Ba ngày trước đại điển Tế tự mùa thu, Lan Mộc đến Vọng đô, cả người phong trần mệt mỏi vội vàng đến gặp Tuyên Giác.
Lan Mộc giống Bạch Đường bốn năm phần, nhưng so với Bạch Đường, Lan Mộc nhìn có vẻ sắc bén hơn nhiều, trên mi tâm có vết sẹo uốn lượn, trong mắt hàm chứa ánh sáng sắt bén. Trên người Lan Mộc mơ hồ có thể thấy được vài phần khát máu. Vừa gặp Tuyên Giác, Lan Mộc đã nhịn không được hỏi: "Chủ tử, khi nào thì đi Li Giang a!"
Tuyên Giác chỉ nói: "Chờ.” Lại hỏi một câu: "Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi, chuyện của tiên Hoàng hậu, đã tra được đến đâu rồi?”
Lan Mộc cảm thấy kỳ quái: "Hai năm trước, lúc chủ tử hồi kinh, đã giao hết việc vặt cho thuộc ha, nói việc này không cần thông báo cho người nữa, thuộc hạ liền tự cân nhắc, nhưng mà dù sao chuyện vẫn có liên quan đến Hoàng thất, cho nên khi có có dấu vết gì linh tinh, đều lén đưa đến phủ Thái tử -- không làm phiền chủ tử. Việc này hiện tại, chúng ta cũng không còn quản nữa, Thái tử... Bách Việt Vương sai người báo cho thuộc hạ, tự ngài ấy xử lý là được."
Tuyên Giác gật gật đầu: "Tốt lắm.”
Hai năm trước, chuyện tiên Hoàng hậu bị ám sát, hắn một đường tra được tới Sở gia cùng Tô Châu.
Sau đó Nhĩ Ngọc mặc kệ hắn về kinh, hắn lại bị bệnh một trận, cũng không có tinh lực xử lý việc này, dứt khoát để cho Lan Mộc đang ở lại Dương Châu theo dõi tiếp.
Hiện giờ, việc này do Tạ Trị tiếp nhận, thật không thể tốt hơn.
Trước thu tế một ngày, Tạ Sách Đạo cuối cùng không kiềm chế được, lại triệu Tuyên Giác.
Tuyên Giác suy nghĩ về việc này đã một tháng, hắn cũng không sợ hãi cái gì, liền tiếp chỉ tiến cung.
Bởi vì đại điển Tế tự đã đến, Tạ Sách Đạo cũng không ở Thái Cực điện, mà là ở ngự hoa viên giải sầu.
Trong ngự hoa viên, hoa quế đã tàn, chỉ có cúc vàng là đang nở rộ xung quanh. Giữa rừng cây xanh um tươi tốt, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng chim hót, líu lo rất vui tai.
Tuyên Giác được cung nhân dẫn vào, bỗng nhiên thoáng nhìn cái gì, mi tâm hơi nhíu lại, hỏi thái giám Tưởng Minh đang đi bên cạnh nói: "Tưởng công công, vị kia chính là thế tử Trường Bình Hầu? Lần trước, trong kì săn bắn mùa thu ta có gặp qua hắn một lần, ấn tượng để lại rất sâu.”
Tưởng Minh nhìn về phía hai người trẻ tuổi bên cạnh Tạ Sách Đạo, cười đến híp cả mắt: "Ôi, là tiểu thế tử. Hôm nay Hầu gia dẫn thế tử vào cung diện thánh, vừa vặn, Nhĩ Ngọc điện hạ cũng ở đây, nô tài thấy hai vị này trò chuyện rất hợp ý, nói không chừng sang năm có thể có hỉ sự. A... Đại nhân, sao lại không đi nữa?”
Tuyên Giác dừng bước một chút, sắc mặt vẫn như thường, đi theo, nói: "Không có việc gì.”
Tuyên Giác có vài phần hối hận, hắn không loại bỏ Triển Bội ra, là vì muốn giữ lại để thăm dò Nhĩ Ngọc.
Nhưng bây giờ lại thấy nàng nói chuyện vui vẻ như vậy, hẳn là không chán ghét Triển Bội, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Tuyên Giác bất động thanh sắc đi tới: "Tham kiến bệ hạ, Nhĩ Ngọc điện hạ. Tham kiến thế tử Trường Bình Hầu.”
Tạ Trùng Tự vừa mới tới ngự hoa viên không bao lâu, vốn nghe được tiếng bước chân phía sau, còn tưởng là cung nhân, lại bất ngờ nghe được giọng của Tuyên Giác, có chút hoảng sợ. Theo bản năng nhìn về phía Triển Bội, xong lại thầm nghĩ: Nàng,... cần gì phải chột dạ chứ?
Rõ ràng nàng chỉ đến sớm hơn Tuyên Giác một khắc, rõ ràng vẫn còn đang nghĩ, bữa nào tìm sư huynh xem bệnh cho Triển Bội. Nàng còn chưa nói với Triển Bội tới ba câu a.
Tạ Sách Đạo vẫy tay: "Ly Ngọc tới rồi, trước tiên dùng chút tô thiện đi, tay nghề của ngự trù Đông Lâm không tồi đâu.”
Tuyên Giác đáp: "Tạ bệ hạ.”
Tạ Trùng Tự dùng khóe mắt liếc nhìn Tuyên Giác, xác nhận trên mặt người này không có gì khác thường, cũng không nghĩ ngợi gì nữa, nàng cầ lấy mấy miếng bánh ngọt bỏ vào trong khăn tay, liền đứng dậy trở về: "Phụ hoàng, nhi thần hồi cung trước, ngày mai thu tế có một đống việc cần phải chuẩn bị.”
Tạ Sách "A" một tiếng: “Con gấp cái gì? Dẫn người ta đi dạo Thiên Kim Khuyết - - dù sao Thế tử cũng đường xa mà đến, con phải tận tâm một chút.”
Tạ Sách Đạo vội vã muốn bàn giao chính sự với thần tử, cũng mặc kệ, không đợi Tạ Trùng Tự phản bác, đã sẳn giọng nói với Triển Bội: "Triển Bội, ngươi đi theo nha đầu này là được, con bé tuy rằng nghịch ngợm, nhưng tạm coi như đáng tin cậy. Ngươi cũng đừng có gò bó, cứ coi như đang ở trong nhà mình, qua mấy ngày thu tế xong, ngươi đưa theo Hầu gia, và Hầu phu nhân đến đây đi dạo một chút.”
“Vâng, bệ hạ." Triển Bội đáp.
Triển Bội có vẻ rất thích màu đen, từ trên xuống dưới mặc toàn màu đen.
Triển Bội tuy bệnh tật quấn thân, nhưng chỉ mới mười bảy, vốn nên có dáng vẻ, tinh thần của thiếu niên, lại bị bộ quần áo màu đen này áp chế, làm cho người khác cảm thấy hắn trầm ổn, chững chạc.
Triển Bội chỉ liếc mắt đánh giá vị Tuyên thị lang gần đây chạm tay có thể bỏng này một cái, cũng không nhìn nhiều, chỉ là tự nhiên lại cảm thấy có một ánh mắt bất thiện nhìn mình, nhìn lại, quả nhiên thấy Tuyên Giác đang nhìn hắn.
Dưới mấy cây tùng cổ xanh biếc, Tuyên Giác mặc áo xanh, đầu đội miện ngọc bích, môi mỏng khẽ mím, lại từ từ dời tầm mắt, rơi vào trên người Tạ Trùng Tự.
Ánh mắt lúc này lại ôn hòa, kiềm nén, như có vài phần ủy khuất, âm thầm lên án.
Tạ Trùng Tự: "....”
Nàng không biết Phụ hoàng làm sao cân bằng hậu cung trăm ngàn mỹ nữ, giờ đây nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đối Phụ hoàng nói: "Nhi thần thật sự hồi cung có việc!"
Đắc tội với Triển Bội thì đắc tội đi, nhưng nàng thật không muốn vị kia suy nghĩ miên man.
Có không thích thì sau này lại nói, sao có thể nói ngay trước mặt Thế tử, làm người khác mất mặt như vậy được chứ!
Tạ Trùng Tự yên lặng, chuẩn bị tinh thần nghe Phụ hoàng mắng chửi một trận, nàng không biết, nàng mặc kệ.
Tuyên Giác nhìn vẻ mặt của nàng, lại nhìn vẻ mặt tức giận của Tạ Sách Đạo, nhẹ nhàng thở dài, cuối cùng nhịn không được lên tiếng giải vây: "Bệ hạ, ngài gọi thần đến là chuyện gì?”
Tạ Sách Đạo lúc này mới phất tay áo nói: "Là chuyện lần trước trẫm đề cập với ngươi.”
Lại dặn dò Tạ Trùng Tự: "Con đừng có nhỏ nhen như vậy.”
Tạ Trùng Tự: "......”
Mắt thấy Tạ Sách Đạo dẫn Tuyên Giác đi xa, nàng không thể tránh được thở dài, Triển Bội cũng rất hiểu lòng người: "Điện hạ nếu thật sự có việc, cứ về trước đi, mẫu thân ta khi nãy cũng dặn dò, bảo ta trở về sớm một chút, chớ ở trong cung quấy nhiễu quý nhân.”
Tạ Trùng Tự lại gọn gàng dứt khoát: "Đâu có, đâu có, không bận, không bận, ta chỉ là muốn lừa gạt Phụ hoàng, muốn trốn đi thôi.”
Không nghĩ tới nàng ngay thẳng như thế, Triển Bội: "......”
Vốn tưởng rằng Hoàng nữ sẽ phải tuân theo khuôn phép cũ, là một người nhàm chán vô cùng, nhưng vị này so với tưởng tượng của hắn thú vị hơn gấp trăm lần.
Vì thế Triển Bội nói: "Ta hiểu ý của điện hạ.”
Tạ Trùng Tự thở phào nhẹ nhõm, hiểu là tốt. Không nghĩ tới Triển Bội lại nói: "Bất quá, điện hạ nếu không có chuyện gì, vậy thì thỉnh cầu người dẫn ta đi dạo chung quanh đi, mấy đời tổ tiên, ngoại trừ khi tân hoàng lên ngôi, đều rất hiếm khi đến Vọng đô.”
Ánh mắt Tạ Trùng Tự lạnh đi vài phần, thờ ơ nói: "Được a. Dẫn ngươi đi một chút. Đúng rồi, ta thấy Thế tử thích mặc áo đen, là bởi vì thích màu sắc này sao?”
Triển Bội lời ít ý nhiều: "Đen ấm hơn trắng, đặc biệt là mùa đông. Triển mỗ sợ lạnh, để cho điện hạ chê cười rồi.”
Tạ Trùng Tự lời nói có dao: "Sợ lạnh thì nên chú ý tĩnh dưỡng, trong đô đừng nói mùa đông, chỉ mới là cuối thu, đã lạnh thấu xương, thật không bằng Giang Thành luôn ấm áp như xuân. Ta thấy Thế tử vẫn là nên ở lại Giang Thành thì tốt hơn, đó mới là nơi điều dưỡng thích hợp.”
Triển Bội nhướng mày, mang tới chút cảm giác thiếu niên, cười cười, nói: "Ở lâu sẽ quen thôi.”
Tạ Trùng Tự nói xong cũng lười, không muốn nói chuyện với Triển Bội nữa. Vị Thế tử gia này không phải là người ngu xuẩn, không có lý nào lại không nghe ra ý tứ trong lời của nàng, đã nói đến mức này, hắn vẫn điềm nhiên như không, nàng cũng không thể trừng mắt nói thẳng ra với hắn đươc. Nàng mà nói trắng ra khác nào trở mặt với Hầu phủ đâu, như vậy thì Phụ hoàng nhất định sẽ đánh nàng một trận a. Đành phải bỏ qua việc này, nghiêm túc dẫn hắn đi dạo một vòng trong cung.
Trong lòng lại đang muốn tìm cách triệu Tuyên Giác vào cung. Chắc hẳn Phụ hoàng lại muốn đề nghị hắn đi Li Giang.
Nói đến loại chuyện này, phải để cho mấy lão hồ ly thành tinh trong triều đi mới được. Tốt nhất là chọn mấy người đã lăn lộn trong quan trường hai ba chục năm, ngoài mặt thì cười tươi trong rất hiền lành, đối với mấy chuyện bẩn thỉu của người khác thì mắt nhắm mắt mở, nhưng trong bóng tối lại âm thầm giơ đao, giết sạch không chừa một ai.
Nhưng Phụ hoàng lại sợ loại "hồ ly mặt cười" này, mấy người này toàn bằng mặt không bằng lòng, lại sợ bọn họ nhận việc xong thì khéo đưa khéo đẩy, sợ đắc tội người khác nên không dám khai đao, luôn tìm cách kéo dài thời gian. Cho nên chỉ có thể chọn mấy thanh niên trẻ tuổi, tốt nhất là mới vào triều không lâu - - nhưng những người này lại không có tâm cơ, lý lịch thì chưa đủ, kinh nghiệm lại khuyết thiếu, cũng không làm nên chuyện gì!
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thật sự cảm thấy, chỉ có Tuyên Giác mới có thể xử lý được.
Tạ Trùng Tự suy nghĩ miên man, cũng không biết Tuyên Giác rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý, hắn nói sẽ làm hết sức, nhưng rốt cuộc là tận sức đến mức nào.
Nàng cực kỳ có lệ đuổi Triển Bội đi, quyết định canh trên đường rời cung, ôm cây đợi thỏ.
Cổng Huyền Cơ của Thiên Kim Khuyết, là một rừng phong. Lúc này lá phong đỏ rực như lửa.
Tạ Trùng Tự đã đợi ít nhất nửa canh giờ, nàng đứng ngồi không yên, cuối cùng thật sự mệt mỏi, mới đến bên ghế dài dưới bóng cây, chống cằm tiếp tục đợi.
Gió thu mang theo ánh mặt trời ấm áp, thổi hiu hiu, thổi đến mức làm nàng chó chút buồn ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi nàng: "Điện hạ.”
Tạ Trùng Tự muốn quay đầu lại, lại bị người phía sau nhẹ nhàng đè lại, nàng thiếu chút nữa giật mình nhảy dựng lên: Đây là đang ở trong cung a! Gần ngay cổng Huyền Cơ! Đừng đột nhiên khiến nàng trở tay không kịp nữa...
Cũng may Tuyên Giác vẫn tuân theo quy củ, không có hành động gì khác người, chỉ nhẹ giọng nói: "Thần đáp ứng ý chỉ, đi Li Giang, coi như là hoàn thành nguyện vọng của điện hạ. Thần tuy không dám trông mong, nhưng chuyến đi lần này rất nguy hiểm..."
Hắn như là đang trưng cầu ý kiến Tạ Trùng Tự, nhẹ nhàng lấy lá phong trên đỉnh đầu nàng xuống, cúi người, ở bên tai nàng chậm rãi nói: “Thần có thể đòi chút phần thưởng hay không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT