CHAP 53:
-- Rút Cuộc Anh Là Ai? --
Cô vẫn còn mơ màng trong giấc mơ, khuôn mặt hốc hác đi vài phần, hai hàng lông mi ướt nhẹp, Vài giọt nước mắt lăn dài trên má, tinh khiết, Đôi môi mím chặt thi thoảng lại giật giật run rẩy như lẩm bẩm thứ gì đó, hai hàng lông mày rậm bỗng nhiên nhíu lại một cách khó chịu, cảm giác khuôn mặt ướt át khiến cô không muốn tiếp tục với giấc ngủ không biết là bao lâu.
- Tiểu Hàn, Em tỉnh lại rồi ?
Như được sức mạnh gì đó đánh thức kéo về thức tại, Nhược Hàn bấu chặt chăn, mồ hôi đã đầm đìa, Tử Hàm vẫn không ngủ mà ngày đêm ngồi đấy trông chừng cô, Cậu đã ngồi lau mồ hôi cho cô khá lâu, Mà không nói gì , chỉ lẳng lặng ở kế bên cô.
- Phù!!!
Cô thở dốc gấp gáp như vừa qua cơn ác mộng, tỉnh dậy khuôn mặt đã được một thứ gì đó mềm mại di chuyển trên khuôn mặt mát mẻ, trước mặt cô là Tôn Tử Hàm, ân cần, chu đáo.
- Tốt quá! Em đã hôn mê 2 ngày rồi.
Nhược Hàn đặt bàn tay ấn nhẹ vào trán như muốn nhớ lại.
Khuôn mặt đã thấm mệt, làn da trắng bệch như xác sống. Làm Tôn Tử Hàm phải chỉ ngồi một chỗ không rời đi.
- Chúng ta ở đâu?
Nhược Hàn ngồi dậy , Hai tay nắm chặt bàn tay cậu .
Cô không đủ tỉnh táo nhận ra những nét nhăn , nét buồn trên khuôn mặt cậu. Nỗi ưu phiền , buồn bã của một thiên sứ.
- Ta đang ở Iris. Chắc em đói rồi . Ngại quá, Tôi vẫn chưa chuẩn bị gì.Tiểu Hàn, hôm nay muốn ăn gì?
Tôn Tử Hàm đặt bàn tay bên kia chồng lên bàn tay cô, vừa trấn an vừa lo lắng.
nhược Hàn cũng vừa hiểu ra hết mọi chuyện, Cô chẳng có suy nghĩ đến cái bụng đang biểu tình dữ dội của mình nữa. Nhưng cô cảm giác một luồng khí gì đó mách bảo người đàn ông trước mặt đã thiếu tinh thần , hay cảm giác cậu đang chứa đựng nhiều ưu tư , suy nghĩ, cô có thấy cậu cố cười như thế nào, nhưng cậu vẫn không vui.
Nhược Hàn chỉ biết chăm chú quan sát sắc mặt cậu mà không biết phải nên mở lời như thế nào cho phải.
- Khụ! khụ!
- Tử Hàm, anh đau rồi.
Tôn Tử Hàm vừa lấy tay che miệng ho nhẹ vài cái đã ngay lập tức nhận được sự chú ý của cô, và đó là câu chào hỏi đầu tiên sau 2 ngày hôn mê.
Tử Hàm cười nhẹ, nụ cười như muốn xóa đi sự lo lắng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp và hốc hác kia của cô.
- Em không cần phải căng thẳng như vậy?
Mồ hôi trên trán cô vẫn khá đầm đìa, lấm tấm vài giọt hiện ra. Trong lúc Nhược Hàn chưa kịp biết bản thân mình đang nghĩ gì , Tử Hàm chỉ biết đưa chiếc khăn di chuyển trên khuôn mặt cô lau những giọt mồ hôi.
- Tôi.. Đâu có căng thẳng. Chỉ là không muốn người khác bị ốm do mình.
Nhược Hàn càng nói giọng càng nhỏ dần...
- Nhược Hàn, Em không biết tôn trọng tôi một chút nào cả. Cho tới tận bây giờ tôi mới biết em mới chỉ 18 tuổi. Tôi hơn em 10 tuổi đấy.
Đúng rồi. Nhược Hàn mới chỉ có 18 tuổi, nhưng độ tuổi đó ở thời hiện đại này còn quá nhỏ bé trong khi chính bản thân cô đang mang tiếng thiên kim độc thân lớn tuổi nhất nhà Tần.
