Lữ Hàn nghe thấy Tiêu Tương nói vậy thì bất giác đưa tay lên quan sát, giọng cô tiếp tục vang lên: “Các môn phái thuần về ám khí như chúng ta có một nhược điểm là gì? Ngươi nói thử xem.”
“Tất nhiên nhược điểm là cận chiến rồi.”
“Cũng không hẳn, khoảng cách cận chiến cũng đủ để ám khí hạ độc thủ đối phương rồi, trừ phi đối phương mặc giáp hoặc quá to lớn.
Cái ta muốn nói đến là trừ khi dùng cơ quan phóng được xếp đặt sẵn, còn lại thì đa số ám khí sẽ mắc phải một nhược điểm là thiếu sức mạnh công kích diện rộng, dù ngươi có rải ra như mưa thì cũng chỉ như mưa phùn thấm đất, làm được chút trầy vi tróc vảy đã là giỏi, hơn nữa khi đối đầu với những môn phái chuyên về ngạnh công thì lại càng thất thế…”
Hắn ngắt lời: “Không phải nhắm vào những yếu điểm là biện pháp đối phó với mấy kẻ trâu bò sao?”
“Đó là nguyên tắc từ ngàn xưa, ngươi biết thì đối phương cũng biết, ai rảnh đứng yên hở ra cho ngươi chứ!”
Hắn không nói gì vì cảm giác trọng tâm còn nằm ở phía sau.
“Sẵn dịp này, ngươi hãy thử tiếp thu luôn một chiêu của bản môn chuyên dùng để đối phó diện rộng với số lượng đông người hoặc đối thủ quá cường bạo, nhược điểm của nó là thời gian tung chiêu sẽ chậm, sát lực càng mạnh thì thời gian trễ sẽ càng dài, nên lựa chọn đúng thời điểm công kích là mấu chốt của chiêu thức này.”
Nói đoạn Tiêu Tương nắm lấy một tay hắn, vận lực truyền kình khí vào người hắn: “Vốn dĩ chiêu này mượn sức mạnh của Hóa Cảnh Thần Công để thi triển, hiện tại tầng thứ ba của ngươi chưa đủ để dùng được, ta cho ngươi mượn tạm một ít, thêm sức mạnh của Bạch Chỉ Hoàn sẽ giúp ngươi một phần, các hình thái tà vật đều không thể tránh được sức mạnh của nó.”
Hắn tưởng mình nghe nhầm: “Bạch Chỉ…? Cái nhẫn này màu xanh mà, sao cô…?”
Chưa dứt lời thì hắn đã phải im bặt vì cảm nhận một nguồn sức mạnh to lớn đang ào ạt đổ vào cơ thể.
“Ngươi nghe cho kỹ đây.” Tiêu Tương vẫn vừa nắm tay hắn vừa giảng giải chi tiết cho hắn về kỹ thuật vận khí, “Ở mức độ căn bản nhất, người cần một vật dẫn đường, thường là một thứ ám khí cận thân hay sử dụng nhưng vấn đề khác biệt ở chỗ lực đạo không phải nằm ở đằng trước mũi nhọn ám khí mà là nằm ở phía sau, kình lực hậu tuyệt này sẽ dẫn theo ngoại lực Hóa Cảnh của bản thân công kích một vùng rộng xung quanh vật dẫn.”
“Kình lực hậu tuyệt? Làm sao để phóng ám khí mà kình lực lại tập trung ở phía sau được?” Lữ Hàn cảm thấy khó hiểu.
“Là do tâm thức của bản thân, nếu tâm thức của ngươi loạn động như từ trước tới nay thì kình lực chỉ có thể tụ ở mũi nhọn, nhưng khi tâm thức an tĩnh, ngươi có thể tụ kình lực ra phía sau.
Vấn đề thứ hai nữa là không dễ để ước lượng được thời gian ngoại lực của Hóa Cảnh đánh trúng vào thời điểm đối phương bước vào diện công kích.”
Tiêu Tương tiện tay ngắt một bông hoa Phù Dung kế bên, tung lên cao, hướng tới trước.
Bông hoa quay đảo vài vòng rồi đột ngột lao vút xuống theo một đường xiên xiên, cắm chéo xuống mặt đất, cách con khỉ đang say máu một đoạn.
