“Sư huynh, đồ vật lần trước sư huynh nhắc tới đã có tin tức.” Uông Phi sau khi hớp một ngụm trà, liền cẩn thận nhỏ giọng nói.

“Ồ, nhanh như vậy?” Tống Phong hơi ngạc nhiên.

“Cũng không tính là nhanh. Sư huynh, sư đệ đối với các loại tin tức cũng có nhân mạch riêng. Lần này không biết vì lý do gì mà rất nhiều người cũng tìm kiếm Viêm Linh Tham. Những nơi dễ có nhất đều đã có người tìm ra cho nên sư đệ tốn hao một cái giá cực lớn, có thể nói là ngày không ăn, đêm không ngủ, chạy khắp tứ phương mới dò la được một nơi có thể có Viêm Linh Tham mà rất ít người biết. Đúng như yêu cầu của sư huynh.” Uông Phi ngữ khí không nhanh không chậm nói. Bộ dáng kia giống như vì Tống Phong y có thể xông vào dầu sôi lửa bỏng vậy.

“Nói như vậy, lần này vất vả cho Uông sư đệ.” Tống Phong thuận miệng gật gù.

Uông Phi nghe vậy thì làm ra vẻ mặt tức giận nói:

“Sư huynh cớ gì nói ra lời ấy. Hai người chúng ta quan hệ là gì, chẳng phải là thâm giao tri kỷ bao nhiêu năm qua hay sao? Đừng nói chút việc nhỏ này, cho dù xông vào đầm rồng hang hổ, chỉ cần sư huynh nói một tiếng, sư đệ chắc chắn không chút do dự.”

“Hắc hắc, nếu như vậy, cảm phiền Uông sư đệ đi lấy giúp ta gốc kia Viêm Linh Tham về có được hay không?” Tống Phong mỉm cười.

Uông Phi sắc mặt thoáng cái sững lại, xấu hổ cười khan hai tiếng đáp:

“Sư huynh nói đùa. Nơi này vừa xa xôi vừa có chút nguy hiểm, sư đệ ta tu vi thấp kém, sợ làm hỏng việc của sư huynh a!”

“Xa xôi?” Tống Phong nhíu mài.

Nguy hiểm thì hắn đã dự định từ trước. Nhưng còn xa xôi mới là vấn đề lớn nhất.

“Đúng vậy. Nơi này các Đạo Huyền Môn chúng ta khá xa, thuộc về một nơi khá hẻo lánh của Hỏa Diệm Sơn Mạch.” Uông Phi gật nhẹ đầu nói.

“Hỏa Diệm Sơn Mạch? Chẳng phải nơi đó thuộc về Bá Đao Môn hay sao?” Tống Phong trầm ngâm.

Mấy năm trước, Tống Phong từng nghe qua Điền Thiết Lâm nhắc sơ qua về Hỏa Diệm Sơn Mạch. Nghe nói nơi đó là nơi được rất nhiều tán tu tu sĩ Hỏa hệ chọn làm nơi tu luyện. Đối với một tu sĩ có Kim linh căn như Điền Thiết Lâm thì tu sĩ Hỏa hệ đối với y trời sinh có một loại cảm giác khắc tinh, cho nên ngày thường cũng rất chú ý tin tức.

— QUẢNG CÁO —

Mà Uông Phi nghe Tống Phong nói, hơi ngạc nhiên một chút, cũng gật đầu:

“Tống sư huynh quả nhiên hiểu biết rộng rãi. Hỏa Diệm Sơn Mạch trên lý thuyết đúng là thuộc về địa bàn của Bá Đao Môn. Tuy nhiên, mấy trăm năm gần đây Hỏa linh thạch cùng nhiều tài nguyên của nơi này cũng dần cạn kiệt. Lại thêm nhiều tán tu ra vào, nhiều lần phát sinh xung đột. Cho nên lực khống chế của Bá Đao Môn đối với chỗ này khá yếu. Địa điểm có tin tức về Viêm Linh Tham là một ngọn núi cực kỳ hoang tàn hẻo lánh. Đây là địa đồ cùng tin tức liên quan, mời sư huynh nhìn xem.”

Nói xong, Uông Phi lật tay đưa tới một ngọc giản.

Tống Phong nhận lấy ngọc giản, trầm tư xem xét.



Một lát sau, Tống Phong đặt ngọc giản xuống, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra vui buồn nói với Uông Phi:

“Tin tức này có tác dụng lớn đối với Tống mỗ. Lần này vất vả Uông sư đệ, đây là chút lòng thành, mong sư đệ đừng từ chối.”

Nói xong, Tống Phong nhẹ nhàng đưa qua một cái túi trữ vật.

Uông Phi giả vờ nói một phen lời nói khách sáo mới ỡm ờ nhận lấy.

Khi đảo thần thức xem xét đồ vật trong túi trữ vật thì liền không nhịn được tim đập thình thịch, sắc mặt lẫm liệt nói:

“Sư huynh, ngày sau nếu có việc gì cần cứ gọi sư đệ một tiếng. Nhất định sư đệ không làm sư huynh thất vọng.”

Nói xong còn vỗ ngực thình thịch.

Tống Phong mỉm cười gật đầu.

Chờ cho Uông Phi rời đi, Tống Phong mới trầm tư.

Theo như thông tin mà Uông Phi đưa tới. Nơi có tin tức về Viêm Linh Tham nằm trong Hỏa Diệm Sơn Mạch.

— QUẢNG CÁO —

Nơi này trên danh nghĩa là địa bàn của Bá Đao Môn. Nhưng trên thực tế, nó nằm giáp ranh giữa Vạn Hoa Cốc, Bá Đao Môn và Vô Biên Sâm Lâm.

Mấy nghìn năm qua, dãy Hỏa Diệm Sơn Mạch cơ bản đều là hỗn loạn vô cùng, là một nơi tầm bảo yêu thích của tán tu cùng các tu sĩ từ khắp nơi trên tu tiên giới.

Người phát hiện ra vị trí của Viêm Linh Tham cũng không có chắc chắn hoàn toàn, thậm chí cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.

Bởi vì đặc tính của Viêm Linh Tham này thường sinh trưởng gần nơi có Hỏa hệ linh khí nồng đậm. Mà bản thân nó thường vùi sâu vào lòng đất, chỉ để lộ một phần nhỏ ở bên ngoài nên rất khó nhận biết.

Chỉ có điều, có một yêu thú tên Hỏa Linh Xà rất đặc biệt. Loài Linh xà này thường có khứu giác cực kỳ nhạy bén, lại rất ưa thích sinh sống gần Viêm Linh Tham. Mà điều đặc biệt chính là một khi Hỏa Linh Xà sống ở gần Viêm Linh Tham lâu ngày, thì nó sẽ sinh trưởng ra một cái sừng, trở thành Hỏa Linh Độc Giác Xà.

Từ đó, Hỏa Linh Độc Giác Xà thường thường được coi là tín hiệu ở vị trí có Viêm Linh Tham.

Vị tán tu kia trong một lần bị kẻ thù đuổi giết, đã từng thấy qua một đầu Hỏa Linh Độc Giác Xà sâu bên trong Hỏa Diệm Sơn Mạch.



Bởi vì lúc đó đang trong tình huống nguy cấp bị kẻ thù đuổi giết, mà sau này bản thân bị trúng thương khá nặng, cho nên mới âm thầm đem tin tức này che giấu trong lòng.

Mãi cho đến gần đây, Uông Phi thông qua nhân mạch của mình, không biết dùng phương pháp gì mà lại moi ra được thông tin này.

Đối với Uông Phi cùng Uông gia tộc, Tống Phong cũng mang theo tò mò thật sâu.

Bất quá, đây cũng chỉ là tò mò mà thôi. Đôi bên cũng chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi, Tống Phong cũng không muốn quản chuyện không đâu.

Đôi bên gặp nhau vui vẻ một thoáng, làm hài lòng lẫn nhau.

Kéo quần lên liền đường ai nấy đi.

Ân, chính là ý tứ này.

— QUẢNG CÁO —

Nửa ngày sau, Tống Phong rời khỏi tiểu viện, đi đến Bảo khố môn phái.

Sau khi đi ra khỏi Bảo Khố, Tống Phong cũng không trở về tiểu viện của mình à đi thẳng ra cổng lớn Đạo Huyền Môn, Tống Phong xác định một phương hướng rồi ngự khí bay đi.

Đứng trên phi kiếm, tiện tay đem địa đồ ra xem xét, nét mặt Tống Phong dần dần hiện lên vẻ đăm chiêu.

Tính toán sơ một chút, từ Đạo Huyền Môn nếu muốn đến địa phận Hỏa Diệm Sơn Mạch thì cần Tống Phong trải qua một tháng ngự khí phi hành liên tục.

Nhưng điều này sẽ cực kỳ mệt mỏi, cần Tống Phong một bên phi hành một bên đem Linh thạch hấp thụ bổ sung linh lực thì mới có thể.

Tình trạng Cổ Hồn Chú trên người hắn hiện nay đang dần dần trở nặng. Thời gian Cổ hồn chú phát tác cũng càng ngày càng ngắn. Hầu như chỉ cần Tống Phong lơ là một chút thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng nếu như vừa bay vừa nghỉ, vậy thì cũng cần ít nhất hai tháng mới có thể đến nơi.

Lấy tình huống của Tống Phong hiện nay mà xem xét thì hắn cảm giác mình vẫn còn có thể chịu đựng được. Đặc biệt là hắn vừa đem phần lớn tài sản còn lại đổi một số đồ vật cần thiết cho chuyến đi này. Ngoại trừ một số đồ vật để áp chế Cổ Hồn Chú, Tống Phong còn thuận tiện xuất huyết đổi lấy một số đồ vật bảo mệnh mang theo bên người.

Mặc dù những món như Sất Lôi Châu hay đồ bảo mệnh mà Đạo Huyền Chân Nhân trước đó đưa cho Tống Phong vẫn còn đó. Tuy nhiên đây đều là đại sát khí. Nếu chưa phải rơi vào đường cùng, Tống Phong vẫn không muốn đem nó ra sử dụng.

Lần trước sử dụng một viên Sất Lôi Châu đã làm cho Tống Phong tiếc nuối không thôi.

Tuy nhiên, tình huống lúc đó không cho phép hắn có quá nhiều lựa chọn. Nếu như là Tống Phong ở hiện tại, hắn sẽ có một vài lựa chọn khác mà không cần dùng tới viên Sất Lôi Châu kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play