Nhược Hàn vốn không có ý định giải thích, cô biết nơi cô đang sống là đâu và mọi thứ ở đây không phải muốn nói theo ý mình là được. Ngôn ngữ cũng không giống nhau nữa là...
- Nhưng tôi sẽ không ép em phải làm những điều em không muốn.
Tôn Tử Hàm nói thêm, rồi đứng dậy chỉnh sửa lại chăn cho cô, khuôn mặt đã từ bao giờ đối diện nhau, cậu vô thức vén mái tóc mềm mượt của cô kèm ánh mắt trầm ấm nhất.
- chắc em đói rồi. Tôi sẽ chuẩn bị thức ăn cho em. Đợi tôi.
Nhược Hàn không nói gì chỉ gật nhẹ đầu, bàn tay của cậu rời khỏi mái tóc cô với vẻ đầy luyến tiếc rồi lại buông xuống nhẹ nhàng và ra khỏi đó.
Không khí yên tĩnh trở lại với căn phòng lớn.
Nhược Hàn xoay nhẹ người , đẩy nhẹ chăn ra, Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, rời khỏi chiếc giường trắng mềm mại , Mái tóc nâu lạnh uốn sóng nhẹ nhàng, khuôn mặt lãnh đạm không một chút cảm xúc, cô mặc chiếc váy ngủ sơ mi trắng tinh khiết, chỉ để lộ đôi chân trắng nõn nà.
Vèo!!!!!
chiếc rèm cửa bị kéo ra, ánh sáng hắt mạnh vào mắt cô một cách không thương tiếc, Nhược Hàn phải lấy tay che khuôn mặt lại, lát sau cô mới thoái mái ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
....
Rất đẹp!
...
Rất yên tĩnh!
....
...
..
Rầm!!!!!
Vút!!!!
Bụp....
- Vô dụng!
Vài giọt máu đã rỉ xuống, lăn nhẹ nhàng từ từ chạm vào một bên lông mày rậm xanh mướt.
Rồi chạm nhẹ vào bên gò má đã gầy đi.
Khuôn mặt lãnh khốc vô cảm, như không có ý định quan tâm chuyện gì xảy ra và vết thương đang rỉ máu.
- Vì phụ nữ mà làm hỏng kế hoạch của ta. Rồi tự nhốt mình vào tù.
-...
- Hồ đồ...
-...
- Ngu xuẩn!
...
Người đàn ông trung niên kia Liên tục không ngừng chửi bới, sỉ nhục chính con trai của mình một cách không thương tiếc.
Sự giận dữ như tột đỉnh, cả khuôn mặt đỏ phừng phừng hơn bao giờ hết. Đồ đạc trên bàn đều nằm yên giữa sàn không còn nguyên vẹn.
- Ta cần nghe con nói.
- Đã tới lúc Bố nên nghỉ ngơi.
- Con nói vậy là ý gì?
Viêm chủ tịch đưa ngón tay chỉ vào mặt cậu một cách cứng họng như muốn ngất lịm đi.
- Sớm muộn gì, Nó cũng thuộc về con. Chỉ là vấn đề thời gian.
- Dạ Phong!.
- 28 chi nhánh lớn nhỏ, có hơn 20 chi nhánh đã đứng tên con.
- Con lại dám làm chuyện sau lưng ta?
- Không dám. Chỉ là Lưu Gia trở về, nên bố mất uy tín và khiến họ liên lụy.
Viêm Dạ Phong thản nhiên, lãnh đạm nói, không quan tâm vết máu đang tuôn dài trên mặt.
- Dạ Phong, Con không nên quá tài giỏi, càng tài giỏi sẽ càng có nhiều kẻ thù.
Viêm Dạ Phong nhếch mép cười nhẹ, Đôi mắt hổ phách sắc bén sáng rực nhẹ nhàng điềm tĩnh đến lạ.
- Vậy nên, Nghiệt bố tạo. Con đang gánh lấy. Và phải có kết thúc.
- Ý con... Lưu Gia đã có người trở về. Chuyện lần này không thành công là do Lưu Gia?
- Bố nên chuẩn bị tốt cho cuộc họp cổ đồng tới thật tốt. Con sẽ đảm bảo an toàn cho bố.
- ...
Viêm Dạ Phong không nói thêm, nhanh chóng rời đi, rời khỏi Công ty.
Chiếc Mercedes Landaulet nhanh chóng lăn bánh.
- Viêm Tổng, Ngài ổn không?
Dương Tích đã nhanh chóng liên lạc khi nhận được tin cậu đã ra khỏi văn phòng ấy.
- Ổn.
- Ngài không bị thương chứ?
- Có.
- Ngài...
- Im lặng được rồi.
Tút tút.
Bụp..
Chiếc tai nghe nhanh chóng bị ném sang bên, Viêm Dạ Phong phóng xe nhanh hơn. Bàn tay thon dài đặt trên vô lăng, khuôn mặt lãnh khốc vô cùng tập trung, mái tóc hất ngược một cách nam tính. Hai hàng lông mày xanh mướt, sống mũi cao cao, Đôi môi mím chặt thi thoảng lại nhếch nhẹ nhàng . Đôi mắt hổ phách sắc lạnh đỏ như tóe lửa. Vết máu đã khô dần và không còn tràn ra. Viêm Dạ Phong lại có thêm vết nứt trên đầu.
Nhưng...
Điều đó không khiến cậu bận tâm.
Một chút cũng không.
Dù vết thương Bố cậu gây ra có nghiêm trọng như thế nào Cậu cũng vẫn chịu đựng. Chỉ vì những gì cậu đang làm đều có lý do.
.....
- Cậu chủ, chúng ta không thể đứng im chờ Viêm Dạ Phong hành động được.
-....
- Phải đấy! Viêm Dạ Phong đã biết Chúng ta trở lại, Hắn vốn rất xảo quyệt. Chúng ta không thể cứ bị động mãi như thế này!
...
Lưu Uy Vũ đưa ngón tay chỉ gõ gõ lên trán như đang suy nghĩ cẩn trọng.
- Càng như vậy càng nên hành động cẩn trọng!
- Nhưng... Cậu chủ, cứ như thế này khi nào mới trả thù được?
Uy vũ ngồi xuống chiếc ghế, bên cạnh cửa sổ đang chiếu sáng lên người cậu, đôi mắt nâu khói như đang phát sáng, cả thân hình cao to đổ người vào ghế, như thả mình vào suy nghĩ. Cậu nhắm mắt lại. Đôi môi mím chặt.
- Cậu chủ. Tuyệt đối cẩn thận Viêm Dạ Phong!
- Nếu cậu ta thông minh như vậy sao cho tới bây giờ vẫn không biết thân phận của Cậu chủ?...
Khụ! Khụ khụ!
Uy vũ mở đôi mắt vừa nghe đến thân phận.
Cậu nhíu mày lại, bàn tay đặt lên trán.
- Không nên khinh thường Viêm Dạ Phong.
Uy vũ chỉ phán ra một câu về sự hiểu biết của mình đối với Viêm Dạ Phong.
...
- Viêm Dạ Phong?
Nhược Hàn lẩm bẩm trong miệng ba từ ấy. Trong bóng tối, cô nhận ra bóng dáng của người đàn ông đang nằm trên ghế, phong cách rõ trán nhẹ nhàng, cách nói chuyện hay mọi hành động của cậu ta cô đều rất quen thuộc và nhận ra người mà bọn họ gọi là " cậu chủ " hay " Lưu Tổng " , " Uy Vũ ".
Chính là cậu ấy.
Nhược Hàn trấn an bản thân, vừa khẳng định lại phủ định.
Cô đủ thông minh đêt suy ra mọi chuyện.
" Tôn Tử Hàm chính là Lưu Uy Vũ "
" Tôn Tử Hàm chính là người đã bắt cóc cô "
" Tôn Tử Hàm đã kéo cô ra khỏi viên đạn khi cô định đỡ cho Viêm Dạ Phong "
" Tôn Tử Hàm đã Cứu cô khi cô ở Thụy Điển "
" Tôn Tử Hàm đã đưa cô an toàn trở về Iris "
...
" Tôn Tử Hàm không phải tên của cậu ấy "
....
Trong bóng tối tĩnh mịch, cuộc trò chuyện của ba người đàn ông đã thu vào tầm mắt của cô, một bóng dáng nhỏ bé đang đứng cạnh cửa sổ ngoài trời.
Cô thật không dám tin, mọi chuyện đều là Tôn Tử Hàm sắp xếp và chính Tôn Tử Hàm lại tự phá hủy nó.
- Rút cuộc anh là ai?.
Cạch!