Hôm nay Ninh Hương quay về phòng nhân giống khá sớm, cô vò gạo nấu cơm, khi cho cơm vào nồi để nấu lại cầm sách ra để trên bàn xem một lúc, học thuộc bài văn, chuyên tâm làm mấy đề toán.
Vừa đọc thầm xong một bài văn, đội sản xuất đúng lúc đến giờ tan làm. Lâm Kiến Đông một mình kéo theo đàn gia súc của đội sản xuất quay về, cho vào nhà tranh cột dây lại, xong lại cho ăn lương thực.
Trước đây thời gian Ninh Hương từ phường thêu về đều đã muộn, ăn cơm xong đi càng sớm hơn cho nên Lâm Kiến Đông tan làm về đều không gặp phải Ninh Hương. Khó có được hôm nay gặp được, hơn nữa anh đúng lúc có chuyện muốn tìm Ninh Hương, cũng coi như khéo.
Cho gia súc ăn xong, Lâm Kiến Đông đi đến cửa phòng.
Ninh Hương thấy anh qua đây liền vội vàng gấp sách lại đứng dậy đi ra khỏi phòng, khách sáo chào hỏi anh.
Trong thời đại trước mắt này, người duy nhất ủng hộ và giúp đỡ Ninh Hương chính là vị đội trưởng đội sản xuất Lâm Kiến Đông này. Ninh Hương không phải là người không biết tốt xấu vong ân phụ nghĩa, người khác đối tốt với cô, cô đều nhớ kỹ từng chút một trong lòng.
Hàn huyên hai câu, Lâm Kiến Đông thò tay vào túi áo lấy đồ, cười hỏi Ninh Hương: “Đang xem sách à?”
Ninh Hương gật đầu với anh, cười nhẹ đáp: “Không biết chữ không được mà, nhưng vẫn phải học nhiều.”
Sau khi lớn lên thì cũng không tiếp xúc nhiều, Lâm Kiến Đông không quá hiểu về Ninh Hương, nhưng thấy thái độ kiên quyết muốn ly hôn của cô như vậy, còn mượn sách tự mình học tập, trong lòng anh rất là bội phục.
Anh chắc là người duy nhất có thể nhìn ra, Ninh Hương không phải là đang giận dỗi làm loạn, mà là trong lòng biết rõ ràng bản thân mình muốn cái gì, cho dù cả thế giới không hiểu cô, cô cũng kiên định không từ bỏ bước tiếp.
Nói thật lòng, mặc dù hiểu rõ nhưng anh cũng không ôm tâm thái lạc quan đối với tương lai của Ninh Hương cho lắm. Con người chỉ có thuận theo hoàn cảnh xã hội mới có thể sống nhẹ nhõm, mà cô lựa chọn cắt đứt với tất cả mọi người, mức độ gian nan của con đường này chỉ cần nghĩ là biết, chỉ sợ cô kiên trì không nổi, cuối cùng sẽ càng đau khổ hơn.
Nhưng mà hiếm thấy được một người con gái khác với mọi người như vậy, Lâm Kiến Đông liền nghĩ, có thể giúp thì giúp một chút. Thế giới này quả thực đã quá ngột ngạt vô vị, hầu hết mọi người đều sống cẩn thận áp lực không có sinh khí, có thể nhìn thấy người có đôi mắt sáng ngời thì thật là tốt biết bao.
Anh lấy tay từ trong túi ra, cười nói với Ninh Hương: “Anh tốt xấu gì cũng là tốt nghiệp cấp ba, lúc đi học thành tích rất tốt đó, nếu em có chỗ nào xem không hiểu có thể đến tìm anh, có thể giải đáp thì anh sẽ giải đáp giúp em.”
Ninh Hương khóe môi mang nụ cười, “Cảm ơn đội trưởng, sau này có lẽ còn phải mượn sách cấp hai với sách cấp ba của anh xem một chút. Còn có, mấy quyển sách mà anh mượn từ thư viện trên trấn có thể cho em mượn xem một chút không?”
Những việc này đều là chuyện nhỏ, Lâm Kiến Đông sảng khoái đáp: “Có thể, anh rút thời gian cho em mượn.”
Anh đưa đồ móc từ trong túi ra đưa đến trước mặt Ninh Hương, lại nói: “Đây là mấy tấm phiếu, không có phiếu lương thực với phiếu vải, chỉ là mấy phiếu mua dầu mua muối mua gia vị, mỗi loại đều rất ít, em cầm lấy mà dùng. Không phải là của riêng anh, là đồ của tập thể, nếu em đã quyết định quay lại, vậy thì vẫn là xã viên của đội chúng ta, anh phải phụ trách.”
Thời đại này Quốc Gia tiến hành kế hoạch kinh tế, mua cái ăn, cái uống, cái dùng gần như đều cần phiếu. Mà phiếu của các nhà trong thôn tự nhiên đều là đội sản xuất phát cho, muốn để ai ai cũng có phần, vậy thì mỗi người có được cũng sẽ rất ít.
Ninh Hương cúi đầu nhìn phiếu trong tay Lâm Kiến Đông, một lúc sau giơ tay nhận lấy, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, ánh mắt tràn đầy thành ý nói: “Cảm ơn đội trưởng, sau này trong đội có gì cần đến em thì cứ đến tìm là được.”
Lâm Kiến Đông không khách sáo với cô, “Đấy là nhất định, nếu như có gì cần anh nhất định sẽ tìm em.”
Nói lời này xong, Lâm Kiến Đông cũng không đứng lâu nữa.
Ninh Hương vẫn nhớ nhung chuyện làm nhà thuyền liền theo đó hỏi thêm một câu: “Đội trưởng, trong đội vẫn không có thuyền dư để mượn sao? Nếu như thực sự không có thì không làm phiền anh nữa, em đến chỗ khác hỏi xem sao.”
Phòng nhân giống cũng tính là địa điểm hội nghị cố định của mỗi đội sản xuất, ngoài việc để nông cụ gia súc, bình thường nếu như có nhiệm vụ cần tuyên bố hay muốn mở họp đều gọi xã viên đến tập trung ở đây.
Lâm Kiến Đông thân là đội trưởng sống ở đây là vì công việc, mà Ninh Hương cứ ở đây như vậy hiển nhiên không thích hợp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT