Bọn họ bỏ mấy tháng thời gian, đem phiến hải vực nọ tìm tòi một lần. Tổng cộng tìm được mười một khối Kim lang thạch. Lấy để luyện chế vài món pháp bảo phòng ngự không thành vấn đề.

Trong thời gian đó, Vương Thanh Linh giúp Vương Trường Sinh rất nhiều, cho hắn rất nhiều đề nghị.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cần Đồng tâm trùng bậc ba để tu luyện Đồng tâm thuật. Sau đó mới có thể cùng nhau tu luyện Liên thủ bí thuật.

Một phần Kim Đan linh vật so với Liên thủ bí thuật, không tính là gì.

“Vương đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Trình Chấn Vũ nhìn thấy Vương Trường Sinh, ôm quyền chào hỏi.

Vương Trường Sinh cười gật đầu, lấy ra một cái bình sứ màu xanh, đưa cho Trình Chấn Vũ rồi nói: “Trình đạo hữu, Đồng tâm trung và Xích diễm trúc, ta lấy. Đây là một phần Kim Đan linh vật.”

Trình Chấn Vũ tiếp nhận bình sứ màu xanh, từ trong đó đổ ra một viên thuốc màu xanh nhạt. Viên thuốc tản mát ra mùi thơm lạ lùng, hắn lộ ra sắc mặt vui mừng.

“Đa tạ, Vương đạo hữu. Chúng ta còn có việc, cáo từ trước.”

Trình Chấn Vũ đứng dậy cáo từ, vội vàng dẫn theo Trịnh Nam rời khỏi.

“Thu Ly, làm không tồi. Trình đạo hữu này nếu lần sau có tới, nhất định phải cẩn thận tiếp đãi. Đừng có chậm trễ.”

Vương Trường Sinh lời nói thấm thía dặn dò. Trình Chấn Vũ đã mang đến cho Vương gia không ít chỗ tốt.

“Vâng, Cửu ông bác.”

Vương Trường Sinh thu hồi Đồng tâm trùng và Xích diễm trúc. Dặn dò vài câu sau đó dẫn theo Vương Thanh Linh rời khỏi phường thị, đi thẳng đến Ngân xà đảo.

Ngân xà đảo, một ngọn núi có đầy kì hoa dị thảo. Đỉnh núi có một toà cung điện màu xanh rộng rãi khí thế. Trên bảng hiệu có khắc ba chữ to “Ngân xà điện”.



Trên núi bày ra trùng trùng cấm chế, nơi này là một cấm địa của Ngân xà đảo.

Trong điện, một gian thạch thất hơn trăm trượng. Góc trái thạch thất có một ao nước chảy từ bên ngoài vào, trong thạch thất linh khí dư thừa dị thường.

Diệp Hải Đường cầm trong tay một mặt trận bàn màu bạc, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Rất nhanh, một cỗ linh khí dư thừa liền từ đó mà ùa ra.

“Cha, con thành công rồi. Con rút cuộc cũng thành công rồi.”

Diệp Hải Đường lộ ra sắc mặt vui mừng, cười nói.

Diệp Lam khẽ hừ một tiếng, nhíu mày: “Tìm hơn nửa năm con mới bố trí được, nói rõ rằng trụ cột của con vẫn chưa vững chắc. Ôn tập nhiều một chút trụ cột về bố trí trận pháp. Qua vài ngày nữa ta sẽ kiểm tra.”

Vương Trường Sinh ở di chỉ Trấn Hải tông có được một Linh mắt tuyền. Mang về Ngân xà đảo, đưa cho Diệp Hải Đường bố trí trận pháp. Lấy Linh mắt tuyền làm cơ sở, xây ra mười mấy gian linh địa. Tộc nhân có thể sử dụng điểm công đức để tiến vào linh địa tu luyện, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.

Đương nhiên, linh địa này tuy có linh khí nồng đậm nhưng vẫn kém xa linh địa của đại phái tu tiên. Nhưng so với linh địa của những gia tộc tu tiên khác, đã là không tồi rồi.

Sau khi có được linh địa, tộc nhân có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện.cũng có thể xúc tiến bọn họ vì gia tộc mà cống hiến, để có thể tiến vào linh địa tu luyện.

