Tiếng bước chân ngày càng gần, trước cửa có một bóng đen đổ xuống. Bốn người quay đầu nhìn lại, ánh mắt đồng loạt sáng lên, Giang Hân phản ứng nhanh nhất, vứt thìa xuống nhảy lên, trực tiếp bổ nhào qua người đang đứng ở cửa: “Cha quay về rồi!”
Giang Ngạn và Giang Nguyên cũng rất vui mừng cùng theo đứng lên, mắt sáng lấp lánh nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa. Người đàn ông vóc dáng không cho là cao nhưng ăn mặc vô cùng thời thượng mạng phong cách tây, còn đeo một cặp kính.
Lý Quế Mai tuổi đã lớn, động tác chậm, là người cuối cùng đứng lên. Nhìn thấy con trai Xưởng trưởng quay về, bà ta vui đến nỗi cười không khép miệng lại được, tiến lên đón nói: “Quay về đón tết à? Sao không nói trước một câu?”
Giang Kiến Hải ôm Giang Hân đi vào nhà, thả vali phong cách tây của anh ta xuống, nhìn về Lý Quế Mai: “Không phải Ninh Hương gửi điện báo gọi con quay về sao? Đúng rồi, cô ấy đâu?”
Ninh Hương gửi điện báo gọi nó về? Lý Quế Mai nhăn mày trả lời anh ta, “Cô ta à, tính tình lớn, bị Giang Ngạn không cẩn thận đẩy một cái đầu đâm vào bàn liền giở tính khí quay về nhà mẹ đẻ rồi. Làm sao? Cô ta cáo trạng với con rồi?”
Giang Kiến Hải ôm Giang Hân đến bên bàn ngồi xuống, “Điện báo đắt như vậy, cô ấy không nói gì cả, chỉ bảo con tranh thủ quay về. Con tưởng rằng trong nhà có chuyện gấp gì liền vội vàng xin nghỉ quay về.”
Đã nhìn thấy người thẳng lưng kể lể ủy khuất, Giang Hân trong lòng Giang Kiến Hải giọng nói non nớt: “Phụ nữ xấu chạy rồi, không nấu cơm giặt quần áo cho chúng ta, mấy hôm trước bà nội giặt quần áo bị rơi xuống sông, suýt chút nữa đã bị chết đuối.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Giang Kiến Hải thay đổi, “Chuyện này là sao?”
Nhắc đến chuyện này, Lý Quế Mai cũng tức đến đau tim. Bà ta thờ dài một tiếng ra vẻ đáng thương bất lực, thêm mắm dặm muối kể chuyện bà ta bị rơi xuống sông cho Giang Kiến Hải nghe, trong lời nói không chỗ nào là không ám thị là Ninh Hương sai.
Giang Kiến Hải nghe vậy quả nhiên tức giận, đôi lông mày nhíu chặt lại, “Hơn nửa năm nay, cô ấy chăm sóc mọi người như vậy?”
Lya Quế Mai tiếp tục thở dài, “Trước đây à, quả thực rất tốt. Chỉ là gần đây vô cùng bất thường. A Ngạn cùng A Nguyên đi đón cô ta về, cô ta vẫn cứng đầu không chịu về. Mấy ngày nay mẹ ở nhà bận trong bận ngoài, mệt đến nỗi lưng cũng sắp gãy rồi.”
Giang Kiến Hải trầm ngâm nén giận một lúc lâu, mở miệng nói: “Thật là vô lý! Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai con đi tìm cô ấy, xem cô ấy rốt cuộc là muốn làm gì. Tức giận liền không quan tâm đến người già trẻ nhỏ trong nhà, đây có phải là bộ dáng một người phụ nữ nên có!”
Lý Quế Mai thởi dài càng nặng nề hơn, giả vờ như rất nhân hậu từ ái, “Đứa trẻ không phải là thân sinh của cô ta, không đau lòng cũng là chuyện thường tình. Con đừng trách cô ta nữa, cứ coi là lỗi của chúng ta, dỗ dành cô ta về nhà mới là chuyện đúng.”
Nghe như vậy giống như là khuyên Giang Kiến Hải không nên trách Ninh Hương, thực ra câu nào cũng là khiêu khích. Ám thị Giang Kiến Hải là người mẹ kế Ninh Hương này không thương Giang Ngạn ba đứa nhỏ. Giọng điệu nói chuyện càng giống như là bà ta ở nhà khắp nơi bị Ninh Hương đàn áp vậy.
Giang Kiến Hải nghe xong quả nhiên mặt đầy bất mãn, anh ta nhấc tay đỡ kính, nói với Lý Quế Mai, “Không quay về cô ấy còn có thể đi đâu? Còn cần còn dỗ dành sao, mẹ đừng quan tâm nữa, con chỉ cần nói một tiếng cô ấy liền thành thực quay về.”
Lý Quế Mai nghe nói như vậy thì vui mừng, trong lòng nghĩ biết ngay là con trai bà ta có bản lĩnh. Sắc mặt bà ta sáng ngời đứng dậy xới một bát cơm cho Giang Kiến Hải ôn hòa nói: “Vội vội vàng vàng quay về, còn chưa ăn cơm đúng không?”
Nói xong bà ta ôm lại Giang Hân từ trong lòng Giang Kiến Hải ra, cho con bé ngồi xuống tự mình cầm thìa ăn cơm, để Giang Kiến Hải có thể yên tâm ăn cơm của mình. Một đường bôn ba quay về, lại vừa ngồi xe vừa ngồi thuyền, khẳng định là đã rất mệt.
Bởi vì Giang Kiến Hải quay về, bầu không khí cả tối của nhà họ Giang vô cùng khác biệt. Giang Ngạn và Giang Nguyên đặc biệt tích cực, cái miệng cứ baba không ngừng, níu lấy Giang Kiến Hải kể cho bọn nó nghe những chuyện lạ mới lạ bên ngoài.
Kể rồi lại kể, Giang Ngạn nhịn không được hỏi: “Cha, bao giờ chúng con mới có thể vào Tỉnh với cha vậy?”
Bọn nó thật sự không muốn ở nông thôn nữa, muốn vào Tỉnh làm người trong Tỉnh. Trở thành người ở Tỉnh thì có thể diện biết bao, sau này quay lại bọ họ có thể ngẩng cao đầu đi đường trước mặt các bạn học.
Ngay cả bây giờ bọn nó đánh nhau trêu chọc với người ta cũng sẽ nói: “Bọn mày biết cha tao làm cái gì không? Ông ấy là Phó xưởng trưởng của xưởng lớn ở Tô Thành, năm sau sẽ thăng lên Xưởng trưởng, sớm muộn cũng sẽ cho bọn mày mở mang tầm mắt!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT