Cái động thứ hai này không có bậc đá để đặt chân rõ ràng như cái động đầu tiên mà chỉ là những mấu đá lồi lõm, cũng may là vách đá hơi xuôi xuống dưới nên cẩn thận vào chỗ đặt chân là có thể từ từ leo xuống dưới được.
Địa hình này bắt buộc Lữ Hàn phải làm chủ lực đóng vai người vận chuyển, dìu dắt Nguyệt Nhi leo xuống, tuy nhiên giờ hắn chẳng còn tâm trí nào mà thưởng thức cảnh xuân trong mộng.
Khi hai người leo xuống tới nơi thì thấy cả ba con tiên phong đang cuộn người dựng đầu hết cả lên, cùng nhìn về phía màn đêm tối om ngoài tầm với của ánh sáng từ viên nội đan.
Tiếng xích sắt lúc này đã im bặt, thay vào đó là tiếng gầm gừ rất khẽ vọng từ xa tới.
“Mấy đứa nó cũng thấy sợ thứ phía trước kia.” Nguyệt Nhi phiên dịch cảm giác của lũ trườn bò cho Lữ Hàn, cách nói của cô như đang nói về mấy đứa trẻ con trong nhà vậy.
Cô không muốn ép tụi nó vào nơi nguy hiểm nên bước vượt lên trước, tay giơ cao viên ngọc soi đường.
Mấy con rắn cũng có nghĩa khí, thấy cô đi trước thì hăng hái bò theo sau, Lữ Hàn không phản ứng kịp nên bị bỏ rơi lại sau cùng, miễn cưỡng xem như đóng vai đoạn hậu.
Càng đi tới trước càng nghe mùi tanh xộc lên, nơi này lại ở sâu dưới đất, không khí bế tắc, mùi tanh càng ngày càng đậm khiến Lữ Hàn hoa mắt chóng mặt, hắn phải đưa tay bịt mũi để đi tới, phía trước hắn Nguyệt Nhi cũng làm hành động tương tự.
Hang động này cũng có cấu trúc độc đạo, chỉ việc đi thẳng tới trước.
Tới cuối đường, cả bọn thấy một hồ nước nhỏ, to khoảng gấp đôi một cái giếng bình thường, bên trong chứa đầy một thứ đỏ sậm, đặc quánh, mùi hôi tanh bốc ra từ cái hồ này.
Ở đầu kia của hồ có một sợi dây xích từ trên bờ chạy xuống chìm vào mặt nước bên dưới.
Đầu kia của sợi xích bị cố định chặt vào một thanh kiếm cắm xuống một tảng đá.
“Là phong ấn.” Nguyệt Nhi lên tiếng.
“Hả?” Lữ Hàn có chút mơ hồ.
Nguyệt Nhi chỉ thanh kiếm đang cắm ở đầu kia của sợi xích: “Tà vật ở dưới cái hồ này bị trói vào sợi xích, nhưng không chắc sẽ giữ được lâu dài vì theo thời gian tà vật có thể cải thiện được sức mạnh mà giật xích thoát ra, vì thế có thanh kiếm kia trấn giữ sẽ gia tăng thêm linh lực cho sợi xích, là một dạng của phong ấn.”
Lữ Hàn gật đầu: “Hiểu rồi, nhờ có phong ấn này mà tà vật kia không thể thoát ra.”
Nguyệt Nhi lắc đầu: “Không hẳn, chỉ là kéo dài thời gian lâu hơn thôi, chứ nếu tà vật còn sống và tìm cách gia tăng sức mạnh, đến một lúc có thể phá vỡ phong ấn thoát ra.”
Lữ Hàn chép miệng: “Vậy chẳng khác nào dập lửa xong còn ném lại tàn thuốc, sao không giết quách nó luôn cho xong chuyện.”
“Điều này chỉ có thể hỏi người đã làm ra phong ấn mới biết được, có nhiều lý do lắm, nhưng thường sẽ có ba lý do: một là tà vật quá mạnh không thể giết được, chỉ tạm thời phong ấn nó lại, hai là muốn cho tà vật một cơ hội cải tà quy chánh, ba là giữa người phong ấn và tà vật có một quan hệ đặc biệt nào đó.” Nguyệt Nhi kiên nhẫn giải thích.
“Vậy đã có cái phong ấn này rồi thì cũng không lo lắm.” Lữ Hàn vừa nói vừa tính bước lại gần.
Nguyệt Nhi vội chụp tay hắn giữ lại: “Cẩn thận, phong ấn có rất nhiều loại, nhìn phong ấn này tôi e là chỉ có khả năng cố định chứ không triệt tiêu sức mạnh của tà vật, hơn nữa dựa vào mùi tanh từ cái hồ này tỏa ra thì có vẻ nó là huyết trì.”
“Huyết trì? Là gì vậy?” Lữ Hàn vẫn duy trì chương trình mười vạn câu hỏi vì sao.
“Là hồ máu dùng cho một mục đích nào đó, tà vật này đang ngâm mình bên dưới huyết trì, e rằng là dùng để tăng sức mạnh.” Nguyệt Nhi vẫn đóng vai cô giáo tốt.
Cô nhìn quanh rồi bảo Lữ Hàn: “Anh lấy mấy cục đá đằng kia ném xuống đó xem là thứ gì đang núp ở bên dưới, nhớ giữ khoảng cách.”
Thực ra cô dặn cũng hơi thừa vì bọn họ lúc này vẫn đang đứng cách hồ máu một khoảng cách không gần, hắn vội vàng chạy đi nhặt lấy vài viên đá nhỏ rồi chạy về bên cạnh cô, Nguyệt Nhi ngạc nhiên: “Anh nhặt đá nhỏ quá vậy? Tôi thấy có mấy viên lớn hơn mà.”
Lữ Hàn khoát tay, mở chế độ quảng cáo: “Cô yên tâm, tôi từ nhỏ đã luyện tập ám khí, viên đá này cô thấy nó nhỏ vậy, chứ vào tay tôi là đạn thần công đấy, tôi sẽ khiến cái thứ dưới kia nhảy lên tru tréo cho cô xem.”
Nói rồi, hắn đưa tay tới trước, kẹp viên đá nhỏ vào giữa ngón trỏ và ngón áp út, còn ngón giữa thì co lại tì vào ngón cái để tụ lực, rồi hắn tập trung định lực, bắn viên đá đi vào ngay giữa hồ máu.
Viên đá vừa xuyên qua mặt nước thì một tiếng “Keng” vang lên, vọng đi khắp nơi trong động, viên đá bật lên, văng tới phía bên kia của hồ máu.
“Ha ha, không khí ẩm ướt, viên đá mọc rêu trơn quá nên có chút trục trặc.” Lữ Hàn xoa xoa gáy, thanh minh với Nguyệt Nhi.
Thực ra cũng không phải do hắn, chẳng qua viên đá trúng ngay sợi xích nằm ngay bên dưới mặt nước nên bị bật lên.
“Được rồi, lần này sẽ né cái dây xích ra.” Lữ Hàn tự tin, tung ra viên đá thứ hai nhắm tới chỗ tránh vị trí vừa rồi một đoạn nhỏ.
“Cạch.” Một tiếng động hơi trầm vang lên, viên đá lại bật lên phía bên kia hồ.
Lữ Hàn chưng hửng, vò đầu bứt tai: “Cái quái gì thế nhỉ!”
“Anh thử lại lần nữa, tránh xa ra một chút xem sao.” Nguyệt Nhi gợi ý.
Hắn nghe lời cô, bắn viên đá thứ ba ra hẳn một chỗ khác với hai vị trí khi nãy, ba vị trí hợp lại tương tự như một hình tam giác đều.
Vẫn lại là một tiếng “Cạch” khô khốc vang tới.
