Cả hai bước qua cửa miếu, giữa sân miếu đặt một cái lư hương to tướng cũ kĩ, nền gạch nứt nẻ, bong tróc, phồng rộp lỗ chỗ, chẳng còn mấy viên lành lặn, cỏ dại mọc cao ở những đường nứt lớn, đội hẳn gạch lên.
Ở sát tường bên hông hai bên sân đều có những thứ gì đó hình tròn nằm sát đất, trông như kiểu những cái mâm hình tròn to xếp sát nhau.
Do bản năng của mình, khung cảnh hoang tàn có vẻ không khiến Nguyệt Nhi e ngại mà dường như còn làm cô cảm thấy thoải mái hơn, cô nhẹ nhàng băng ngang qua sân, tới bậc tam cấp dẫn lên gian chính của miếu.
Bậc tam cấp chỉ là loại nhỏ, mỗi bậc không rộng, bước ba bước là đã đặt chân vào gian miếu.
Một cái miếu hoang trông như thế nào thì cái miếu này cũng trông như thế ấy, bụi bặm, mạng nhện, không khí ẩm mốc.
Trên bệ cao có một bức tượng đã hư hỏng nặng, không còn nhận ra hình thù gì nữa, lờ mờ trên cổ bức tượng quấn một cái áo choàng chỉ còn phủ ra sau quá vai, màu sắc và hình dạng thực trông giống như miếng ghẻ rách hơn.
Nguyệt Nhi cất tiếng hỏi: “Anh có biết lịch sử nơi này là miếu thờ ai không?”
Lữ Hàn lắc đầu: “Tôi không rõ, nhưng chắc cũng là thờ một vị thần nào đó.”
Nguyệt Nhi ngắm nghía bức tượng một lúc, nói: “Sao tôi thấy cái tượng này hình thù kỳ quái kiểu gì ấy, nhìn không giống hình người lắm.”
Bỗng có một vật gì đen đen từ dưới đất nhảy lên bệ thờ trước mặt làm cả hai giật mình, nhìn kỹ thì ra là một con chuột đen thui, ngoe nguẩy cái đuôi dài, nó chìa cái mỏ nhọn hoắt ra, giương ánh mắt soi mói về hai kẻ lạ mặt.
Bên cạnh họ lại xuất hiện con chuột thứ hai nhảy lên một cái khung gỗ cũ kỹ, đến con chuột thứ ba, thứ tư… Lữ Hàn kinh ngạc, vô tình quay người lại nhìn ra ngoài, hắn há hốc miệng, tim muốn ngừng đập.
Trên mặt đất ngoài sân không biết từ khi nào lúc nhúc toàn chuột là chuột, bọn này từ đâu kéo tới không một tiếng động, nhưng giờ đã bắt đầu kêu chí chóe, đuôi vẫy tứ tung.
Một vài con chuột thì còn chấp nhận được, nhưng cả một sân đầy ắp chuột như thế này thì đủ khiến cho người ta kinh tâm lạc phách.
Đáng sợ hơn nữa, lũ chuột đang có xu hướng dồn về phía hai người bên trong gian miếu, mắt con nào con nấy đều lộ ra tia máu.
“Lũ chuột này đang săn mồi.” Nguyệt Nhi cảnh báo Lữ Hàn, cô ngửi thấy mùi khát máu.
Bầy chuột như một tấm thảm nhung đen xù xì, nhấp nhô, lúc nha lúc nhúc, từng cá thể xáo trộn hỗn loạn nhưng tập thể vẫn rất trật tự, đồng lòng dồn về phía hai người.
Lữ Hàn từng nghe nói tới ở những nơi thiếu thốn thức ăn, khi chuột bị đói, chúng có thể tấn công các loại động vật lớn hơn như gia cầm hoặc gia súc, thậm chí có thể tấn công cả con người mà cắn xé và ăn thịt cho qua cơn đói.
Lũ chuột này số lượng quá đông, trong khi hắn và Nguyệt Nhi thì tay không tấc sắt, lại bị dồn vào thế chân tường.
Hắn nhìn quanh, muốn tìm thứ gì đó có thể dùng làm vũ khí, song quanh hắn chỉ có bụi bặm, mạng nhện, chỉ có mấy cái khung gỗ khả dĩ có thể dùng được.
Lữ Hàn vội lao đến chụp lấy một thanh gỗ kéo ra, không ngờ thanh gỗ này vẫn đang được đóng chắc vào khung, giật ra một cái là cả mớ những thứ lỉnh kỉnh muốn đổ sập xuống.
Hắn phải dùng chân đạp vào cái mớ loằng ngoằng dính theo.
Được rồi, cũng may, cuối cùng đã giật ra được một thanh gỗ, hắn nhảy trở về bên cạnh Nguyệt Nhi, vừa kịp lúc đánh bay một con chuột nhảy vọt tới.
Nhưng quân tiên phong bị đánh bay không làm đại quân nao núng, những con khác nối đuôi nhảy lên tới tấp, tình huống này ít ra thì Lữ Hàn cũng có đất dụng võ, hai mươi năm luyện kiếm thuật đã giúp hắn có thể dùng một thanh gỗ mục đối phó với chuột.
Có điều đập trúng một phát thì thanh gỗ gãy đi một đoạn, hắn quơ qua quơ lại một chốc đánh văng được khoảng chục con thì bảo kiếm trong tay hắn đã cụt lủn còn một mẩu.
Biển chuột bắt đầu nổi sóng, một con sóng chuột bốc lên cao, chuẩn bị ụp xuống đầu Lữ Hàn, hắn kêu thầm một tiếng “Nguy!” rồi chụp lấy tay của Nguyệt Nhi muốn kéo cô chạy về phía góc của gian miếu.
Không ngờ tay hắn chụp vào chỗ trống không, hẫng đi một cái.
Hắn vội vàng nhìn qua, kế bên hắn không phải là Nguyệt Nhi mà là một con rắn lớn màu ngọc bích, tỏa ra ánh sáng xanh biếc, lớp vảy vùng cổ có màu hồng phấn, đôi mắt sáng như sao.
Con rắn há miệng phun ra một luồng nước trong vắt, bắn thẳng về phía cơn sóng chuột.
Uy lực của luồng nước này không những xé tan cơn sóng, mà ngay cả những con ở ngoài rìa cũng bị cuốn trôi, hất văng ngược lại ra ngoài sân.
Thậm chí, những con này không kịp rớt xuống đất thì đã bị thiêu rụi toàn thân, nhanh chóng hóa thành khói trắng, chỉ còn lại một nhúm lông rơi xuống.
Con rắn trườn tới trước một nhịp, tiếp tục phun nọc vào đám chuột đang nhao nhao dưới đất.
Phun vào giữa một cái, lại phun ra bên cạnh một cái, phun tới đâu là đàn chuột bị xới tung lên tới đấy, y như dùng vòi rồng giải tán đám đông.
Cơ thể cả đám cứ như tan ra trong không khí, khói trắng bay mịt mù, lông chuột rụng rơi lả tả.
Phút chốc cả đàn chuột đông đúc đã bị dẹp sạch, chỉ vài con ở xa bỏ chạy sớm thì còn giữ được mạng.
Lữ Hàn quay sang nhìn Nguyệt Nhi, cô trong hình dạng chân thân này trông thật oai nghi lẫm liệt, một mình đánh tan lũ chuột hung tợn chẳng khác nào Triệu Vân một mình đột phá quân Tào trong trận Trường Bản để cứu ấu chúa là hắn.
Trước ánh mắt ngưỡng mộ của hắn, Nguyệt Nhi lại quay lưng trườn đi về một góc phòng.
Hắn ngơ ngác gọi với theo: “Ơ, cô đi đâu thế?”
Không nghe Nguyệt Nhi có phản ứng gì, hắn vội bước theo, chỉ thấy cô trườn khuất dạng vào sau một cây cột.
Chưa kịp hiểu thế nào thì lại thấy một bàn tay nhỏ nhắn xuất hiện vịn vào thân cột, tiếp đó cái đầu của Nguyệt Nhi ló ra, vẻ bối rối: “Anh… lấy giùm tôi cái áo!”
Lữ Hàn chợt hiểu, Nguyệt Nhi khi hiện ra chân thân thì trút bỏ hết quần áo, bây giờ cô hiện ra lại thành người thì sẽ không mặc gì cả.
Hắn nhìn lại chỗ cô đứng khi nãy, quả nhiên cái áo choàng bông vẫn đang nằm trên đất, hắn vội chạy tới nhặt lên, rồi lại chạy tới cái cột đưa cho cô.
Cô đưa tay đón lấy, lí nhí nói cảm ơn rồi quay đi.
Chưa tàn đốm lửa, Nguyệt Nhi lại ló đầu ra nhìn Lữ Hàn với một ánh mắt kỳ lạ, hắn không hiểu cô có chuyện gì, chỉ biết hỏi một tiếng: “Sao?”
