Lâm Kiến Đông dừng chân lại, giọng điệu thoải mái nói với cô: “Cũng sắp được rồi, còn thiếu hai ngày nữa, lâu nhất là qua Trung Thu là em có thể chuyển đến. Đừng nôn nóng, ở đây thêm hai ngày nữa, đợi anh sắp xếp.”

Nghe lời này của Lâm Kiến Đông, Ninh Hương cảm thấy anh ấy nghĩ rằng cô chê phòng nhân giống ở không thoải mái, dù sao hai gian phòng gói này không lớn, bên trong còn để đồ lung tung các thứ, ngay cả chỗ đặt chân cũng rất ít.

Vậy nên cô vội vàng cười một cái nói: “Em vội muốn chuyển đi, không phải là vì chê ở đây không tốt, là vì cảm thấy ở lâu thì không thích hợp, quả thực làm phiền anh quá. Còn có trong đội người qua người lại, cũng sợ người ta sớm muộn gì cũng bàn tán.”

Lâm Kiến Đông gật đầu, cảm thấy Ninh Hương lo lắng cũng phải, mặc dù anh không quan tâm mấy thứ này. Trong lòng anh yên lặng tính một chút, lại nói với Ninh Hương: “Đợi thêm mấy ngày nữa đi.”

Ninh Hương đáp ứng một tiếng, giương mắt tiễn Lâm Kiến Đông rời khỏi phòng nhân giống.

Sau khi Lâm Kiến Đông rời khỏi, cô cúi đầu nhìn phiếu trong tay một cái, tất cả đều là phân lượng rất nhỏ. Ngoài mấy đồ thường ngày hay dùng như dầu muối đường giấm củi lửa xà phòng, bên trong còn xen lẫn một phiếu bánh trung thu.

Chính xác, đã sắp đến Trung Thu rồi.

Ninh Hương vào phòng cẩn thận cho phiếu vào cặp sách, thu dọn sách trên bàn xong đến bên bếp xới cơm. Ăn cơm xong rửa nồi bát sạch sẽ thì cũng không còn gì để làm nên cô đeo cặp sách lên, cầm theo tác phẩm thêu của mình lại đến phường thêu.

Ninh Hương đến phường thêu liền vùi đầu cắm kim thêu thùa, những thứ khác cô không  quan tâm đến.

Một ngày trước tết Trung Thu cô thành công dựa vào tốc độ tay thêu dần dần nhanh hơn của mình thêu xong toàn bộ phần thêu mà cô nhận về.

Cắt sợi tơ tím nhạt cuối cùng, buổi chiều Ninh Hương cầm theo tác phẩm đi công xã, đến trạm đặt thêu giao thành phẩm.

Trạm trưởng Trần từ trước đến giờ vẫn luôn rất hài lòng với tay nghề của Ninh Hương, chỉ kiểm tra một chút thành phẩm cô làm ra liền kết toán tiền thu đồ lại.

Sau khi cất xong sản phẩm thêu, bà ấy đi qua nói với Ninh Hương: “Trong trạm tạm thời không còn liệu để phát nữa, sau tết tôi sẽ đến Trang thêu trên tỉnh lấy, đến lúc đó cô hẵng quay lại, cô tay nhanh, tôi sẽ phát cho cô nhiều hơn một chút.”



Ninh Hương cười cười, “Vậy được, sau tết tôi sẽ quay lại.”

Đứng hàn huyên cũng trạm trưởng Trần vài câu, hẹn xong sau Trung Thu sẽ quay lại lấy liệu, Ninh Hương liền đeo cặp màu vàng đi ra khỏi Trạm đặt thêu. Lần này cô không về đại đội Điềm Thủy ngay mà là đến Cung tiêu xã một chuyến.

Cô cầm theo một xấp phiếu phân lượng nhỏ mua một ít dầu muối tương giấm đường, cùng với một cậy bút và sách bài tập ở Cung tiêu xã. Cuối cùng cầm theo một phiếu bánh trung thu nho nhỏ dơ dự đứng trước sạp bán bánh trung thu một lúc lâu, móc tiền ra mua một miếng bánh trung thu nhân thịt.

Khó được trọng sinh quay về, đời này cô sẽ không bạc đãi bản thân mình. Không ai tốt với cô, vậy thì cô sẽ tự đối tốt với chính mình. Từng li từng tí tiết kiệm tiền xong cho người ta dùng, để người ta được đi học ăn đồ ngon nhưng có ai nhớ đến cái tốt của cô, toàn là đồ mắt trắng. 

Mua đồ xong rời khỏi Cung tiêu xã, Ninh Hương lại đến chợ bên cạnh Cung tiêu xã một chuyến.

Thời đại này mặc dù nói là nghiêm cấm tự ý mua bán nhưng hoa quả rau củ nông dân tự trồng trên đất nhà mình có được vẫn có thể đem ra bán, các Công xã cho phép xã viên dựa vào việc này kiếm chút tiền phụ giúp gia đình. Đương nhiên rồi, ngoài mấy thứ như hoa quả rau củ, những quầy hàng khác gần như đều là của nhà nước.

Mấy ngày nay Ninh Hương toàn là uống cháo trắng, khó có được hôm nay có được một chút thu nhập từ thêu thùa, hơn nữa ngày mai chính là Tết Trung Thu cho nên cô quyết định chiêu đãi bản thân một chút, vậy là mua một ít rau củ trong mùa ở trong chợ.

Khi mua đồ xong quay về nhà, sắc trời đã hơi tối, đội sản xuất cũng đã qua thời gian tan làm, những xã viên đi làm cũng đã về nhà hết. Vậy là Ninh Hương yên tâm xào rau trong phòng nhân giống, tâm trạng tốt ngâm nga mấy câu.

* * *

Đại đội Cam Hà, nhà họ Giang.

Giang Ngạn, Giang Nguyên cùng Giang Hân ngồi trước bàn ăn, ba anh chị em mặt đầy đau khổ nhìn cơm trên bàn, ngay cả ham muốn cầm thìa đũa cũng không có. Rõ ràng ăn cơm là chuyện vui vẻ nhất, bây giờ lại trở thành chuyện làm người ta buồn khổ.

Lý Quế Mai đi qua ngồi xuống, cầm đũa lên nói: “Ăn đi.”

Giang Nguyên và Giang Hân cùng nhìn Giang Ngạn, sau đó nhìn theo động tác Giang Ngạn, chầm rì rì cầm đũa với thìa lên. Nhưng ba người còn chưa cho cơm đến miệng thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play