“Ngay bên dưới mặt nước là nền đá, viên đầu tiên của anh đúng là trúng sợi xích, nhưng hai viên sau là trúng vào nền đá nên mới tạo ra hai thứ âm thanh khác nhau như vậy.” Nguyệt Nhi nêu ra phán đoán.
Lữ Hàn cũng cảm thấy ý này của cô là hợp lý nhất, chứ không có lý gì bắn vào chỗ nào cũng va phải chướng ngại cả.
“Mà không đúng!” Lữ Hàn nghĩ tới điều gì, “Nếu ngay dưới mặt hồ máu đó là nền đá thì sợi xích đâu có trói thứ tà vật gì.”
“Hoặc là…” Nguyệt Nhi nuốt nước miếng, nói chậm từng chữ: “Tà vật bị trói nhưng đã thoát ra khỏi sợi xích rồi.”
“Nếu tà vật đã thoát ra, vậy thì ai đã di chuyển sợi xích để phát ra âm thanh mà chúng ta nghe thấy lúc nãy nhỉ?”
“Có khi nào, tiếng động đó là để…” Nguyệt Nhi quay sang nhìn Lữ Hàn, nói nốt mấy chữ còn lại, “Dụ chúng ta xuống đây.”
Con trăn đá đột ngột giật nảy lên, miệng kêu rít những âm thanh trầm thấp.
Lữ Hàn và Nguyệt Nhi quay người lại, phía sau, một con chuột cao gần gấp ba chiều cao người bình thường đang dùng miệng cắn ngang thân con trăn đá, con trăn phản ứng cầu sinh dữ dội, dùng thân vô cùng chắc khỏe siết chặt lấy đầu và cổ con chuột.
Trăn đá là một trong những loài trăn hung dữ và có tính tấn công hung hăng nhất trong số các loài trăn, con trăn này là trăn trưởng thành, lực siết vô cùng lớn, dễ dàng quấn chết một con bò hoặc người trưởng thành.
Nhưng không ngờ, con chuột nghiến răng một cái, con trăn đã bị cắn đứt đôi người, rồi nó dùng hai chân trước tháo rời phần thân trăn đang quấn quanh đầu và cổ nó ra, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, vừa nhai vừa quất đuôi phe phẩy rồi nuốt ực con trăn to lớn xuống bụng.
“Chuột tinh tam sắc!” Nguyệt Nhi kêu lên khe khẽ.
“Tam sắc?” Lữ Hàn chú ý nhìn kỹ, con chuột này tất nhiên có bộ lông đen tính là màu thứ nhất, bốn chân của nó lại có lông màu trắng tính là màu thứ hai, còn màu thứ ba là…
“Lông đen, chân trắng, mắt đỏ, đuôi hồng, tim vàng.
Đó là thứ tự tiến hóa của chuột tinh.” Nguyệt Nhi lên tiếng.
Lữ Hàn như chợt nghĩ ra điều gì: “Tôi nhớ mấy con chuột hamster người ta bán cũng là lông trắng mắt đỏ thì phải.”
“Tùy vào màu lông khởi khuồn, nếu ban đầu chuột có lông trắng thì khi thành tinh, nó sẽ có thứ tự là lông trắng, chân vàng, mắt xanh, đuôi đỏ, tim đen.” Cô đúng là cô giáo tốt.
Con chuột đợi hai cô trò hoàn thành xong bài giảng cũng là lúc nó ăn xong con trăn đá.
Con lục sừng và khô mộc nãy giờ cứ ngóc cao đầu đứng im như tượng, con chuột với dáng vẻ to lớn cùng khí thế dọa người dường như đã hóa đá cả hai con rắn này.
Nó nhanh như cắt dùng hai chân trước chụp cổ hai con rắn rồi quẳng luôn vào miệng, nuốt trọng xuống.
Vô thức cả Lữ Hàn và Nguyệt Nhi đều lùi lại một bước, ba đồng minh kia đã bị diệt, giờ chỉ còn lại hai người họ, sau lưng là ngõ cụt, lối thoát duy nhất lại bị chặn mất.
“Lữ Hàn, anh đi lấy cây kiếm kia, cùng tôi đối phó với nó.”
Câu nói của cô vừa dứt là con chuột cũng gầm lên rồi lao tới, Lữ Hàn nhanh chân quay người chạy vòng qua hồ máu lao tới bên thanh kiếm, kiếm thuật cũng là sở trường của hắn, có thanh kiếm này ít nhiều hai bên cũng sẽ kẻ tám lạng, người nửa cân.
Hắn chụp vào chuôi kiếm, một cảm giác cũng rất vừa vặn, hắn vận sức rút mạnh kiếm lên.
Cây kiếm không nhúc nhích.
Bên này, đợi cho Lữ Hàn quay lưng chạy đi lấy kiếm thì Nguyệt Nhi nuốt viên nội đan vào miệng, trút bỏ áo choàng, hiện thân thành một con rắn to lớn cũng tỏa màu xanh biếc, đủ duy trì nguồn sáng như cũ trong hang động.
Con chuột khóe miệng đang nhỏ máu, nhe hai cái răng cửa nhọn hoắt lao tới, cô dùng đuôi quất mạnh từ sau tới, trúng vào một bên đầu con chuột.
Lúc này thân thể Nguyệt Nhi đã cao to gấp ba lần người thường, ngang ngửa kích cỡ con chuột, cú quật đuôi này có sức mạnh kinh hồn bạt vía, hất văng con chuột vào một bên vách động “Rầm” một tiếng, cả hang động rung lắc, đá vụn rơi rụng lả tả.
Con chuột không ngờ đối thủ trước mặt lại mạnh như thế, vừa loạng choạng đứng dậy thì một tia nước trắng phun thẳng tới, Nguyệt Nhi nhắm ngay mặt con chuột mà phun ra một tia nọc cực độc.
Bản năng sinh tồn giúp con chuột cảm nhận nguy hiểm, nó vội giơ chân trước lên che chắn, nọc độc trúng vào chân trước đốt cháy da thịt xèo xèo, bốc khói trắng nghi ngút.
Nó đau đớn, nhảy chồm tới Nguyệt Nhi, vuốt sắc tung ra hung hãn, Nguyệt Nhi quẫy mạnh, lắc người qua một bên né tránh.
Bên kia, Lữ Hàn đã nhảy lên tảng đá, ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, hai chân đạp mạnh, gắng sức rút thanh kiếm ra.
Hắn vừa cắn răng cắn môi rút kiếm, vừa ngó bên Nguyệt Nhi, thấy cô và con chuột đang quần thảo dữ dội.
Con chuột dùng vuốt sắc, răng nhọn và thân hình to lớn cứ lao tới muốn cắn chết đối phương, Nguyệt Nhi không cắn trả mà chỉ dùng thân hình linh hoạt để luồn lách né tránh, dùng những cú đập đuôi để đánh văng con chuột ra, thỉnh thoảng lại phun nọc công kích trả đòn.
Trước những cú phun nọc ghê gớm, con chuột hoặc là cúi mặt tránh được, hoặc là dùng chân chặn lại, nọc độc tuy có cường tính ăn mòn cực mạnh, nhưng đối với con chuột to lớn, cũng chỉ có thể làm tróc từng mảng nhỏ da và lông của nó.
Đột nhiên, con chuột như nổi điên, kêu rít lên, đôi mắt đỏ ngầu vằn lên đầy tia máu, thoắt một cái đã chồm sát tới gần Nguyệt Nhi, tung vuốt chém rách được cơ thể cô.
Nguyệt Nhi trúng đòn này bị văng đập vào vách động, trên thân túa máu ra xối xả từ ba vết cắt vừa dài vừa sâu do móng vuốt con chuột gây ra.
Thấy cảnh này, trong lòng Lữ Hàn giật thót lo lắng, vì hoảng hốt, hắn vô tình để ngón tay cắt trúng lưỡi kiếm khiến máu chảy ra.
Thanh kiếm tiếp xúc máu của hắn, đồng ý tiếp nhận, tỏa hào quang ánh kim, dễ dàng theo tay hắn rút ra khỏi đá.
Phía bên kia, thấy Nguyệt Nhi trúng đòn, bị chấn động trong thoáng chốc, con chuột lại kêu rít lên, say máu lao tới.
Nguyệt Nhi đang bị choáng váng, chỉ có thể yếu ớt phun ra một tia nọc vào đối thủ đang lao tới.
Không ngờ con chuột chơi lớn, cứ mặc cho tia nọc phun trúng mặt, cứ thế lao tới, trực tiếp tát một cú trời giáng vào đầu Nguyệt Nhi, cô gục xuống, bất tỉnh.
Thấy đã hạ được đối thủ, con chuột cúi xuống, muốn ngoạm lấy cổ của Nguyệt Nhi, một phát cắn đứt đôi.
Nhưng khi nó vừa ghé sát miệng xuống, một tia chớp màu vàng sáng lên, ánh chớp quét qua, Lữ Hàn đã lao tới tung kiếm chém một đường ngang cổ con chuột, máu từ cổ nó phun ra thành dòng, lảo đảo giật lùi mấy bước.
Rèn sắt khi còn nóng, Lữ Hàn lợi dụng sự chênh lệch về kích thước, liên tiếp luồn lách, đâm rồi chém, chém rồi lại đâm, lúc này trong lòng hắn đã không còn sợ hãi mà chỉ ngập tràn ý chí chiến đấu, xuất phát từ sự lo lắng cho Nguyệt Nhi, chỉ nhất tâm muốn cứu được cô.
Kết cục đang dần hiện ra rõ, con chuột càng ngày càng rơi vào thế hạ phong, hai chân sau của nó yếu hẳn, từ từ khuỵu xuống.
Lữ Hàn giơ kiếm, nhắm ngay vào hốc máu chỉ toàn màu đỏ của con chuột, muốn một kiếm đoạt mạng.
Đột nhiên, hắn cảm giác không khí bên cạnh lay động, một bóng đen vụt qua khiến hắn phải ngửa người, lộn vòng ra sau né tránh.
Bật người dậy, Lữ Hàn nhìn lại, thì ra là con chuột tấn công người phụ nữ ở trong tòa nhà, rất dễ nhận ra, vì trên người nó, bộ lông không còn nguyên vẹn mà loang lỗ vì ngụm rượu nếp của Nguyệt Nhi.
Pha tấn công bất ngờ này đã cứu con chuột tinh một mạng, không ngờ con chuột to lớn không tỏ lòng cảm kích, mà dùng chân trước chộp lấy con chuột vừa cứu nó, ném luôn vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Lúc nào rồi mà còn ăn được? Lữ Hàn cảm thấy kỳ lạ về thói quen ăn uống của con chuột trước mặt, từ nhỏ hắn đã được dạy rằng, thời gian vận động và thời gian ăn uống nên cách xa nhau.
Có điều, bây giờ mà ăn gì thì cũng vậy thôi, cũng chỉ có một kết cục, hắn phải thay trời hành đạo, tiêu diệt con vật khát máu này.
Con chuột dường như cũng hiểu ý hắn, khom người xuống, nằm rạp bốn chân trên mặt đất, cúi đầu như chấp nhận bản án của mình.
Lữ Hàn gật đầu, vậy cũng được, ít nhất đến phút cuối cũng biết ăn năn, hối cãi.
Phật gia đã nói quay đầu là bờ, hy vọng kiếp sau bến bờ sẽ chờ đón ngươi.
Nhưng bỗng nhiên con chuột vểnh đuôi lên, phất qua phất lại, cái đuôi của nó vốn màu đen, nhưng nay lại tỏa ra màu hồng.
Lữ Hàn nhớ tới câu nói của Nguyệt Nhi khi nãy: Lông đen, chân trắng, mắt đỏ, đuôi hồng, tim vàng.
Con chuột vừa nâng cấp từ tam sắc lên tứ sắc!