Nguyệt Nhi bối rối thốt ra hai chữ: “Còn thiếu!”
“Còn thiếu?” Lữ Hàn thấy mơ hồ, áo đã đưa rồi, còn thiếu cái gì nữa.
Hắn chậm rãi bước trở lại chỗ đã nhặt cái áo, ở đó có một thứ gì đó, dưới ánh sáng yếu ớt trong gian miếu, hắn chỉ nhận ra đó là một thứ màu trắng nho nhỏ.
Hắn cúi xuống, đưa tay chạm vào thử, là chất liệu vải mềm, đây là…
Nội y? Phía dưới?
Phải, cuộc tấn công của bầy chuột đã làm hắn trở nên lú lẫn, hẳn nhiên bên trong cái áo choàng tắm kia phải còn cả nội y nữa.
Nhưng bây giờ… nhặt lên kiểu gì…
Hắn lấy ngón trỏ và ngón cái nhón lấy lưng quần, xách lên, lại trở về chỗ cây cột đưa cho Nguyệt Nhi.
Một lúc sau cô bước ra, kéo tay hắn ra phía sau cột, chỉ về phía bức tượng, nói: “Nãy giờ đứng ở đây, tôi thấy có mấy con chuột chạy ra phía sau bức tượng rồi biến mất, anh leo lên đó xem thử xem có gì ở đó không?”
Lữ Hàn nhanh chóng leo lên bệ thờ, vòng ra phía sau bức tượng, nhưng chỗ này không có chút ánh sáng nào, hắn quay lại nói với cô: “Tối quá, tôi không thấy gì cả.”
Nguyệt Nhi nghe thế thì cũng leo lên bệ thờ, tới chỗ Lữ Hàn, nhả từ trong miệng ra một viên ngọc tỏa ra ánh sáng xanh biếc khiến cả không gian tỏa sáng rực rỡ, Lữ Hàn thốt lên: “Đây là…?”
“Là nội đan của tôi.”
Thì ra màu sắc khi Nguyệt Nhi hiện ra chân thân là từ viên ngọc này mà ra.
Có ánh sáng từ nội đan, hai người nhìn rõ phía sau bức tượng có một lỗ thủng rộng to như miệng giếng trên nền bệ thờ, viền lỗ thủng được đắp đá thành một khung viền, rõ ràng là do người ta cố ý tạo nên chứ không phải là lỗ thủng tự nhiên.
Nguyệt Nhi giơ nội đan xuống dưới lỗ hổng, có những bậc thang bằng đá dẫn xuống dưới.
“Chúng ta có xuống dưới không?” Lữ Hàn có chút e dè, nhất là sau cuộc tập kích của bọn chuột vừa rồi.
Nguyệt Nhi gật đầu một cái rất quả quyết: “Xuống, con chuột to lớn khi nãy chạy thoát xuống đây, mùi của nó vẫn còn lưu lại bên dưới.”
Lữ Hàn muốn ra mặt nam nhi một chút nên chủ động đặt chân vào bậc thang trên cùng: “Để tôi xuống trước cho.”
Hắn nhanh nhảu leo xuống vài bậc rồi đưa tay ra đỡ lấy tay Nguyệt Nhi: “Cô xuống đi, để tôi đỡ cô.”
Nguyệt Nhi cũng đặt chân vào bậc thang đầu tiên, nắm lấy tay hắn.
Tình huống đơn giản không có gì đáng nói, ngoài việc cái áo choàng tắm mà cô đang mang là loại quấn hai mảnh hai bên lên phía trước người rồi thắt dây lưng lại, bên dưới chỉ ngắn đến ngang đùi, nên phần chân áo sẽ không kín liền như chân váy, các bậc thang lại hơi dốc đứng chứ không xuôi dần, khi Nguyệt Nhi đưa chân bước xuống một bậc là người bên dưới sẽ lại nhìn thấy thứ không nên thấy.
Cầu thang không dài lắm, khoảng hơn mười bậc là đã xuống tới nền hang phía dưới, Nguyệt Nhi đặt chân xuống nền đất, quay sang nhìn Lữ Hàn thì ngạc nhiên kêu lên: “Ối! Mũi anh chảy máu kìa!”
Lữ Hắn đưa tay lên quệt ngang mũi rồi nhìn bàn tay, quả thật tay hắn dính máu, hắn vội dùng ống tay áo lau đi, tìm một lý do nào đó: “Không sao, chắc không khí dưới đây không được tốt.”
Hai người nhờ ánh sáng từ nội đan nhìn thấy họ đang đứng trong một đường hầm dài, độc đạo, chỉ có thể đi tới phía trước.