Con King Kong bị chuyển động này thu hút, một bàn tay vẫn đang ướt đẫm máu từ lồng ngực của Y Giao, gầm gừ bước lại gần, cúi đầu chăm chú nhìn bông hoa vẫn còn đang rung rinh trước mắt nó một khoảng, như người ta ngồi xổm chăm chú vào một con kiến đang bò trên mặt đất.
Thình lình một cơn gió nổi lên, áp lực tức thở đè nghẹt từ trên không ập xuống, đánh chấn động một hình tròn rộng xung quanh bông hoa, gạch đá nứt vỡ văng tung tóe, bức con khỉ giật mình loạng choạng lùi lại.
Lữ Hàn nhanh nhảu: “Suýt nữa thì trúng.”
Tiêu Tương nhướn mắt, không nhanh không chậm đáp: “Chứ đánh trúng luôn thì ta mất công nói nãy giờ với ngươi lâu như vậy làm gì?”
Dư chấn qua đi, không ngờ sau khi tiếp nhận đạo lực đánh vỡ nát đất đá xung quanh mà đóa Phù Dung vẫn giữ nguyên cánh hoa với mấy chiếc lá xanh mướt rung rinh không chút xây xát.
Nhưng King Kong thì không bình thản được như vậy, đòn tấn công này như một cú chọc hông khiến nó điên tiết, Kinh Kong há to miệng, lộ ra hai hàm răng đỏ ngầu, gầm một tiếng rung chuyển trời đất, giơ chân đạp bẹp cánh hoa, rồi lao tới phía Lữ Hàn và Tiêu Tương đang đứng, vung hai cánh tay cuồn cuộn như núi đá đập mạnh xuống.
Tiêu Tương vội buông tay Lữ Hàn ra, tiện đà đẩy một cái, hất văng hắn đi qua phía bên xa, bản thân thì nhún người nhảy tránh qua bên còn lại.
Cả hai vừa vặn tránh thoát khỏi hai quả đấm giáng thẳng xuống, lún hẳn vào lòng đất, rung rinh cả mấy gian nhà xung quanh.
Lữ Hàn mượn đà hất văng đi, đạp chân vào một thân cây gần đó, búng người tung lên cao, quay một vòng tại chỗ tung ra ba món Bát Tiên Quá Hải, loại ám khí tám cạnh nhọn, nhắm vào những chỗ yếu hại trên thân con King Kong phóng tới: hai mắt và cổ họng.
Dù sao da thịt cũng phải chịu thua sắt thép chứ.
Không ngờ da thịt có khi còn cứng hơn cả sắt thép, con khỉ một tay vung lên đánh bạt hết tất cả, tay còn lại vung theo đà, giáng thẳng vào Lữ Hàn lúc này đang lơ lửng trên không trung.
Mọi thứ diễn biến nhanh như chớp, Lữ Hàn không kịp nghĩ ngợi gì, trong khóe mắt chỉ thấy nắm đấm to như quả núi của King Kong đập tới, trong đầu hắn vụt hiện lên hai tiếng: “Toi rồi!”
Như một cú vụt gậy bóng chày đánh một quả Home Run, cả người hắn biến thành một quả bóng chày bị đập văng lao vút đi, đập dính vách vào một thân cây phía xa, rồi rớt bẹp xuống đất.
Những tưởng thân này đã nát như tương, phản ứng đầu tiên Lữ Hàn mở mắt ra là nhìn xem khung cảnh âm giới trông như thế nào, có giống như lần đầu tiên mà Tiêu Tương đã dẫn mình xuống tới một lần rồi không.
Khung cảnh có vẻ không giống lắm.
Không có thứ ánh sáng mờ ảo u tối như mặt trăng bị bọc một lớp giấy kiếng đỏ quạch, ngay sát trước mũi hắn là một thảm cỏ dày, vài cọng dài dài còn đang chọc vào trong mũi.
Mùi cỏ dại dường như mách bảo rằng bản thân vẫn chưa chết, hắn co tay chống người dậy, cúi đầu nhìn khắp cơ thể một lượt, rồi lại sờ soạng một vòng.
Dường như không gãy cái xương nào cả! Chẳng lẽ luồng kình lực của Hóa Cảnh Thần Công mà Tiêu Tương truyền vào cho hắn có năng lực phòng ngự mạnh đến như vậy.
Đang còn ngơ ngẩn thì tiếng của cô lanh lảnh từ trên cao gọi xuống: “Ngươi tính nằm đấy đến sáng mai luôn à?”
Hắn vội lồm cồm bò dậy, ngước mắt nhìn lên, Tiêu Tương đang đứng gần trên đỉnh một ngọn cây gần đó.
Bỗng thân cây rung lên từng chặp, hắn quay đầu lại nhìn về phía trước, con King Kong đang lao tới như một xe máy ủi khổng lồ, nghiền nát cây cối trên đường đi, những thân cây hai ba người ôm bị nhổ bật gốc vứt đi như tăm xỉa răng vừa dùng xong, mỗi bước chân giậm xuống là mặt đất như dậy sóng.
Lữ Hàn lúc này đã đứng thẳng dậy, nghiêm cẩn muốn giao đấu: “Được, cho ngươi nếm thử thế nào là ám khí chân chính.” Đoạn tập trung kình lực, dùng tay đeo nhẫn bắn ra một mũi Thiên Cương Phá nghênh đón.
Thiên Cương Phá tuy không bay nhanh bằng Thiên Bối Lưu Tinh nhưng kiểu dáng được thiết kế khí động học chuyên dụng cho đường bay thẳng nên nhanh hơn các loại ám khí truyền thống, xuyên qua khoảng trống giữa hai cánh tay đồ sộ, cắm thẳng vào ngực con khỉ và phát nổ.
Ba tầng thuốc nổ được kích xung liên tiếp, nổ tung tạo thành một quả cầu lửa đỏ rực, dư chấn bức lui con khỉ khổng lồ lại vài bước.
Uy lực của Thiên Cương Phá đối với người đời quả là không thể xem thường, tiếc là Kinh Kong không phải người đời, kích va chạm này chỉ khiến nó điên tiết tới cực điểm, gào thét, hoa chân múa tay, lấy đà, tiếp tục nhắm đối phương lao tới.
Lữ Hàn lấy ra lọ nước mắt cực quang, đánh xa không được thì đánh gần, chẳng lẽ kiếm pháp của hắn lại chịu thua một con khỉ ư! Nhưng không ngờ khi chuôi kiếm Tuyệt Tình vừa được kéo ra thì bị một bàn tay chặn lại.
Là Tiêu Tương.
Cô từ trên ngọn cây đáp xuống, đưa tay chặn vào chuôi kiếm không cho hắn tiếp tục rút kiếm ra, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của hắn, cô nói nhanh: “Tuyệt Tình kiếm không phải là thứ tùy tiện muốn rút là rút ra được, ngươi đã quên thứ này ban đầu mục đích là để bảo vệ cho Tuyết Tình sao, hơn nữa kiếm này là kết tinh của quỷ khí cường đại, một kiếm hạ xuống, vĩnh viễn một mạng không thể đi vào lục đạo luân hồi, chỉ nên dùng nó với kẻ đáng dùng, còn oán tha này, không tới mức ấy.”
Vãi! Lúc nào rồi mà cô còn nói đạo lý với hắn thế này?
Lời còn chưa dứt thì cánh tay đồ sộ của King Kong quét tới cuốn theo một trận cuồng phong hất văng mọi thứ nghiêng ngả.
Tiêu Tương túm chặt áo Lữ Hàn, nhún người phóng lên cao, lại điểm chân vào thân cây phóng qua đầu con khỉ, đáp xuống đường băng rộng rãi vừa mới được tạo ra sau lưng nó.
Lữ Hàn là bị động kéo đi nên trong khi cô đáp xuống bằng chân thì hắn lại ngã lăn ra, Tiêu Tương không đỡ hắn dậy, không đậm không nhạt nói: “Hàn Hàn, ngươi cần định tâm lại, trước nay người dùng ám khí vẫn chỉ là dùng tâm ý chứa sát lực để phóng xuất, nhưng qua thời gian, càng dùng sát ý để ngự ám khí thì hậu quả cuối cùng chỉ là cánh tay ngươi bị phế đi, ám khí phóng ra cũng chỉ là thứ vô dụng.
Chiêu thức mà ta vừa mới chỉ cho ngươi cần phải có sự định tâm ở một mức độ nhất định, sông tuy rộng nhưng hôm nay ngươi nên bắt đầu thử đặt một chân xuống nước đi.”
Nói xong Tiêu Tương lùi ra sau một bước.
Trên sân khấu chỉ còn lại hai kẻ, một người một khỉ, hắn như vừa được khai ngộ, tay nhẹ nhàng rút ra một cái Tam Hoa Tụ Đỉnh, chớp mắt một cái thật chậm, trong khoảnh khắc mi mắt chưa mở ra đã hạ thấp hơi thở, nhịp tim cũng giảm lại, đoạn búng tay tung Tam Hoa phóng lên không trung.
Món ám khí xoay nhẹ vài vòng rồi cắm thẳng xuống đất, ngay trước mặt King Kong đang chạy trở lại.
Hắn nín thở, chờ đợi thành quả đầu tiên của mình.
Xuất hiện rồi, kình lực của Hóa Cảnh Thần công đã xuất hiện, giáng xuống thành một vòng tròn rộng lớn xung quanh Tam Hoa, cây cỏ đổ rạp.
Lần đầu tiên gần như hoàn hảo, chỉ có một khuyết điểm nho nhỏ là trong cái vòng tròn đó ngoài món ám khí đang cắm trên nền đất thì không có thứ gì khác.
Kình lực giáng xuống hơi chậm, King Kong đã chạy vọt qua từ ba đời trước.
Hắn hơi hoảng, quay người qua bên cạnh định gọi Tiêu Tương thì không thấy đâu, nhìn ra sau nữa thì thấy cô đã đứng sau lưng hắn tuốt luốt một đoạn xa từ lúc nào.
Vãi! Đem con bỏ chợ!
Không còn kịp nữa, con khỉ đã đến trước mặt, Lữ Hàn vội vận lực, dùng Lăng Ba Vi Bộ lao tới trước tìm đường thoát trong hiểm cảnh, cả người ngã ra, trượt qua kẽ hở giữa hai chân con khỉ, vượt ra sau lưng nó lần nữa.
Trong khi đang lăn trên đất, đầu hắn lóe lên một suy nghĩ, thay vì đợi cho kình lực dội xuống đất, sao không cắm thẳng ám khí dẫn đường lên người đối phương, kình lực dẫn động theo sau sẽ không thể trượt được.
Lăn tới nơi cái Tam Hoa Tụ Đỉnh đang cắm trên mặt đất, hắn rút lên, phóng thẳng tới cổ họng con khỉ vừa mới quay đầu lại nhìn hắn.
Có thứ gì đó vừa lóe lên trong tâm cảm của hắn, một thứ gì đó rất mơ hồ, như sương như khói, không thể nắm bắt.
Trượt!
Tam Hoa chệch mục tiêu, bay thẳng tới Tiêu Tương đứng đằng xa.
Hả? Không thể nào? Lữ Hàn ngơ ngẩn, sao lại trượt? Trong sát na cái thứ khói sương kia lóe lên đã làm hắn trượt tay?
Tiêu Tương giơ tay bắt lấy cái Tam Hoa bay tới, tay kia lấy trong người ra một thứ dài như một cây trâm cái đầu, phóng trả lại: “Hàn Hàn, các thứ ám khí ngươi đang dùng hơi cồng kềnh, thử qua món này đi.”
Hắn đưa tay đón lấy, hơi giống Băng Phách Châm của Tiêu Tương, có điều dài và to hơn một chút, “Đây là…?”
Giọng Tiêu Tương từ xa vọng tới: “Đây là Thác Bạc Châm, những thứ ám khí loại này nhỏ nhất có Tú Hoa Châm, lớn hơn là Băng Phách Châm mà ta sử dụng, lớn hơn nữa là Thác Bạc Châm này.
Ngươi là nam nhân, thân lại là chưởng môn, dùng món này sẽ phù hợp với ngươi hơn, hơn nữa Thác Bạc còn rất tương hợp để thi triển chiêu thức ngươi đang cần.”
Lữ Hàn vân vê món ám khí dài như một chiếc đũa nhỏ này, ngẩng đầu lên thì thấy King Kong đã nhảy lên về phía hắn, chuẩn bị đạp bẹp đối thủ dưới bàn chân bồ tượng.
Hắn không nhanh không chậm, trong đầu trống rỗng, tung Thác Bạc lên không trung, món ám khí xoay vài vòng rồi cắm chéo thẳng xuống đỉnh đầu con khỉ.
Định tâm!
Kình lực không tập trung ở đầu mũi!
Ám khí phóng ra không mang theo sát ý!
Một âm thanh ầm ì vang vọng từ đâu tới, như đè nén, như chất chứa, như đoàn xe lửa từ trong đường hầm tối om đang dồn nén guồng máy chuẩn bị lao ra.
Ngay sau đó, một luồng kình lực dữ dội, trắng xóa, từ trên cao giáng xuống, vây trọn lấy con khỉ bên trong, nghiền nát mọi thứ trong tầm ảnh hưởng.
Dư chấn thổi bạt tóc tai của Lữ Hàn đang ở ngay cạnh, khung cảnh trước mắt hắn vừa rồi như bị tẩy xóa đi xong lại hiện ra trang giấy trắng ban đầu.
Con khỉ đã biến mất không còn tung tích, cây châm Thác Bạc nhẹ nhàng rơi từ trên không xuống, cắm xiên xiên lên mặt cỏ, có điều không đủ sâu, nên lắc lư mấy cái rồi ngã xuống, bắn lên vài bụi đất ở ngay nơi lúc trước đầu châm vừa mới cắm xuống.
* * *
Y Giao lúc này vẫn đang nằm trên mặt đất, thở thoi thóp, lồng ngực trống hoác một lỗ to, máu từ bên trong đáng lẽ phun thành dòng, nhưng nhờ yêu lực cầm cự mà máu chỉ rỉ ra mấy đường chảy leo lét.
Tiêu Tương nghĩ tới điều gì, vội chạy tới chỗ cái bàn mọi người ngồi khi nãy, cúi xuống ngó quanh quất, tìm thấy được quả Hồng Nhung khi nãy chỉ mới bị cắn một miếng nằm khuất sau một hàng cỏ.
Cô vội vàng nhặt lên, chạy lại đặt thứ quả này vào lỗ hổng trên ngực Y Giao, lại to tiếng gọi: “Hàn Hàn, ngươi lại đây.”
Lữ Hàn nghe gọi, vội chạy tới.
“Ngươi nhỏ thử thứ nước mắt cực quang đó vào đây xem sao.”
Dự đoán của cô không sai, giọt tinh thể lấp lánh ánh vàng vừa chạm vào thì một vầng hào quang rực rỡ tỏa ra, thứ quả mà Y Giao gọi là Thiện Căn kia dần dần biến đổi thành hình một quả tim, kết nối với các mạch máu xung quanh, còn mọc ra mô cơ lấp đầy khoảng trống.
Lát sau Y Giao thở hắt ra một hơi mạnh, thần trí tỉnh táo trở lại, biến lại thành hình người như cũ, đưa tay sờ lên ngực mình, “Hết rồi, tim tôi hết đau rồi.”
Tiêu Tương gật đầu, cười nhẹ: “Vậy thì tốt.”
Y Giao trầm ngầm thoáng chốc rồi lẩm bẩm: “Tôi hiểu ra rồi, nếu ngày đó vị hòa thượng kia trao quả Thiện Căn cho tôi quá sớm thì hậu quả còn tệ hơn nữa, phải đợi đến hôm nay gặp mọi người ở đây thì quả Thiện Căn mới thật sự có ý nghĩa.” Đoạn chắp tay hướng lên trời thì thầm điều gì đó không ai nghe được.
Cảm nhận tư thái của Y Giao đang rất trang nghiêm, mọi người đều đứng yên chờ đợi.
Xong xuôi, Y Giao quay sang Tiêu Tương, nói: “Lúc mới gặp do còn xa lạ nên tôi không thể tiết lộ quá nhiều, nhưng giờ thì đã khác, hai chuyện thắc mắc của cô hỏi lúc đầu, tôi có một đáp án và một gợi ý, mọi người đi theo tôi nào.”
Y Giao quay người dẫn mọi người đi theo một hướng ra phía sau trang viện, Lữ Hàn nhớ tới Tiểu Trư lúc nãy bị đánh văng đâu mất, đưa tay lên che mắt như Tôn Ngộ Không ngó quanh quất lên trời, “Tiểu Trư đâu rồi nhỉ?”
Y Giao vừa dẫn đường vừa đáp: “Đừng lo cho nó, em trai tôi tuy không tài cán gì nhưng cũng không phải là đèn cạn dầu trước gió, lát nữa nó sẽ tự tìm về thôi.”
Đi mãi đã ra đến sân sau của hậu viện, Tiêu Tương nghe tiếng nước chảy, cô nghiêng tai nghe ngóng, suy đoán: “Ở đây có dòng suối chảy qua?”
