Hôm nay, Hoa Chiêu nhận được kiện hàng đến từ phương xa.
Hai cái bao tải to, làm cho cô sững sờ. Quà của Diệp Thâm? Anh ấy đang ở trong quân, có thể có đồ gì cho cô? Thật kỳ lạ, cũng thật kích động. Cô đột nhiên tìm lại cảm giác mở bưu kiện trước đây.
Lúc Diệp Thâm nhận được đồ cô gửi, có phải anh cũng có cảm giác này không? Vui mừng cùng chờ mong. Xem ra sau này có lẽ nên thường xuyên gửi đồ qua bưu điện cho anh ấy mới được.
Bao tải bị mở ra, bên trong là những túi vải bố. Cái thứ nhất mở ra, là đệm giường, cả người lớn và trẻ em đều có. Hoa Chiêu nở nụ cười, không nghĩ tới Diệp Thâm vậy mà thật sự chuẩn bị!
Cô cùng hắn tố khổ, một là làm bộ đáng thương, hai chính là cố ý thăm dò, nhìn xem hắn biểu hiện như thế nào, vẫn là viết thư an ủi một chút, hay là làm một cái gì đó. Hiện tại, đáp án của anh làm cho cô phi thường hài lòng.
Mở bao vải thứ hai, là một đống áo bông, người lớn và trẻ nhỏ đều có. Hoa Chiêu cười đến vui vẻ, thật sự không tệ, còn có phần của cô, thêm 10 điểm.
Đem túi thứ ba mở ra, một kiện áo khoác bằng da chồn màu đen dày dặn, mặc vào liền che từ đầu đến chân, với hình thể hiện tại khoảng 75 cân của cô, mặc vào nhìn giống như một con gấu đen lớn.
“Đây là lông gì vậy ông nội?” Hoa Chiêu hỏi.
Đời trước cô cũng chưa từng mua qua mấy cái đồ này, khi đó cô ủng hộ bảo vệ môi trường, hơn nữa lúc đó lông thú cũng không còn thịnh hành nữa. Nhưng hiện tại, lúc này, lại cực kỳ phổ biến, hơn nữa đây cũng là công cụ chống lạnh khi đi đường mùa đông lý tưởng nhất.
Mùa đông của Đông Bắc những năm 70 cực kỳ lạnh, nhiệt độ dưới ba bốn mươi độ, đi ra ngoài chỉ mặc áo bông thì không đủ, trong phút chốc đã bị đông lạnh.
Phải có một áo da thú, bình thường là da dê, loại này rất thông dụng.
Hoa Cường ai ôi một tiếng rồi cười rất vui vẻ: “Cái này mới ấm áp, hắn rất có lòng, có lòng rồi.” Ông cười híp mắt.
Ông cũng đã từng có mấy món đồ này, về sau lúc rời thủ đô, cũng không mang theo.
Hoa Chiêu trong lòng cũng tràn đầy vui mừng, chuẩn bị áo bông cho cô là trách nhiệm, chuẩn bị áo lông thú cho cô, thực sự có đủ tâm ý…
Ai nha! Anh ấy thật sự khẩu vị nặng!
Hoa Chiêu che mặt cười cả buổi, tiếp tục mở kiện đồ.
Mấy túi vải bố còn lại, tất cả đều là đồ ăn, Các loại đồ ăn vặt, bánh ngọt, trái cây, đều là những đồ hiếm có thời điểm này. Đặc biệt là thôn nhỏ trong núi này, cô dám chắc người trong thôn cả đời còn chưa thấy qua.
Cuối cùng còn có một túi vải nhỏ được bọc kín. Hoa Chiêu tò mò mở ra, bên trong là một bản ghi chép, và mấy tập phiếu lương thực rơi ra. Phiểu lương thực cả nước 200 cân, phiếu thịt 50 cân, phiếu dầu 20 cân.
“Ôi chao ôi chao” Hoa Cường cười đến không biết nói gì cho phải. Hiện tại lương thực cùng thịt không phải cứ có tiền là có thể mua được, nhất định phải có phiếu. Ông cũng không định làm phiền Vương Mãnh, số phiếu lương thực và phiếu thịt mà ông cần chắc chắn sẽ hắn sẽ lấy từ khoản tiết kiệm được ở nhà đưa ông.
Hiện tại thì tốt rồi, ông cũng không lo cháu gái bị đói nữa. Tuy nhiên cháu gái ông, bây giờ thật sự cũng không ăn được hết nhiều như vậy, nhưng lo trước khỏi hoạ, trong lòng ông mới thấy yên tâm.
Hoa Chiêu đem tập phiếu này cất kỹ, sau đó xem nội dung bên trong quyển bút ký.
Từng dòng chữ nhỏ xinh đẹp, viết những điều cần chú ý khi mang thai. Nội dung ngắn gọn đầy đủ, cùng những hiểu biết kiếp trước của cô cơ bản giống nhau, có thể thấy được đây là người có chuyên môn viết ra. Dòng cuối cùng, cô rốt cuộc cũng biết người viết chữ là ai, Diệp Phương, cô của Diệp Thâm.
Cô cũng biết, những thứ này đều là Diệp Thâm nhờ cô của anh ấy chuẩn bị đấy.
Mặt khác, một câu nói dư thừa cũng không có, cái gì mà “rất hân hạnh được biết cháu”, “Hoan nghênh cháu gia nhập đại gia đình Diệp gia”…mấy loại lời nói khách khí đều không có. Cô cũng không cảm thấy người viết chướng mắt hay lãnh đạm vơi mình. Từ những nét bút nghiêm túc, dặn dò chi tiết, có thể nhìn ra thiện ý của bà ấy đối với cô.