Đi một đoạn, tầm mắt cả hai đột nhiên được mở rộng, lối đi này dẫn tới một hang động hình vòm, vừa cao vừa rộng, như kiểu lấy một quả bóng tròn chôn xuống đất vậy.
Vách tường nơi đây cũng không phải thẳng đứng mà là tầng tầng lớp lớp những bậc trải dài từ nền đất lên rất cao, bậc trên lại thụt vào so với bậc dưới như kiểu ruộng bậc thang, nhưng mỗi bậc chỉ rất bé, chỉ đặt vừa một bàn chân người.
Nhưng mấy cái bậc này không khiến cả hai chú ý bằng việc vách lưng của mỗi bậc đều có các lỗ hổng nhỏ bằng bàn tay, các lỗ hổng xếp liền kề nhau theo lối đi từng bậc, cứ thế hình thành tầng tầng lớp lớp các lỗ hổng từ sát đất cho đến tận trên cao, ước chừng lên đến nửa chừng chiều cao của vách động mới chấm dứt.
“Đây là?” Lữ Hàn nghĩ đến một thứ nhưng không thốt được ra khỏi miệng.
“Là hang chuột.” Nguyệt Nhi nói thay hắn.
“Lũ chuột lúc nãy không lẽ là đang trên đường trở về ổ của chúng?” Lữ Hàn hỏi cô.
“Có lẽ thế, nhưng số lượng lũ chuột đó chỉ là một phần rất nhỏ so với số lượng hang này.” Nguyệt Nhi nói rồi nghiêng tai lắng nghe, một lúc sau cô nói tiếp: “Trong mấy cái hang này không có động tĩnh gì, hình như không còn chuột ở đây nữa, đám chuột hồi nãy đã là tất cả rồi.”
“Vậy thì không hợp lý, có đời nào số nhà ở lại gấp cả trăm lần số người ở đâu chứ.”
Nguyệt Nhi đi một vòng men theo vách động hình tròn, không còn lối ra nào khác, cô quan sát kỹ một loạt mấy cái hang chuột trên vách này, thấy tất cả đều có dấu vết cào xước, cô chỉ cho Lữ Hàn xem rồi nói: “Những cái hang này đều đã từng có chuột ở, vậy vấn đề là, bọn chúng đã biến đi đâu hết rồi?”
Đột ngột Nguyệt Nhi lại nghiêng tai nghe ngóng: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”
Hắn nghe cô hỏi thì đứng yên, định thần lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng gì đó sột soạt, là tiếng kim khí, lắng nghe thêm một lúc, hắn nhận ra: “Nghe giống như tiếng của dây xích sắt.”
Tiếng động phát từ đâu không rõ, âm thanh trong hang động hình vòm cộng hưởng và phản dội nhiều lần nên rất khó xác định phương hướng.
Hai người đi lòng vòng để tìm kiếm, một lúc sau không hẹn mà cả hai đều tụ lại ở vị trí trung tâm của động, nơi đây có một bụi cỏ cao, Lữ Hàn lấy tay vén cỏ qua một bên làm lộ ra một lỗ hổng trên nền đất.
“Lại thêm một cái động bên dưới nữa, tiếng động phát ra từ dưới đó.” Lữ Hàn nói lớn.
Nguyệt Nhi cũng vạch cỏ bước vào, bụi cỏ này mọc thành hình tròn, vây lấy xung quanh lỗ hổng nên lúc đầu không thể phát hiện ra.
Cô giơ nội đan xuống dưới xem xét, từ dưới phát ra một thứ mùi khó ngửi, kèm theo một luồng yêu khí bốc lên.
“Ở dưới có tà vật, hơn nữa thứ này không phải dễ nhằn.” Nguyệt Nhi hơi chau mày, nói với Lữ Hàn.
“Vậy cô tính thế nào?”
Nguyệt Nhi không đáp, cô suy nghĩ, rồi nghĩ ra một cách: “Tôi sẽ gọi thêm một số rắn ở khu vực xung quanh đây tới, có chúng hộ tống, chúng ta sẽ xuống dưới xem thế nào.”
“Vậy cũng được.” Lữ Hàn gật đầu, từ đầu đến giờ, hắn vẫn luôn ủng hộ những quyết định của cô mà không hiểu vì sao.
Nguyệt Nhi nhắm mắt, định thần một lúc rồi mở mắt ra: “Xong rồi, chúng ta chờ một chút.”
“Cô gọi chúng rồi à? Sao tôi không nghe gì thế?” Lữ Hàn ngạc nhiên.
