp rất lớn, rất nhiều tộc nhân trẻ tuổi không có kinh nghiệm quản lý. Vương gia tốt xấu gì cũng là gia tộc tu tiên có Kim Đan tu sĩ tọa trấn, gia chủ gia tộc khẳng định phải là Trúc cơ tu sĩ, đây là bộ mặt của gia tộc.

Các tộc lão đang ngồi đều muốn nói ra người mà bản thân muốn chọn. Đại đa số tộc lão đề cử đều là con cháu mình, ai mà không muốn mình nắm quyền trong tay.

Ai cũng đều muốn con cháu mình cầm quyền, vì thế ngày nào cũng khắc khẩu, vẫn không thống nhất được kết quả.



Vương Thanh Khải sớm đã biết kết quả này, cuối cùng hắn cũng lên tiếng. Chọn ra ba gã tộc nhân, báo tin cho Vương Trường Sinh, để Vương Trường Sinh định đoạt.

Về phần lời bình viết như thế nào, đều là Vương Thanh Khải định đoạt.

Linh Thực viện, bên trong là một mảng linh điền rộng lớn, trải rộng linh cốc cao hơn một người, không khí tràn ngập một cỗ hương rượu nồng đậm.

Vương Thanh Chí đứng ở trước linh điền, nhìn qua đám linh cốc, trên mặt lộ ra thần sắc hạnh phúc.

Hắn còn có hơn hai mươi năm thọ nguyên, hắn say mê gieo trồng thuật, tìm đọc lượng lớn điển tịch có liên quan đến gieo trồng. Sau đó biên soạn thành điển tịch gieo trồng, lưu lại để hậu nhân tìm đọc.

Sau khi Tề San San chết, Vương Thanh Chí không có cưới thêm ai khác. Dụng tâm chăm sóc con cái, sau khi con gái thành gia lập nghiệp, hắn mang tâm tư đặt vào gieo trồng thuật.

Gieo trồng thuật nhập môn tương đối dễ dàng, nhưng tinh thông lại không dễ dàng. Để Linh quả thụ và Linh dược sinh trưởng cần dùng linh dịch đặc thù đổ vào. Có vài kỳ cây linh quả không thể chuyển đi trồng chỗ khác, có linh dược quý hiếm ngàn năm có thể thành tinh. Có chút linh thổ có thể sinh đẩy nhanh thời gian sinh trưởng của linh dược, có linh dược chỉ có thể trồng một mình. Kiến thức này, một nửa người tu tiên không biết, thuật nghiệp nào sẽ có chuyên môn của thuật nghiệp đó.

Những thế lực hàng năm phụ thuộc Vương gia phải định kỳ tiến cống linh cốc, linh ngư, lá bùa hoặc các loại tài nguyên tu tiên. Vương gia sẽ che chở cho bọn họ, linh vật mà các thế lực phụ thuộc tiến cống không thể đủ cung cấp cho hơn ngàn người tu tiên. Vương gia cũng tự mình gieo trồng lượng lớn linh cốc.

Vương gia dùng linh cốc để sản xuất linh tửu, Vương gia còn có Linh tửu viện. Tộc nhân chuyên môn phụ trách ủ rượu ở Linh tửu viện. Linh tửu được chia làm rất nhiều loại, linh cốc ủ rượu phải là loại tốt nhất. Một linh tửu tốt cần nhiều loại linh dược trăm năm mới có thể nhưỡng thành.

Ngoại trừ sản xuất linh tửu, linh cốc còn có thể lấy để nuôi nấng linh thú. Bởi vì quan hệ của Vương Thanh Linh, Vương Thanh Khải tăng thêm bồi dưỡng đổi với Ngự linh sư. Trước mắt có mấy chục Ngự linh sư, chuyên môn bồi dưỡng linh thú.

Thanh lân mã và Song đồng thử số lượng nhiều nhất, cũng là tộc nhân Vương gia tiêu xứng. Vương gia trước mắt có hơn hai trăm con Thanh lân mã, đệ tử Vương gia xuất hành, nhất định sẽ dùng Thanh lân mã. Đội ngũ săn yêu của Vương gia hầu như mỗi người đều có một con Song đồng thử, dùng để tìm kiếm linh dược.

Ngang cảnh giới, linh thú sống lâu hơn so với người tu tiên.

Linh thú hộ tộc cho Thanh liên sơn trước kia là Kim chủy ưng, che chở cho Vương gia hơn ba trăm năm, Kim chủy ưng vô duyên tiến vào bậc ba nên đã chết. Linh thú hộ tộc hiện tại của Thanh liên sơn là Quy miết thú. Quy miết thú này là tự mình Uông Như Yên lấy về, thuần dưỡng trăm năm. Quy miết thú đã mang Thanh Liên sơn trở thành nhà mình, nó còn có nơi ở riêng của mình, còn có một linh sư bậc hai chuyên môn chăm sóc Quy miết thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play