Chuyến đi di chỉ Trấn Hải tông, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên chiếm được lượng lớn tài vật. Việc bọn họ hiện tại phải làm là nghỉ ngơi lấy lại sức, bồi dưỡng thêm nhiều Kim Đan tu sĩ.

“Mẹ, nữ nhi đã rõ, mấy chục năm đều có thể chờ được, lại chờ thêm nhiều năm nữa cũng không sao. Nữ nhi sẽ không kích động.”

Vương Thanh Thiến đáp ứng, cho dù Uông Như Yên không nói, nàng cũng sẽ không làm việc lỗ mãng.

Uông Như Yên gật gật đầu rồi nói: “Mẹ có thể cam đoan với con, không tới trăm năm, mẹ và cha con nhất định có thể giúp Triệu Chính báo thù.”

Vương Thanh Thiến lắc đầu thành thật nói: “Không cần. Mẹ, thù giết phu không đội trời chung, con muốn tự tay báo thù này.”

Nàng đã nghĩ xong rồi, cố gắng bồi dưỡng Triệu Tử Ngọc, tận khả năng giúp hắn Kim Đan.

Uông Như Yên nhẹ thở dài một hơi, Vương Thanh Thiến thật vất vả mới tìm được một vị phu quân tốt, ai ngờ lại chết trên tay cừu gia.

“Không hổ danh là con gái của cha. Nhưng thực lực cá nhân vẫn kém hơn so với thực lực gia tộc. Nếu báo thù, vẫn là để cha cùng mẹ giúp con đi! Đây không phải là thù của riêng cá nhân con, mà là cừu hận gia tộc.”

Một đạo thanh âm của nam chợt vang lên, là Vương Trường Sinh đi đến.

"Cha, người đã trở lại."

Vương Thanh Thiến nhìn thấy Vương Trường Sinh, đứng bật dậy, sắc mặt lộ vẻ vui mừng.

Vương Trường Sinh gật gật đầu nhìn Vương Thanh Thiến, trong lòng có một trận cảm khái. Lúc còn nhỏ, hắn cầm tay dạy Vương Thanh Thiến luyện chế Khôi lỗi thú. Nhưng sau khi hắn Kim Đan, vì tài nguyên tu tiên mà chạy ngược chạy xuôi, thời gian ở cùng Vương Thanh Thiến không có nhiều.

Vương Thanh Chí chính là một cái hũ nút, nửa ngày nghẹn không nói ra được mấy câu.



Nói thật, Vương Trường Sinh cũng rất muốn bồi bên cạnh Vương Thanh Thiến. Nhưng mà trước kia điều kiện gia tộc không tốt, Vương Trường Sinh vừa muốn nhanh chóng tu luyện, vừa muốn phát triển gia tộc, vừa muốn bồi dưỡng tộc nhân, căn bản không có thời giờ bồi Vương Thanh Thiến. Sau khi Kim Đan, thời gian Vương Trường Sinh và Vương Thanh Thiến ở chung với nhau càng ít. Hắn phải đại diện gia tộc xuất chiến, lại muốn tìm kiếm nửa bộ công pháp còn lại của “Qùy Thủy chân kinh”, còn muốn học tập luyện khí. Bận sứt đầu mẻ trán.

Sau khi Vương Thanh Thiến Kim Đan, có thể giúp Vương Trường Sinh chia sẻ áo lực, vì tộc nhân luyện chế pháp bảo và Khôi lỗi thú.

“Ngươi thật vất vả mới đến một chuyến, ở lại một đoạn thời gian đi, cha dạy ngươi Luyện khí. Người một nhà chúng đã lâu không tụ lại.”

Vương Trường Sinh vẻ mặt ôn hòa nói, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Hắn có một nữ ba nam, Vương Thanh Thiến là đứa con xuất sắc nhất. Tính toán thời gian, Vương Thanh Chí chỉ còn lại hơn mười năm thọ nguyên. Vương Trường Sinh cùng Vương Như Yên muốn về Đông hoang một chuyến, đưa tiễn Vương Thanh Chí đoạn đường cuối cùng.

“Được, nữ nhi cũng đang muốn thỉnh giáo cha cách luyện chế pháp bảo.”