Nguyệt Nhi không muốn giải thích bây giờ, cô hơi hạ giọng: “Có thể để lúc khác nói được không? Kể ra cũng hơi dài dòng.”
Lữ Hàn dường như nhận ra một điều gì đó, hắn cảm thấy tính cách của Nguyệt Nhi rất dịu dàng, muốn từ chối hắn mà cô phải hạ giọng như kiểu không muốn làm phật lòng hắn, nhưng quan hệ giữa cô và hắn có là gì đâu mà phải giữ ý như thế nhỉ.
Thấy Lữ Hàn chỉ trơ mắt nhìn mình, Nguyệt Nhi không biết những gì diễn ra trong đầu hắn, chỉ vội phân trần: “Không phải là tôi không muốn nói…
“À, được, được, được mà…” Hắn gật gật đầu, cũng vội vàng ngắt lời cô.
“Trong khi chờ đợi, anh tìm xung quanh đây xem có thứ gì làm vũ khí vừa tay anh không?” Nguyệt Nhi đề nghị.
Lữ Hàn đứng dậy, đi một vòng rộng lớn, lại trở về bên cô, nói quả quyết: “Không có thứ gì làm vũ khí được cả.”
Nguyệt Nhi hơi chun mũi, rồi rút cây trâm cài tóc trên đầu mình xuống đưa cho hắn: “Anh giữ đi, cây trâm này làm từ băng ngọc ở trên đỉnh Nguyệt Nhai rất cao, hấp thu tinh khí của mặt trăng nên cũng có linh lực, lúc nguy cấp có thể sử dụng.”
Lữ Hàn vừa đưa tay đón lấy vừa hỏi: “Đỉnh Nguyệt Nhai? Nó có liên quan gì đến cái tên của cô không vậy?”
Nguyệt Nhi gật đầu: “Có, đó là nơi mẹ tôi ở, bà lấy tên đỉnh núi đó để đặt cho tôi.” Cô vừa đáp vừa đưa tay bứt một cọng cỏ làm dây, buộc mái tóc đang xõa ra sau lưng.
Mái tóc dài được buộc xong gọn gàng thì từ bên cạnh, một cái đầu rắn bất chợt nhô ra khỏi bụi cỏ làm Lữ Hàn giật nảy mình, nhảy tránh đi.
Con rắn này trên đầu còn mọc hai cái sừng hai bên nữa, trông bộ dạng thật sự dọa người.
“Đây là rắn lục sừng, nó đến hỗ trợ chúng ta đấy.” Nguyệt Nhi trấn an hắn.
Hắn mới định thần lại thì thêm một cái đầu rắn nữa nhô ra bên cạnh khiến hắn kêu “Ối” một tiếng nhảy tới sát bên Nguyệt Nhi, hắn cảm thấy ở bên cạnh cô là an toàn nhất trong thời điểm này.
“Đó là rắn khô mộc, anh nhìn mấy cái hoa văn tam giác trên da của nó thì sẽ dễ nhận ra.” Nguyệt Nhi vẫn chịu khó giới thiệu với hắn.
Hắn luôn cảm thấy rắn rất là đáng sợ, chỉ nhìn cái cách chúng nó di chuyển thôi đã thấy ghê rợn rồi, đang nghĩ tới đây thì hắn cảm thấy vạt cỏ sau lưng bị đè bẹp xuống, thêm một con nữa mới tới, đặt một vòng thân quanh người hắn, nhưng con này to lớn hơn hai con kia rất nhiều.
“Ồ, có cả một con trăn đá luôn này, không ngờ gần đây lại có con trăn to thế!”
Trong khi Nguyệt Nhi vui vẻ thì mặt Lữ Hàn nghệch ra, con trăn mắc dịch quấn quanh người hắn thành hai vòng rồi ngóc đầu lên nhìn vào mặt hắn.
Hắn cảm giác mình sắp ngất xỉu tới nơi rồi thì Nguyệt Nhi vỗ vỗ vào đầu con trăn: “Tránh ra nào, đừng có dọa người khác như vậy.”
Bị cô vỗ mấy cái, con trăn mới uốn ngược thân mình, thả Lữ Hàn ra, người hắn mồ hôi túa ra ướt đẫm từ khi nào.
“Được rồi, tụi mày xuống đó thăm dò đi.” Cô chỉ tay xuống dưới lỗ hổng, vừa giơ ra viên nội đan để soi đường.
Con lục sừng, con khô mộc và con trăn đá nối đuôi nhau bò xuống dưới.