Bố trí trận pháp linh địa, Diệp Lâm tự mình giảng giải, Diệp Hải Đường tự mình bố trí. Diệp Lâm không cho phép ai khác giúp nàng.

Những việc khác, Diệp Lâm có thể chiều Diệp Hải Đường. Nhưng nếu đề cập đến trận pháp, Diệp Lâm sẽ mười phần nghiêm khắc.

Diệp Hải Đường bố trí đi bố trí lại mấy chục lần, tốn hơn nửa năm thời gian. Lúc này mới có thể bố trí thành công. Nếu Diệp Lâm ra tay, không tới một tháng đã làm xong.

Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt tuổi thọ còn không tới mười năm. Diệp Lâm phải rèn luyện Diệp Hải Đường nhiều hơn, để nàng tương lai có thể một mình đảm đương một phương.

Hắn chẳng những mang tâm tác bày trận của mình biên soạn thành sách, còn thường xuyên chỉ dạy Diệp Hải Đường bày trận. Hy vọng nàng có thể trò giỏi hơn thầy.

“Con biết rồi, cha, con đây không phải là vì lần đầu tiên bố trí trận pháp liên hoàn nên mới vậy sao.”

Diệp Hải Đường bĩu môi, nhỏ giọng nói.



Cấm chế linh địa đề cập đến nhiều loại trận pháp, một loại lại một loại, Diệp Hải Đường chỉ nghe Diệp Lâm giảng qua. Lần đầu tiên áp dụng thực tiễn, tiêu tốn thời gian lâu một chút cũng là chuyện bình thường.”

“Nếu trụ cột đã nắm vững, con cũng sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy mới bố trí xong trận pháp. Cha không còn sống bao nhiêu năm nữa, nếu con không dùng tâm mà học, sau này cha có muốn dạy cho con cũng không còn cơ hội nữa.”

Diệp Lâm lời nói thấm thía.

“Cha, người có phải hay không có chuyện gạt con?”

Diệp Hải Đường nghi hoặc hỏi. Nàng không biết Diệp Lâm xuất thân từ Cửu U tông, Diệp Lâm và Vương Trường Nguyệt chưa bao giờ đề cập về Cửu U tông.

Dưới góc nhìn của Diệp Lâm, ân oán của đời trước, thì cứ để đời trước mang theo nó mà nhập địa. Không cần phải để cho hậu nhân đeo theo cừu hận sau lưng để sống. Cuộc sống như vậy quá mệt mỏi.

“Không có, chuyện nên để cho con biết, sẽ kể cho con biết. Được rồi, bố trí trận pháp cho tốt rồi chúng ta về nhà. Mẹ con đang chờ chúng ta về ăn cơm đấy! Mẹ con làm Hồng đậu cao mà con thích ăn nhất.”

Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Diệp Lâm tràn đầy tươi cười hạnh phúc.

Hắn đã ích cốc, ăn cơm chỉ là hình thức để người một nhà tụ cùng một chỗ.

Diệp Hải Đường và Diệp Ngọc Hồng biết cha mẹ nguyên thọ không còn nhiều lắm, cố ý bầu bạn bên cạnh bọn họ đoạn thời gian cuối cùng.

...

Trong một tòa viện yên tĩnh, Uông Như Yên và Vương Thanh Thiến đang ở thạch đình nói chuyện phiếm.

Mấy năm nay, Uông Như Yên bận rộn cùng Vương Trường Sinh chạy ngược chạy xuôi, thời gian ở chung với Vương Thanh Thiến cũng không nhiều.

“Thanh Thiến, mẹ biết con rất muốn thay Triệu Chính báo thù, nhưng thực lực chúng ta không đủ, con tạm thời nhẫn nhịn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Đây là chuyện kinh thiên địa nghĩa, con đừng vội báo thù. Trước tiên chuyện quan trọng nhất là tăng lên tu vi của bản thân.”

Uông Như Yên lời nói thấm thía, ai có thể hiểu con bằng mẹ chứ. Nàng biết Vương Thanh Thiến vẫn muốn vì Triệu Chính báo thù, tiếc rằng thực lực Vương gia quá yếu, không thể cùng Hoàng Long đảo đối kháng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play