Bọn họ hôm trước đã hỏi cô về thị trường giá đỗ trong huyện, bao nhiêu tiền một cân, bán được không, các bà muốn đi chợ đen vụng trộm bán đi, kiếm chút tiền phụ cấp cho gia đình.
Người trong thôn đối với “chợ đen” kỳ thật biết rất rõ, hàng năm cứ đến mùa hè và mùa thu, họ lại đến trong huyện vài lần, để bán một chút nông sản miền núi. Mà cái gọi là chợ đen, chính là đứng ở giao lộ đường đi vào huyện, muốn mua đồ người trong huyện sẽ đứng chờ ở đó từ lúc trời hửng sáng, và rời đi sau khi mua. Người bán đồ cũng không cần vào huyện. Nhưng chợ đen chính là chợ đen, không bị bắt được sẽ không có chuyện gì, một khi đã bị bắt, thì chắc chắn là chuyện lớn.
Hiện tại đã có con đường mua bán quang minh chính đại, sao còn không vui?
Hoa Cường là mội người từng trải, vừa liếc mắt liền nhìn thấu tâm tư các bà.
“Xưởng xử lý rau giá trong đội, sau khi bán được thì chia tiền như thế nào? Giống như côn điểm chia đều?” Hoa Cường hỏi Triệu Lương Tài.
“Đương nhiên là chia ra như vậy…Bằng không thì có thể chia như thế nào?” Triệu Lương Tài yếu ớt nói.
Xưởng của đội sản xuất, bán được tiền, đương nhiên cũng là của tập thể, thuộc về tất cả các thành viên trong đội sản xuất.
Nhưng số tiền này sẽ không phát ra mỗi tháng, mà tích luỹ lại, đợi đến mùa thu hoạch,bán đi lương thực nộp thuế, cùng tiền bán lương thực gộp lại một chỗ, sau đó dùng toàn bộ một năm công điểm của đội sản xuất, tính ra tiền.
Ví dụ, tiểu đội sản xuất của thôn năm nay bán lương thực nộp thuế được một vạn đồng tiền, bán giá đỗ được 1 vạn đồng tiền, mà tổng cộng công điểm cả đội năm nay là 40 vạn công điểm, như vậy 2 vạn chia cho 40 vạn công điểm, một công điểm được chia 5 xu tiền.
Một năm ai kiếm được bao nhiêu công điểm sẽ được bấy nhiêu tiền. Xét về một góc độ nào đó thì cũng công bằng.
Nhưng các bà dùng chính đậu xanh của mình tự ủ giá đỗ, tự mình vất vả, tự mình vụng trộm ra ngoài bán đi, 100 cân giá đỗ bán được 15 đồng tiền, trực tiếp lấy tiền, cất trong túi của mình vậy không hơn sao? Tại sao phải biến thành công điểm, pha loãng đến gần như không vậy?
Huống chi, các bà chính mình bán đi, chính mình lấy tiền, ngày nào cũng có thể nhìn thấy tiền, làm gì mà phải đợi đến tận 1 năm sau?
Trong phòng có chút trầm mặc, biểu cảm của mọi người có chút trầm trọng, bọn họ biết rõ mâu thuẫn ở đâu, nhưng nhất thời không tìm thấy biện pháp giải quyết. Tư tưởng đã giam cầm bao nhiêu năm, không thể nhảy ra ngoài, cũng không biết nhảy ra như thế nào.
“Cháu có một đề nghị!” Hoa Chiêu đột nhiên nói ra. Tất cả mọi người đều lập tức nhìn về phía cô. Không biết bắt đầu từ lúc nào, Hoa Chiêu trong mắt bọn họ là một người rất thông minh.
“Hiện tại đang là thời điểm ngày mùa, trong đội cũng không phân được người chuyên ủ giá đỗ a? Hơn nữa cũng không có địa điểm.” Hoa Chiêu không chút xấu hổ nói: “Cháu sẽ không đem nhà kho nhà mình nhượng cho mọi người làm xưởng sản xuất đâu đấy.”
Theo lý, kho nhà cô lớn nên rất phù hợp…Mà trong đội cũng không tìm được sân lớn như vậy.
“Nếu tìm nơi dựng xưởng thì phải cần tiền” Hoa Chiểu hỏi: “Trong đội có tiền sao?”
“Không có” Triệu Lương Tài lập tức lắc đầu, Thật ra là có, nhưng chỉ 18 đồng. Từng này tiền đủ làm một nhà xưởng sao?
“Bằng không chúng ta có thể chia thành các tốp nhỏ, đem xưởng lớn biến thành xưởng nhỏ, để cho mỗi nhà đều là một xưởng” Hoa Chiêu nói ra: “Nhà nào ủ bao nhiêu thì giao bấy nhiêu cân giá, mỗi cân giá bao nhiêu tiền, mỗi lần kết toán sổ sách lại chia tiền một lần, hợp lý không?”
“Công bằng công băng”
“Hợp lý hợp lý”
Thím Mã cùng chị dâu Lưu lập tức nói.
Đây mới là quy tắc lưu hành hàng trăm ngàn năm, có thể không hợp lý sao?
Chỉ có Triệu Lương Tài có chút do dự, tuy ông cũng hiểu như vậy rất tốt, nhưng cũng chưa từng có người làm giống như vậy a, ông sợ phía trên tổ chức họp mặt phê bình a.
“Cái này có gì phải sợ, không phải nhiệm vụ heo cũng giao như vậy sao? Bác xem, chúng ta đây là nhiệm vụ giá đỗ rồi!” Hoa Chiêu nói ra: “Để làm phong phú giỏ rau của người trong huyện thành, thôn chúng ta trực tiếp nhận cái nhiệm vụ vinh quang này.”
Triệu Lương Tài cùng Vương Mãnh hai mắt đều sáng, nói như vậy, trong lòng bọn họ đều nắm chắc rồi.
“Cháu sao lại thông minh như vậy a!” Vương Mãnh khoa trương nhấn mạnh.
“Bình thường” Hoa Chiêu khiêm tốn mà đáp một câu.
Kế tiếp, mọi người lại thương lượng một chút chi tiết cụ thể, nhưng thật ra là Hoa Chiêu chủ động nhắc tới: “ Thu giá đỗ phải có tiêu chuẩn nhất định, chính là lấy giá đỗ của thím Mã và chị Lưu làm chuẩn, không đạt tiêu chuẩn, giá đỗ không thể thu, cũng không làm kiểu thật giả lẫn lộn.”
Cô không thể chơi đùa với giá đỗ của toàn bộ thôn dân cả đời a…..Ngày một ngày hai thì có thể, một năm hai năm, cả đời?? Cô không thể ra cửa, đến quân doanh thăm cha bọn nhỏ hà? Cô đời này chính vì giá đỗ mà sống???
Cho nên, bắt đầu từ ngày mai, xác xuất thành công của giá đỗ ngon lại thấp một chút, muốn cho bọn họ bắt đầu tiếp nhận thất bại, mỗi người đều có thất bại. Như vậy một ngày nào đó cô rời khỏi thôn, giá đỗ toàn bộ thôn thoáng cái không còn tốt như vậy nữa, cũng không cảm thấy kỳ quái…
Vương Mãnh mang theo hai chậu giá đỗ của thím Mã và chị Lưu đi, ngày hôm sau lại tới, lần này dẫn theo xã trưởng của cung tiêu xã trong huyện, ông ta đến để tự mình khảo sát giá đỗ trong thôn.
Toàn bộ thôn có 30 nhà, đưa đến 10 chậu giá đỗ đạt yêu cầu, xã trưởng lập tức cùng Triệu Lương Tài ký kết hiệp nghị thu mua.
Xã trưởng của cung tiêu xã trong huyện hứa hẹn thu mua giá đỗ trong thôn, 2 mao tiền 1 cân, trước mắt mỗi ngày thu mua 1000 đến 2000 cân. Không quá 2000 cân bọn họ đều có thể tiêu thụ.
Mỗi tháng kết toán tiền một lần.
Việc vận chuyển vẫn phải dựa vào thôn tự mình phái người đưa qua, ngồi xe lửa hay xe ngựa đều tuỳ bọn họ, chỉ cần cam đoan mối sáng sớm đúng giờ đưa đến là được.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ thôn đều kích động, mọi gia đình đều vui mừng. Rốt cục cũng không cần ăn “cơm tập thể” rồi, tuy như vậy không chiếm nhiều tiện nghi, nhưng ít nhất bọn họ cũng không phải chịu thiệt rồi. Bọn họ không cần chiếm lợi, chỉ cầu không bị thiệt thòi.
Toàn bộ thôn vui mừng, chỉ trừ một nhà, nhà Hoa Sơn và mấy người con trai. Trong thôn những nhà khác từ khi học ủ giá đỗ, cũng đã ủ được hơn 10 lần, mặc dù có thành công cũng có thất bại, nhưng thành công nhiều thất bại ít. Chỉ có nhà bọn hắn, một lần cũng không thành công. Sao lại có thể tà môn như vậy? Nhất định là Hoa Tiểu Ngọc phụ trách ủ giá đỗ trong lòng có oán khí, cố ý đấy! Đánh!
……
Có thể quang minh chính đại kiếm tiền, Hoa Chiêu cũng vui vẻ.
Cô cũng không sợ mệt mỏi, cứ cách một hoặc hai ngày giao một giỏ giá đỗ nhiệm vụ, 100 cân, thu về 20 đồng tiền. Cô cũng cho người khác thấy, mình cũng sẽ thất bại. Hiện tại trong thôn cũng không có người đỏ mắt với cô. Mọi người cơ bản đều kiếm lời nhiều như vậy, ai lại đỏ mắt với ai?
Hơn nữa bọn họ còn có thể tiết kiệm tiền. Hoa Chiêu thì không như vậy, người thì chịu khó, chăm chỉ làm việc rồi, nhưng tật xấu tiêu tiền như nước lại không sửa được, từng cuộn vải bông kia, giỏi thật, đều cắt thành những khối vuông be bé nghiêm chỉnh phơi trong sân, bọn họ lúc vừa trông thấy, còn tưởng rằng Hoa Cường đi rồi =.=!!!
Vừa hỏi mới biết được, người ta đây làm làm tã cho đứa nhỏ. Ôi trời ơi! Như thế này cũng quá hoang phí rồi. Một đứa bé mua ba bốn cái tã là được rồi, cô lại mua liền ba mươi bốn mươi cái.
“Thím nói Tiểu Hoa ah! Không phải thím nói cháu hãy tích luỹ một ít tiền, không thể tiêu tiền như vậy được.” Thím Mã lại đến đây tán gẫu cùng Hoa Chiêu, nhìn một giường vải vóc, đang muốn làm quần áo cho đứa bé, không nhịn được liền nói ra.
“Mỗi người cả đời mặc bao nhiêu quần áo đều biết đấy! Khi còn bé mặc ít một chút, lớn lên mới mặc được nhiều hơn một chút. Hơn nữa thím thấy cháu làm gì cũng chia 2 phần, hồng và xanh, cháu còn phân nam nữ nữa à?” Thím Mã hỏi.
“Đúng vậy ạ” Hoa Chiêu vừa cười vừa nói.
Thím Mã nhe rang nhếch miệng, nếu đây là con gái thân sinh của bà, bà nhất định sẽ đánh nó một trận, em bé sơ sinh phân nam nữ làm gì, làm một phần là được chứ sao.
Hoa Chiêu sờ bụng mình, mỉm cười hạnh phúc, có nên nói cho cha bọn nhỏ, là cô mang long phượng thai không nhỉ? Vẫn thôi đi, coi như cho hắn một bất ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT