CHAP 54:
- Rút cuộc anh là ai?
....
..
.
Nhược Hàn cũng coi như là đã biết bí mật quan trọng nhất của Tôn Tử Hàm, Nhưng cô lại cảm thấy khó chịu vô cùng, cô không thích người đàn ông này có quá nhiều bí mật hay là dã tâm mà anh ta muốn,
- Tử Hàm, không đáng sợ vậy đâu.
Cậu lúc nào cũng nhẹ nhàng , chu đáo với cô một cách không hề đề phòng, thậm chí cậu sẵn sàng để cô hành hạ mình, so với một cô gái lạ như cô được một Tôn Thiếu quan tâm, chăm sóc như vậy là quá tốt lắm rồi. Cậu còn chưa bao giờ lớn tiếng với cô.
Nhưng bây giờ, người đàn ông trước mặt mình lại đáng sợ đến vậy. Lại chứa đựng sự thù hận, tính toán, mưu mô.
- Lưu Thiếu, Cứ thế này không ổn.
-...
- Lưu Thiếu, sớm muộn gì Viêm Dạ Phong cũng sẽ bất chân tướng.
- ...
- Uy Vũ...
Một người bóng đen to lớn bỗng xuất hiện, với khuôn mặt đầy mùi nghi ngờ, quan sát xung quanh.
Lưu Uy Vũ, không nói gì mà bản thân cậu cũng hiểu rõ, chính vậy cậu mới im lặng một cách khó hiểu.
- Đại ca.
- Đại ca.
...
- Uy Vũ, xem ra cháu không hề cẩn thận!
- Chú cũng xem thường biệt thự Tôn Thiếu này quá!.
Bụp!
Vừa lúc đó , Nhược Hàn cũng vừa bị đánh ngất đi trong bóng tối mịt mù.
Cạch...
Cánh cửa bừng mở âm thanh không lớn.
Một tên vệ sĩ đen đang vác một người phụ nữ trên vai.
Hắn nhẹ nhàng đặt xuống ghế sô pha không quên cúi đầu trước cậu.
Uy Vũ hiện rõ nét ngạc nhiên vừa lo lắng trên khuôn mặt.
- Uy Vũ, cháu giải thích gì với con bé này?
Ánh sáng hắt vào khuôn mặt đang ngất lịm đi trong vòng tay cậu. Uy Vũ đặt cô nằm trên chiếc sô pha.
Khuôn mặt lãnh khốc, cậu không khỏi bàng hoàng vừa chút lo lắng.
Nhược Hàn đã nghe thấy hết.
- Uy Vũ, trước khi xảy ra chuyện lớn, Xử nó đi.
Câu nói đầy giận dữ của người đàn ông kia vừa dứt, một ngọn súng cũng được giơ ra và đã kéo cò, ngắm thẳng vào thái dương cô, cô vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm tịt trong cơn mê.
Đôi mắt nâu khói sắc lạnh, nhìn thẳng vào ngon súng đang đưa ra. Vẻ mặt thoáng chút khó hiểu nhưng lại khiến đối phương sợ hãi. Mà từ từ hạ súng xuống.
- Chú chỉ muốn tốt cho cháu.
- Cảm ơn ý tốt của chú.
- Lưu...
- Mọi người đi được rồi.
- Vũ, cháu tự biết hành xử, bao nhiêu anh em đang chờ cháu quyết định.
- Cháu sẽ không làm ai thất vọng.
- Vậy thì tốt rồi. Ta yên tâm về cháu.
Cánh cửa khép lại, ánh trăng mờ nhạt, ảm đạm, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt người nằm trên ghế.
Cậu nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, bế cô vào phòng.
- Sau khi tỉnh giấc, em sẽ nhìn tôi bằng một ánh mắt khác.
Chất giọng nhẹ nhàng khàn khàn vang lên, khuôn mặt vẫn chăm chú nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ trước mặt.
Cậu chắp hai tay tì trán lên, cúi đầu xuống như suy nghĩ.
Căn phòng yên ắng, yên lặng.
...
- Nhược Hàn, Tôi xin lỗi.
...
..
.
Viêm Dạ Phong đã mất tích 3 ngày.
- Bằng mọi cách, tìm nó về ngay !
- Ông bình tĩnh, nó chắc có công chuyện riêng. Sẽ về nhanh thôi.
Tôn Hà nhẹ nhàng khuyên bảo, vừa vỗ nhẹ ngực Viêm chủ tịch , vừa trấn an bản thân cũng lo lắng không kém.
- Dương Tích, Cậu ở cạnh nó mà không biết tin tức của nó, tôi nên đuổi việc cậu sao?
- Viêm chủ tịch, ngài yên tâm tôi sẽ nhanh chóng đưa Viêm Tổng về.
- Nó không phải là trẻ con, không cần cậu phải đưa về! Chỉ cần cậu tìm ra nó.
- Vâng !tôi hiểu!
Thư ký Dương nhanh chóng ra ngoài với hàng giọt mồ hôi lấm tấm, vừa sợ hãi vừa lo lắng .đã ba ngày mất liên lạc với Viêm Dạ Phong.
Ngay lúc đó, Phi Yến vi cũng từ đâu chạy tới, vào văn phòng Vừa khóc lóc, sướt mướt.
Ả mới đi show thực tế ở Thành phố X về. Vừa mới xuống sân bay nghe tin ả đã lập tức òa tới Công ty như Khóc tang lễ.
- Bác gái, Bác trai. Anh Phong vẫn chưa có tin sao?
Tôn Hà thở dài, nhẹ nhàng vô nhẹ , lòng đầy sự lo lắng nặng trĩu.
- Con về rồi đấy à, Dạ Phong chắc chắn sẽ không sao.
- Nhất định là do ả đàn bà kia rồi.
Phi Yến vi vừa nói vừa cắn chặt răng lòng đầy thù hận khi nhắc đến Nhược Hàn.
Viêm Hảo bấu chặt bàn tay lên thanh ghế, vẻ mặt khó hiểu.
- Ý con là Nhược Hàn?
Tôn Hà nhanh chóng phản ứng lại trước cái tên chính bà cũng không thích.
- con nghi ngờ, Lúc trước anh Phong bị bắt bên Thụy Điển cũng là tại ả.
Xẻng??!!
Khay trà trên bàn lập tức rớt xuống và vỡ tan, làm Phi Yến vi không khỏi sợ hãi.
- Hồ đồ.
Viêm Hảo rít lên giận dữ.
- Con trai bà càng ngày càng ngu xuẩn!
Tôn Hà ôm lấy Phi Yên Vi đôi mắt rưng rưng nước mắt. Vừa đau lòng vừa thù hận.
- Nhất định lần này phải thủ tiêu nó.
------------
Nhược Hàn vẫn chìm trong giấc ngủ ngon lành, Tôn Tử Hàm ngồi cạnh, ốm lấy bàn tay thon dài của cô đặt trên trán, cả gương mặt cúi xuống mệt mỏi.
Cậu đã thức một đêm .
- Anh có thể nói sự thật không?
Giọng nói nhẹ nhàng của Nhược Hàn đánh thức suy nghĩ của cậu, đoi mắt nâu khói không chút cảm xúc, nhưng trong mắt cô lại đầy bi thương.
- Anh không phải Tôn Tử Hàm, là Lưu Uy Vũ.
Tôn Tử Hàm chìm trong suy nghĩ mà kể ra mọi chuyện không đề phòng người con gái này.
- 25 năm trước , Viêm Hảo vì muốn độc chiếm Viêm Thị đã giết chết gia đình của Lưu Minh, anh may mắn được chú cứu thoát, vài tháng sau, con trai của Vân Thư, em trai của Tôn Hà chính là mẹ của Viêm Dạ Phong, tên là Tôn Tử Hàm trong lúc vận chuyển vũ khí cùng Bố là Tôn Đức đã bị bắt cóc, cậu bé lúc đó mới 4 tuổi đã trốn thoát được nhưng vì đói khát nên đã chết trên đường, chú đã điều tra và biết được nên đã thay thế anh, lúc đó Tôn Đức cũng không quay trở về được. Vân Thư đã luôn tìm kiếm Tôn Tử Hàm cho tới lúc năm anh 7 tuổi, Chú đã mua chuộc một bà vú nuôi, cũng nhờ lời nói của bà vú nuôi đó anh mới được vào trong Tôn Thị an toàn cho tới tận bây giờ.
- Anh nhớ nhà không?
Nhược Hàn, đưa bàn tay quệt nhẹ một giọt nước mắt đang lăn trên má cậu, cô cũng hiểu cảm giác đau đớn của cậu, khi Mất đi người thân.
- Tất cả mọi người trong Lưu Thị đều cần anh .
- Anh làm đúng hay sai?
Tôn Tử Hàm, thờ phào, khuôn mặt lãnh đạm, đầy nỗi ưu tư.
- mặc dù rất ấu trĩ, nhưng họ chết oan.
- anh sẽ làm gì?
- Lấy lại những gì vốn có.
Nhược Hàn bắt đầu có cái nhìn khác về Tử Hàm, côn thông cảm, nhưng không khỏi sợ hãi.
- Anh sẽ giết họ?
Tử Hàm , đưa bàn tay vén mái tóc của cô vướng phải trên khuôn mặt trắng bệch.
- Anh không đủ nhẫn tâm.
- Tôi đã biết sự thật, anh có giết tôi không?
Tử Hàm khựng lại, mọi hành động dừng lại, cậu cảm nhận nhói trong lồng ngực, rất khó chịu, người con gái cậu đem lòng muốn quan tâm lại có suy nghĩ này.
- Tôi sẽ không giết em.
- Vì sao?
Tôn Tử Hàm cười nhẹ, chỉnh sửa lại chăn gối cho cô, cậu đứng dậy,.
- Hôm nay ngang đây đủ rồi, em nghỉ ngơi đi. Lát nữa sẽ có người mang thức ăn.
Câu nói vừa dứt cậu nhanh chóng đi ra ngoài, lòng đầy nặng trĩu, đau đớn.
Không bao giờ cậu có thể nói ra được những gì cậu nghĩ cho cô. Thậm chí cậu không muốn cô biết.
Chỉ cần cô an toàn là được.