Y Giao mỉm cười: “Thính giác của cô thật nhạy bén, đúng là tiếng nước chảy của dòng suối, người sống trong thành phố nghe tiếng nước chảy của suối mà nhận ra được thật không có mấy người.” Rồi dẫn mọi người bước lên một lối đi lát đá, vòng vèo qua mấy hàng cây, tiếng nước đã nghe rất rõ ràng bên tai.
Cuối cùng vòng qua một hàng cây, tất cả đặt chân đến một bờ suối đã được xây bờ đắp lối gọn gàng và chắc chắn, có lối đi xuống từng bậc vững chãi.
Y Giao dẫn mọi người bước xuống tới gần mặt nước, ngồi xổm xuống, đưa tay chỉ vào dòng nước, “Mọi người có thấy gì không?”
Lữ Hàn căng mắt ra xem, dường như phía dưới dòng nước khá trong có một thứ gì đó tròn trịa, to lớn bằng một cái chum nước, sắc trời đã hơi tối nhưng vẫn nhìn được màu sắc của khối cầu này hơi đậm màu, nhuốm sắc đỏ.
Hắn không biết là gì, nên ướm hỏi: “Đây là…?”
Y Giao đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng: “Đừng gọi tên nó ra, nếu không nó sẽ chạy mất.”
Quái, làm sao có thể gọi tên khi mà không biết tên chứ?
Tiêu Tương lên tiếng: “Thứ này là đáp án hay là gợi ý?”
“Là đáp án cho thứ thịt mà cô hỏi.”
Tiêu Tương suy nghĩ rồi ngập ngừng: “Không lẽ… Nó là…”
Y Giao gật đầu: “Lúc mới tới đây, hai chị em tôi vô tình bắt gặp thấy nó nằm giữa dòng suối, Tiểu Trư lần mò một hồi, quyết định cắt ra một miếng, nướng lên ăn thử, kết quả được một món thơm ngon, có mùi vị như thịt.
Ăn vài lần như vậy thì xác định chính xác là nó, hai chị em liền quyết định xây cất một trang viên liền kề với con suối.
Vì quan niệm đó là thứ tinh hoa của trời đất tạo ra nên không dám chiếm đoạt hẳn, chỉ là ở gần để canh chừng, cũng không dám gọi tên do e ngại theo truyền thuyết nó sẽ bỏ đi mất.”
Đúng lúc này Tiểu Trư trong hình dạng một con heo nhỏ từ trên trời rớt xuống, Y Giao vội đưa tay đỡ lấy rồi đặt xuống đất.
Tiêu Tương hỏi tiếp: “Vậy thì có liên quan thế nào tới thứ thịt mà tôi hỏi, chẳng lẽ là…?”
Tiểu Trư lại hóa thành một thư sinh nho nhã, tay cầm quạt, tham gia câu chuyện: “Phải, tôi thấy loại thịt này ăn vừa ngon vừa không phải giết hại chúng sinh nên tìm cách chế biến lại một chút cho hợp khẩu vị rồi đưa nó ra ngoài, giả trang làm mối lái giao thịt cho các cửa hàng ăn uống lân cận.
Như vậy không phải bớt tạo nghiệp cho chúng sinh sao, mà cũng hay là khối thịt ban đầu đúng như trong truyền thuyết, cứ cắt đi bao nhiêu lại mọc ra như ban đầu bấy nhiêu, thành ra việc này chỉ là tốn chút công sức di chuyển thôi.”
“Nghe giống như loại thịt vô tính mà khoa học đang nghiên cứu nhỉ!” Lữ Hàn nói.
Tiểu Trư ngạc nhiên: “Thịt vô tính là gì?”
“Tương tự như cái thứ ở dưới nước kia thôi, là thứ thịt sinh sôi nảy nở trong phòng thí nghiệm, dùng để đáp ứng cho nhu cầu của những người muốn ăn thịt mà lại không muốn giết hại động vật.”
“Có thứ thịt như thế sao?”
“Sao lại không? Nó còn phải gọi cái thứ dưới suối kia là ông tổ mấy đời ấy, ông tổ đang sừng sững trước mắt ngươi, đời con cháu xuất hiện thì có gì là lạ?”
Tiêu Tương không quan tâm đến luận bàn thế hệ, quay sang hỏi Y Giao: “Thế còn gợi ý?”
Y Giao không trả lời mà hỏi lại: “Mọi người nghĩ cách thức nào đối xử với mái tóc của người phụ nữ được gọi là tàn độc?”