Vương Trường Nguyệt lắc lắc đầu nói: “Sinh tử có số, các ngươi không cần thương tâm. Hải Đường, con là Trận pháp sư lợi hại nhất trong tộc. Kiêu ngạo nhất đời này của mẹ và cha con chính là có con và Ngọc Đồng. Các con về sau tự chiếu cố tốt cho mình. Nam Hải bên này không thể không có Hải Đường, Ngọc Đồng theo chúng ta quay trở về là được rồi. Mẹ và cha con không có ở bên cạnh, con cần cố gắng tu luyện, không thể qua loa lười biếng. Biết không?”

“Nếu con trở thành Trận pháp sư bậc bốn, nhớ nói cho cha và mẹ con biết.”

“Trường Nguyệt, muội phu, các ngươi yên tâm! Ta và phu quân sẽ coi Hải Đường như con của mình, các ngươi cứ yên tâm.”

Uông Như Yên nhẹ giọng an ủi.

“Để cho Thiên Kỳ tự mình đưa các ngươi trở về! Trên đường đi cẩn thận một chút.”

Vương Trường Sinh có chút lo lắng dặn dò.

Bữa tiệc này ăn thực thương cảm, Vương Trường Sinh rất rõ ràng, Vương Trường Nguyệt và Diệp Lâm đây là đang sắp xếp hậu sự.

Một lúc lâu sau, Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Thanh Thiến và Vương Thu Hồng lục tục rời khỏi.

“Hải Đường, Ngọc Đồng. Các con không phải là muốn biết lai lịch của cha sao? Hôm nay, cha sẽ nói cho các con.”

Trước đó Diệp Lâm chưa bao giờ để lộ ra quá khứ của hắn đến từ Cửu U tông. Nhưng hắn phải để cho Diệp Hải Đường và Diệp Ngọc Đông đề phòng một chút, tránh để bọn họ chịu thiệt.

Diệp Lâm đem xuất thân của mình và chuyện nửa đời trước kể qua một lần. Biết được Diệp Lâm xuất thân Bắc cương đại phái Cửu U tông. Bởi vì tranh quyền thất bại nên mới phải tha hương, Diệp Hải Đường và Diệp Ngọc Đồng mười phần khiếp sợ, bọn họ đều là lần đầu tiên nghe nói chuyện này.



“Thượng Quan Vi này cũng thật quá đáng, giết chết tổ phụ, còn hạ cấm chế lên cha.”

Diệp Hải Đường cau mày nói, trong lòng không thể không bài xích Thượng Quan Vi.

“Ta nói chuyện này cho các con, không phải để cho các con giúp ta báo thù. Qúa khứ cứ để nó trôi qua đi! Cửu U tông với các con không có vấn đề gì, cha không hy vọng các con lưng đeo cừu hận mà lớn.”

...

“Cửu U tông có truyền thừa trên vạn năm, còn có hai kiện Thông thiên linh bảo phỏng chế phẩm. Cho dù các con có là Nguyên Anh, cũng không phải là đối thủ của Thượng Quan Vi. Vẫn nên thôi đi! Cửu U tông không tới tìm các con gây phiền toái, cha cũng rất vui rồi.”

Diệp Lâm rất rõ ràng, cho dù là Cửu U tông nội chiến, Vương gia cũng không có khả năng tiêu diệt được Cửu U tông. Cửu U tông có thừa truyền trên vạn năm, có nội tình căn bản Vương gia không thể nào so sánh.

Lấy tính cách của Thượng Quan Vi, Cửu U tông căn bản không thể lại có nội chiến. Cho dù Diệp Hải Đường có thể tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, nói không chừng Thượng Quan Vi lúc đó đã tiến vào Hóa Thần kỳ rồi.

“Cha, Thượng Quan Vi tu luyện là “Cửu U thiên huyễn bảo điển”, môn thiên phẩm công pháp này không có khuyết điểm gì sao?”

Diệp Hải Đường tò mò hỏi.

“Khẳng định có khuyết điểm. “Cửu U thiên huyễn bảo điển” tu luyện đến tận cùng có thể khống chế thất tình lục dục của người tu tiên. Trừ phi ngươi vô tình vô dục, nếu không thì căn bản không phải là đối thủ của Thượng Quan Vi. Nhưng mà người tu tiên sao có khả năng vô tình vô dục chứ? Muốn trường sinh cũng là một loại dục vọng. Ngoài ra, còn có một chút pháp bảo đặc thù có thể khắc chế ảo thuật. Ít nhất phải là Thông thiên linh bảo cấp bậc pháp bảo thì mới có khả năng ngăn cản Thượng Quang Vi thi triển ảo thuật. Có tìm khắp giới cũng chưa chắc có thể tìm thấy Thông thiên linh bảo, cha không hy vọng các con báo thù. Cửu U tông là chỗ các con không thể trêu chọc.”

Diệp Ngọc Đồng xoay chuyển ánh mắt hỏi: “Cha, dựa theo cách cha nói, Thượng Quang Vi có thể khống thế thất tình lục dục của người tu tiên, chẳng phải là đánh khắp thiên hạ không có đối thủ sao?”

Diệp Lâm lắc lắc đầu nói: “Cũng không phải, tu tiên giới rất lớn, kỳ năng dị sĩ có rất nhiều. Người tu tiên thần thức cường đại có thể làm suy yếu uy lực của “Cửu U thiên huyễn bảo điển”. Nhưng tu vi phải so với Thượng Quang Vi còn mạnh hơn rất nhiều mới được. Vạn chùa Tây mạc có mấy môn linh thuật có thể khắc chế “Cửu U thiên huyễn bảo điển”. Tu tiên giới không có công pháp vô địch, cũng không có người tu tiên vô địch, vạn vật vốn luôn có tương sinh tương khắc.”



Diệp Hải Đường bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, mặc kệ nói như thế nào, con sẽ thay cha đoạt lại chức vị Cửu U tông.”

Nghe xong lời này, Diệp Lâm sắc mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói: “Hải Đường, nghe lời cha, không được có ý niệm này trong đầu. Thành thật ở yên Nam Hải, cha không hy vọng các con báo thù. Mang chuyện này nói cho các con chính là để cho các con đề phòng cẩn thận Cửu U tông. Không phải để cho các con báo thù. Hiểu chưa?”

“Nhưng mà nàng giết tổ phụ, lại hạ cấm chế với cha. Nếu không phải do nàng, cha cũng sẽ không…”

Diệp Hải Đường muốn phản bác, nhưng nhìn thấy Diệp Lâm cau mày, nàng đành phải gật gật đầu nói: “Được rồi! Con nghe cha, loại bỏ ý niệm này trong đầu.”

“Cha con không hy vọng các con sống vì thù hận, đều đã là chuyện quá khứ rồi, cứ để cho nó qua đi. Được rồi, các con trở về nghỉ ngơi đi. Ngọc Đồng quay về thu thập hành lý, vài ngày nữa cùng chúng ta rời khỏi Nam Hải, quay về Đông Hoang.”

Vương Trường Nguyệt đi ra đánh một vòng, chuyển hướng sang chuyện khác.

"Đã biết, mẹ."

Diệp Hải Đường cùng Diệp Ngọc Đồng trăm miệng một lời đáp ứng, xoay người rời khỏi.

“Phu quân, Hải Đường tính tình quá quật cường, chàng không nên nói chuyện này cho nàng.”

Vương Trường Nguyệt ánh mắt hiện ra vài phần lo lắng.

“Ta chỉ là muốn nàng đề phòng Cửu U tông, không phải để cho nàng báo thù. Hơn nữa, tổ phụ nàng chết, nàng có tư cách để biết. Có Đại cữu ca trông chừng, Hải Đường hẳn là sẽ không làm xằng bậy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play