Hoa Chiêu cười đến vui vẻ, người cô bên nhà chồng này, về sau có thể kéo đến cùng chiến tuyến với cô rồi, cũng không biết cha mẹ chồng là người như thế nào.
Đã hai lần bán manh rồi, lần sau có thể hỏi Diệp Thâm chính sự….nếu cần thiết, có lẽ cô nên thử lấy lòng cha mẹ chồng một chút.
Đương nhiên, cô trước tiên vẫn cần nịnh nọt cha bọn trẻ một chút, phần đáp lễ này cô rất hài lòng.
Lần sau nên tạo bất ngờ gì cho anh mới tốt đây?.
…………
Diệp Thâm lại viết thư, con cũng đã có, đây là lúc nên để cho bố mẹ anh biết. Anh viết một lá thư cho ông nội, giải thích một chút chuyện đã xảy ra, thuận tiện để cho ông ấy truyền đạt cho ba mẹ của anh.
Trong thư anh cũng không nói chính mình bị cường…kỳ thật tiếp sau đó cũng không biết ai cường ai rồi…. Một lần cuối cùng cô rõ ràng không muốn, là anh…khục khục khục!
Diệp Thâm kéo suy nghĩ đang bay xa trở về, tiếp tục viết. Anh vì phát hiện Hoa Cường thân mắc bệnh nan y, sống cũng không được lâu nữa, vướng mắc duy nhất là người cháu gái Hoa Chiêu, anh lại cảm thấy Hoa Chiêu là người không tệ, nên đã chủ động đưa ra ý tứ muốn kết hôn. Hiện tại, hôn lễ cũng đã xử lý xong, giấy hôn thú cũng đã nhận được, Hoa Chiêu cũng mang thai, cho nên anh viết thư báo chuyện vui cho cả nhà.
……..
Lúc Diệp Chấn Quốc đọc được thư, kính mắt thiếu chút nữa bị bóp vỡ.
“Tiểu Vương! Tiểu Vương!” Ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào thư, miệng gọi lớn: “Anh lại đây xem cái này viết cái gì? Chữ nhỏ qua, tôi nhìn không rõ!”
“Ai! Đến đây!” Một người trẻ tầm hai mươi tuổi chạy ra từ phòng bếp, đứng sau lưng lão thủ trưởng mà bắt đầu đọc.
Thư rất ngắn, chỉ mấy câu là hết, sau đó cậu ta cũng ngạc nhiên rồi.
Qua vài giây, cậu ta đột nhiên hỏi: “Vậy chúng ta còn làm cơm sao?”
Diệp Chấn Quốc vẻ mặt kích động, cứng đờ, sau đó cắn răng một cái, vỗ bàn nói: “Không làm! Cậu gọi điện thoại cho bọn họ, nói tôi có việc, phải đi họp, đừng để bọn họ tới.”
“Dạ” Tiểu Vương lập tức đi.
Vốn bọn hắn đang chuẩn bị cơm tối, chiêu đãi gia đình Diệp Mậu, chính là cha Diệp Thâm và một cô gái. Nghe nói cô gái này chính là con dâu mà mẹ Diệp Thâm, Miêu Lan Chi chọn trúng. Diệp Thâm đã gặp tuy nhiên không có thái độ gì, nhưng là Miêu Lan Chi cảm thấy có hi vọng, lần này mang đến cho Diệp Chấn Quốc nhìn một chút. Nếu như Diệp Chấn Quốc cũng thấy vậy, sẽ thật sự quyết định cô gái kia. Diệp Thâm kết hôn có thể không ra mặt, giấy hôn thú trực tiếp lấy đến tay, mẫu tử đồng tâm, bà cũng có ý định làm như vậy.
“Chờ một chút!” Diệp Chấn Quốc gọi người cảnh vệ vừa nhấc điện thoại, nghĩ nghĩ rồi nói ra: “Đừng nói dỗi nữa, trực tiếp nói cho bọn họ biết sự thật, rằng con trai họ đã kết hôn, con cũng đã có, mời họ đến đây cùng tôi chúc mừng một chút.”
Ông sợ nói không rõ, Miêu Lan Chi lại làm ra chuyện gì, hại đến cháu trai ông, cũng làm chậm trễ cô gái kia.
“Vâng” Tiểu Vương tiếp tục gọi điện thoại.
……
Miêu Lan Chi lúc này đang cùng Tô Lệ Trân nói chuyện, nói cô lát nữa gặp lão gia tử không phải sợ, ông già đó là như vậy đấy, trước mặt con cháu đều là một dạng như Quan Công, nhìn có chút doạ người, nhưng thật ra rất hiền lành. Lúc nói ra những lời này,bà cũng chính mình không tin.
Gả vào nhà họ Diệp 30 năm, bà chính là chưa từng gặp lão gia tử lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười với con trai và con dâu. Chỉ có mấy cháu trai cháu gái ngẫu nhiên có thể nhìn một cái, Diệp Thâm thấy nhiều hơn một chút.
Tô Lệ Trân đúng mực mà cười: “Dì à, cháu không sợ đâu, ông nội cháu cũng chính là người như vậy! Cháu hiểu, mặt của họ tuy bên ngoài lạnh, nhưng trong tâm lại rất nóng.”
“Ai ai! Chính là như vậy! Đàn ông nhà họ Diệp này cũng đều như vậy” Miêu Lan Chi lôi kéo tay Tô Lệ Trân cao hứng nói.
Bà rất hài lòng về cô con dâu tương lai này, môn đăng hộ đối, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tính cách ôn nhu, chính là một người vợ tốt, mẹ tốt, đây chắc là kiểu người ưa thích của con trai bà a?
Con trai bà có kiểu người yêu thích sao? Đoán chừng là không có!
Vậy hãy để cho người mẹ như bà thay hắn quan tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT