Bản thân Tam Vân Kim Đỉnh cũng là một món trung phẩm pháp khí. Tống
Phong phải tốn hao một cái giá lớn mới đem nó đổi được từ Bảo khố trở
về.
Chóp mũi truyền đến một mùi thơm của thảo dược nhè nhẹ, lấn át mùi cay mũi do Linh Quế Mộc tạo ra lúc nãy.
Tống Phong nghe mùi thơm thảo dược nhè nhẹ này, ánh mắt bình tĩnh, pháp
quyết trong tay biến đổi, đem Tam Vân Kim Đỉnh điều khiển tiến vào trung tâm ngọn lửa từ Linh Quế Mộc.
Chỉ thấy lúc này toàn bộ Tam Vân Kim Đỉnh bị một ngọn lửa xanh lục bao phủ, tạo thành một quả cầu màu xanh lục rực rỡ xoay tròn.
Đột nhiên, Tống Phong hai mắt ngưng trọng, tay phải kết xuất một thủ ấn.
Hắn biết, giờ phút này chính là thời khắc quan trọng nhất trong quá trình luyện đan: Ngưng đan!
Thành bại của tất cả công sức bỏ ra đều là ở một khắc này.
Chỉ thấy Tống Phong ánh mắt ngưng tụ, thủ ấn trong tay liên tục biến đổi.
Trên trán của hắn lúc này đã có từng giọt mồ hôi như hạt đậu lăn xuống.
Mùi thuốc càng ngày càng nồng đậm.
Bỗng nhiên thủ ấn trong tay Tống Phong ngưng lại, mà Tam Vân Kim Đỉnh cũng ngừng xoay tròn.
Từ bên trong Tam Vân Kim Đỉnh tràn ra một mùi cháy khét cùng mùi thơm rất mỏng manh truyền đến.
Sắc mặt Tống Phong ngưng trọng, đem Tam Vân Kim Đỉnh chậm rãi đưa tới trước mặt rồi mở ra.
Chỉ thấy bên trong đỉnh, rõ ràng có mấy cái mảnh vỡ cháy đen cùng một viên thuốc bằng đầu ngón tay út vẫn còn tồn tại.
Ánh mắt Tống Phong hiện lên vẻ mừng rỡ, đem hạt đan dược này cầm vào trong tay, thì thào:
“Đúng là Tụ Tinh Đan. Mặc dù chỉ là loại thấp kém nhất, dược lực mỏng manh nhưng là Tụ Tinh Đan hàng thật giá thật.”
Mấy tháng vừa qua, Tống Phong sử dụng hết điểm Sư môn trên người cùng một
lượng lớn linh thạch mới có thể luyện chế thành công ra viên đan dược
hoàn chỉnh này.
Mặc dù trước viên Tụ Tinh Đan này, Tống Phong
cũng đã luyện chế ra một số viên đan dược khác nhưng đều là đan dược bất nhập lưu. Chỉ có viên Tụ Tinh Đan này, mặc dù phẩm chất rất kém nhưng
đã là đan dược cấp bậc Luyện Tinh Cảnh chân chính. — QUẢNG CÁO —
Tống Phong sắc mặt chỉ thoáng một tia mừng rỡ rồi trở lại như thường.
Đây cũng coi như là một bước đi đầu tiên mà thôi.
Con đường còn phải đi phía sau còn rất dài.
Tống Phong yên lặng chờ đan lô nguội đi, rồi thanh tẩy qua một lần.
Nửa ngày sau, Tống Phong lại tiếp tục phất tay, đem lửa nhóm lên, lần nữa
lấy ra các loại nguyên liệu tiếp tục luyện chế đan dược.
Tống
Phong đối với các thao tác càng ngày càng thuần thục. Có lần thành công
đầu tiên, những ngày sau đó, mặc dù tỉ lệ luyện chế thất bại vẫn cực kỳ
cao nhưng dần dần cũng đã có những bước khả quan.
Nhất là khả năng khống chế của Tống Phong càng ngày càng nhuần nhuyễn.
Nhờ tự mình luyện đan, Tống Phong mới tại vì sao Luyện đan sư có địa vị và hiếm hoi như vậy.
Trước không nói việc luyện đan cần thần thức và sự kiên nhẫn cực kỳ lớn, mà
đối với “tiền vốn” cũng yêu cầu một con số khủng khiếp.
Một đệ
tử bình thường, sợ rằng ngay cả một hai lần luyện đan cũng không gánh
nổi chi phí chứ đừng nói tới là luyện tập ngày này tháng nọ.
Tống Phong chỉ mới tiếp xúc thôi đã gần như đem toàn bộ thân gia ra đắp vào.
Ngày lại qua ngày.
Tháng lại qua tháng.
Một ngày nọ, Tống Phong sau khi vỗ vỗ túi trữ vật chứa nguyên liệu luyện chế đan dược đã trống rỗng thì nhẹ nhàng đứng dậy.
Bên cạnh hắn là đủ loại chai lọ cùng với dấu vết và mùi khói.
— QUẢNG CÁO —
Tống Phong phẩy tay đem hơn mười bình Tụ Tinh Đan thành phẩm thu vào, sau đó thi triển một chút thuật pháp cơ bản, đem nơi này quét dọn một phen
sạch sẽ như ban đầu thì mới hài lòng lấy đan phương Viêm Linh Đan ra xem xét lại một lần nữa.