Tuy không hiểu về cấp bậc giai đoạn tiến hóa của chuột tinh, nhưng hắn cũng lờ mờ đoán ra, từ tam sắc lên tứ sắc sẽ là một bước nhảy vọt lớn về sức mạnh.
Sao lại đúng vào lúc này thế? Hắn than trời trong lòng.
Nhưng vẫn chưa dừng lại, trên đầu con chuột từ từ nhú ra hai cái khối gì đó, rồi dần dần nhô cao hẳn lên.
Nó đang mọc sừng!
Mẹ ơi, chuột mọc sừng, mồ hôi bắt đầu toát ra ướt đẫm người hắn.
Con chuột nhìn hắn, mỉm cười!
Chuột biết cười? Kkhông lẽ số hắn đã tận, mạng của hắn phải bỏ lại trong cái hang hôi hắm và tối tăm này chăng? Rồi xác của hắn sẽ bị ăn tươi nuốt sống trong miệng con vật đang cười kia.
Hắn chết rồi, Nguyệt Nhi cũng khó lòng sống sót.
Công phu luyện kiếm hai mươi năm của hắn chưa dùng tới đã phải đành lòng vứt bỏ, còn cả công phu ám khí nữa.
Hắn tự dưng lại nhớ tới một cuốn sách cũ mèm, bìa đã không còn, lớp bìa lót bên trong có đề mấy chữ mờ nhạt “Ám Khí Yếu Lĩnh”, trang đầu tiên cuốn sách có ghi:
“Ám khí trọng ở thời điểm.
Vừa áp trận đã dùng chỉ là để thị uy thanh thế, còn muốn tất sát đoạt mạng phải dùng lúc đối phương không thể ngờ đến.
Thời điểm đối phương càng không nghĩ tới, hoàng tuyền đã cận kề bên chân.”
Con chuột hoàn thành nâng cấp, cái đuôi mạnh mẽ đầy uy lực tỏa rực sắc hồng, cặp sừng nhọn hoắt ngạo nghễ, nó lừ lừ bước tới dồn Lữ Hàn vào vách động.
Nó tới một bước, hắn phải lùi một bước, chẳng mấy chốc lưng đã tựa vào đá lạnh.
Hắn thở ra từng hơi mạnh, dù gì thì phải ngọc đá cùng tan, hắn giơ kiếm đâm thẳng tới trước, một chân con chuột hất tới đánh văng kiếm của hắn.
Chân kia của nó giơ ra, móng vuốt lừng lững, ngạo nghễ, tát ngang một cú bạt mạng nhằm vào Lữ Hàn, trúng đòn này hắn sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng ý chí cầu sinh khiến hắn vô thức nhảy vọt lên tránh được, tầm mắt hắn ngang với mắt con chuột, thật là miếng ngon dâng đến tận miệng, con chuột há to miệng ngoạm lấy đầu hắn.
“Ám khí trọng ở thời điểm.”
Chính là lúc này, hắn vung tay bắn thẳng cây trâm của Nguyệt Nhi vào miệng con chuột.
Cây trâm làm từ băng ngọc trên đỉnh Nguyệt Nhai, hấp thu linh lực của mặt trăng, được bắn đi bằng thuật dùng ám khí, xoay tròn lao thẳng vào miệng con chuột.
Cây trâm liên tục xoáy tròn, khoan thủng vòm miệng con chuột, đục lên sọ não, khoan tung tóe bên trong hộp sọ, đánh nhuyễn bộ não con chuột như người ta đánh trứng, rồi khoan thủng nắp hộp sọ bên trên, lao ra ngoài, cắm thẳng vào vách bên kia của hang động.
Lữ Hàn mượn chút dư lực còn sót lại, đạp chân vào vách động, mượn đà đạp tiếp lên đầu con chuột, nhảy ra sau lưng nó, tránh đi cái thân hình to lớn của con chuột đổ sập xuống vào đúng vị trí hắn đứng khi nãy.