Vương Thanh Thiến cười đáp ứng xuống dưới.

Một trận tiếng vang chói tai vang lên, Vương Trường Sinh lấy ra một tấm Truyền tấn bàn, đánh vào một đạo pháp quyết. Rất nhanh, thanh âm của Vương Trường Nguyệt chợt vang lên: “Ca, ta làm cơm, các ngươi muốn qua đây ăn một ít không?”

Thọ nguyên của Vương Trường Nguyệt cũng không còn nhiều nữa, Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lên tiếng đáp ứng.

Nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên dẫn theo Vương Thanh Thiến đi đến chỗ Diệp Lâm, Vương Thu Hồng cũng đang ở đó.

Vương Trường Nguyệt thích nấu nướng, nàng ở trong bếp nấu ăn, Diệp Lâm bưng thức ăn lên, Diệp hải Đường cắt thái, Diệp ngọc Đồng rửa thức ăn. Người không biết thấy một màn tình cảm như vậy, còn tưởng rằng bọn họ là nông hộ ở thế tục.

Vương Trường Nguyệt cùng Diệp Lâm tóc hầu như đã bạc trắng, khuôn mặt già nua, khí sắc vẫn rất tốt.

Thời gian sau một chén trà nhỏ, đồ ăn đã làm xong hết rồi. Chín món ăn một món canh, hương thơm ngát mũi, thức ăn đều là dùng linh tài chế tác.



Diệp Ngọc Đồng tu luyện là công pháp hệ Mộc, linh tài đều là một tay hắn trồng ra.

“Nếu cha mẹ còn sống vậy thì tốt rồi.”

Vương Trường Sinh thở dài nói, sắc mặt lộ vẻ hồi tưởng.

Vương Minh Viễn lúc còn sống, ít ăn kiệm dùng. Mừng thọ Vương Trường Sinh, chỉ có một chén mì đơn giản cùng một viên linh đản. Hiện tại một bữa cơm tuỳ tiện của bọn họ cũng có giá trị hơn trăm khối linh thạch.

Vương Trường Nguyệt cười gật gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu cha mẹ còn sống thì tốt rồi. Còn nhớ rất rõ thời điểm lúc đó, mẹ ít ăn kiệm dụng, vẫn cố gắng nấu nhiều dạng món ăn đa dạng cho ta. Còn có gia gia, mỗi lần ra ngoài đều mua đồ ngọt về cho ta.”

Nàng cảm giác tất cả chỉ như mới hôm qua, thời gian trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác nàng đã sắp tọa hóa.

Diệp Lân cầm tay Vương Trường Nguyệt, vẻ mặt nhu tình nói: “Nàng nếu nhớ nhà, ta và nàng trở về, chúng ta cùng nhau trải qua thời gian cuối cùng.”

Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh có chút thương cảm.

Lá rụng về cội, Vương Trường Nguyệt từ nhỏ lớn lên ở Thanh Liên sơn trang. Tự nhiên hy vọng ở Thanh Liên sơn tạ hóa. Vương Trường Sinh vẫn còn nhớ rõ như in, Vương Trường Nguyệt lúc còn nhỏ rất thích cùng Thanh lân mã chơi đùa, mới nháy mắt mà Vương Trường Nguyệt đã sắp tọa hóa.

Vương Trường Nguyệt gật gật đầu, nhìn về phía Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nói: “Ca, tẩu tử, chúng ta định về Đông Hoang trải qua thời gian cuối cùng. Hải Đường và Đồng Ngọc phiền các ngươi chiếu cố nhiều hơn. Hải Đường cái gì cũng tốt, chính là quá quật cường. Chuyện tình nàng nhận định, chín con trâu cũng không thể kéo về lại được. Ngọc Đồng lại quá thành thật, làm việc không đủ cẩn thận.”

“Mẹ, người đừng nói nữa, con cùng mẹ trở về, nữ nhi phụng dưỡng các người.”

Diệp Hải Đường đỏ mắt, thần sắc bi thương.

“Không sai, con cũng muốn theo mẹ trở về, con có thể đưa mẫu thân rất nhiều linh tài để nấu nướng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play