Mấy tháng qua, tài liệu luyện chế cùng
phương pháp luyện chế Viêm Linh Đan đã được Tống Phong xem đi xem lại
không biết bao nhiêu lần.
Các loại dược liệu luyện chế cũng được Tống Phong tìm hiểu rất nhiều. Trong đó, các loại phụ dược hắn đều đã
đến Bảo khố môn phái đổi lấy thành công.
Nhưng có một loại chủ
dược Viêm Linh Tham thì lại không có tìm thấy. Bởi vì loại dược tài này
bình thường ngoài việc đem đi luyện đan thì nó còn là một loại dược tài
được các tu sĩ cao cấp khá yêu thích do nó là một vị chủ dược luyện chế
Hồng Tham Tửu.
Mà trong tu tiên giới, ngoài trà đạo ra thì tửu
đạo thường được rất nhiều tu sĩ cao giai yêu thích. Bởi vậy mỗi một gốc
Viêm Linh Tham xuất thế đều sẽ được nâng tới mức giá khá cao, thường
xuyên bị người tranh đoạt không có.
Đúng lúc này, Tống Phong chợt thấy bên ngoài một tia tinh qua lóe lên. Một tấm phù bằng hai ngón tay
từ phía ngoài theo đó bay vào bị Tống Phong chụp vào tay.
“Sư đệ Uông Phi cầu kiến Tống sư huynh.” Âm thanh từ bên trong truyền ra.
Uông Phi lúc này đứng trước tiểu viện của Tống Phong, bộ dáng có chút cảm khái.
Vị tiểu sư đệ mới ngày nào còn bị hắn lừa… à không, là trợ duyên, bán cho
một quyển Luyện Tinh Chân Giải Bút Ký lấy hai viên Hạ Phẩm Linh Thạch mà giờ này đã một bước lên mây được tiến vào ngoại môn, có chỗ ở lại tốt
như thế này.
Mặc dù lấy thế lực của Uông gia, Uông Phi hắn nếu vận động một chút chắc chắn cũng sẽ tiến vào ngoại môn Đạo Huyền Môn dễ dàng.
Thế nhưng ai bảo truyền thống Uông gia trước nay toàn dựa vào tự thân thực lực đi lên mới có tiếng nói đây.
Mà nghe nói anh họ Uông Thăng của mình cũng từng ăn thiệt thòi trong tay Tống Phong, Uông Phi tâm tư cũng sinh động rất nhiều.
Nhất là cách đây mấy tuần, Tống Phong còn tự mình tìm đến hắn nhờ tìm hiểu
tin tức về Viêm Linh Tham. Điều này làm cho Uông Phi ngửi được mùi thơm
của Linh thạch, liền rất sảng khoái đáp ứng.
Đang khi suy nghĩ miên man, Uông Phi liền nghe một thanh âm nhàn nhạt từ bên trong tiểu viện truyền ra:
“Uông sư đệ, mời vào.”
Uông Phi nghe lời này, liền nhìn thấy cấm chế của tiểu viện mở ra, vội vàng thu liễm tinh thần nhấc chân đi vào trong.
— QUẢNG CÁO —
Vừa vào bên trong, Uông phi liền nhìn thấy một thanh niên mặc bạch y, thần thái nhàn nhã ngồi uống trà.
Người này chính là Tống Phong.
Ánh mắt Uông Phi hơi đảo qua, phát hiện khí tức trên người Tống Phong như
có như không, hoàn toàn nhìn không ra manh mối. Nhất thời trong lòng y
càng thêm cung kính, vội bước tới:
“Ra mắt Tống sư huynh.”
“Ha hả, Uông sư đệ mau tới đây ngồi đi. Đây là Linh Trúc Trà, có công hiệu dưỡng tâm tĩnh thần. ” Tống Phong nhẹ cười.
Uông Phi bước tới ngồi đối diện Tống Phong, nhận lấy chén trà từ tay Tống
Phong đưa lên mũi hít một cái, ánh mắt lộ ra vẻ say mê:
“Chỉ cần
ngửi thôi cũng đã biết đây là là cực phẩm. Không giấu gì sư huynh, ta
cũng là người nghiện uống trà, đối với trà đạo dù không uống qua một
ngàn cũng có tám trăm loại. Nhưng chưa từng uống loại trà nào ngon như
thế này. Uống vào một ngụm cũng khiến tu vi của ta có chút đột phá. Sư
huynh thật biết hưởng thụ.”
Tống Phong trợn trắng mắt.
‘Nếu ta có nửa phần công lực nịnh hót của Uông Phi, ngày đó chắc chắn không
phải bị Chung Hiểu Đồng quát mắng.’ Tống Phong trong lòng thổn thức
không thôi.
“Nếu Uông sư đệ đã thích thì cầm lấy một ít về từ từ
thưởng thức.” Tống Phong mỉm cười, rất phong độ đưa tới một hộp bằng ba
ngón tay.
Uông Phi bưng lấy hộp trà, coi như trân bảo hiếm thấy nhất trên thế gian luôn miệng cảm ơn, cẩn thận cất giữ.