Editor: Lưu Hii
Thâm cung ngày thu, hiu quạnh túc hàn. Trên chúc giá Đằng Mộc là hàng trăm ngọn nến đang nhảy nhót rực rỡ, thắp sáng cả Ngọc Cẩm cung.
Khi nghe Tuyên Giác muốn đến Ngọc Cẩm cung, Tạ Trọng Tự hơi nhíu mày.
“Hôm nay không phải ngày mười lăm sao?” Nàng bị vây hãm trong cung cấm đã lâu, lâu đến mức không thể đếm nổi ngày tháng nữa, nàng chỉ nhớ một tuần trăng đã trôi qua, “Hắn không đến chỗ Hoàng hậu?”
Mùng một và mười lăm, Đế Vương nhập chính cung.
Tuy nói hắn thú Hoàng hậu cũng chỉ để trưng bày, nhưng tóm lại Hoàng Hậu vẫn là Hoàng hậu.
“Hồi nương nương, Bệ hạ nói hôm nay là Tiết Trung Thu, nên muốn cùng nương nương cộng độ*.” Một cung nữ cụp mi rũ mắt, kính cẩn tiến đến thông báo, “Ngay lập tức sẽ đến.”
(*cùng chung, ở với nhau...)
Ngọc Cẩm cung có thừa ân sủng của Đế Vương, nguy nga tráng lệ, từng trụ cột được chạm khắc rồng phượng, từng viên gạch được nạm vàng khảm ngọc.
Trên gạch là tấm thảm mềm mại trắng như tuyết, làm cho cả cung điện ấm áp dễ chịu.
Cung nữ cảm thấy, cho dù là Phụng Hoàn cung của Hoàng hậu cũng không xa hoa mỹ lệ như vậy.
Tạ Trọng Tự lười biếng trả lời “Không gặp.”
Cung nữ theo bản năng ‘a’ một tiếng, hoang mang ngẩng đầu nhìn nàng.
Nhìn lướt qua những cung nữ, thái giám đang hầu, thấy trên trường kỷ, vị công chúa tiền triều được vinh sủng vô hạn, chân đang để trần, tay trái chống trán ngọc, tay phải cầm lấy sách, ngữ điệu không chút quan tâm mà nói, hoàn toàn không để cái gọi là sủng ái của Đế Vương ở trong lòng.
Thấy cung nữ nhìn nàng, Tạ Trọng Tự buông sách, không hỉ nộ lặp lại, “Bổn cung nói, không gặp. Bảo hắn cút về đi.”
Đôi mắt hạnh kia nhìn qua như sương mù dưới nắng mặt trời, lung linh diễm lệ.
Tuy rằng đang giận dỗi, nhưng cũng làm người nhìn ngứa đến tận tâm can.
Cung nữ kia bị từ ‘cút’ to gan lớn mật kia doạ sợ, nhưng lại thầm nghĩ, “Trách không được sau khi Bệ hạ khởi binh mưu phản, lưu lại một mạng cho vị công chúa tiền triều này, thậm chí còn vinh sủng không ngừng....”
Đừng nói là nam nhân, nàng ta là nữ nhân nhưng cũng phải động tâm vài phần.
Sợ là chỉ cần một ánh mắt của Ngọc Quý phi, cũng có rất nhiều người cam nguyện vượt qua sông lửa.
Nhìn cung nữ ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng thật lâu, Tạ Trọng Tự nhíu mày, cung nữ cũng hồi phục tinh thần, cuống quít cúi đầu, thấp thỏm nhìn về phía thảm lông dê trắng như tuyết trên mặt đất.
Tạ Trọng Tự ‘ơ’ một tiếng, “Ngẩng đầu lên, mới đến? Khẩn trương vậy sao, bổn cũng cũng không có ăn ngươi.”
Hiếm khi được nhìn thấy gương mặt mới, nàng dẫm chân trần đi trên mặt đất, váy lụa dệt hoa văn màu vàng kim dày đặc, hình xăm hoa mẫu đơn trên mu bàn chân phải, khi bước lên tấm thảm màu trắng, đoá mẫu đơn sỗng động hệt như thật.
Tạ Trọng Tự đi đến chỗ cung nữ đang quỳ, khi cách nàng ta ba bước chân liền đứng yên, nàng cười nói, “Bổn cung đang hỏi ngươi, ngẩng đầu trả lời ta.”
Cung nữ run rẩy, nuốt nước miếng, “Nô tỳ vừa vào cung một tháng trước, là người dưới trướng Trương công công, phụ trách an bài Kính Sự Phòng.”
“Gã Trương Lam kia không dám đến gặp ta, lại bảo một nha đầu vừa vào cung nhảy vào hố?” Tạ Trọng Tự chậc một tiếng, “Có tiền đồ.”
Trương Lam "có tiền đồ" trong miệng Tạ Trọng Tự ở trong mắt cung nữ, là thái giám đứng đầu, đỉnh thiên đại hồng nhân, nàng ta không dám lên tiếng, cũng may Tạ Trọng Tự cũng không muốn nàng ta phụ hoạ, lại nói tiếp “Mới vào cung hở, ngươi đối với những chuyện bên ngoài chắc biết rõ ha? Ta hỏi ngươi chuyện này.....”
Tạ Trọng Tự cười duyên dáng, hệt như đang nói đến những chuyện râu ria, “Thích Văn Lan gần đây thế nào?”
Cung nữ chỉ cảm thấy trên cao vừa oanh tạc xuống một tiếng sấm.
Thích Văn Lan.... Thích tướng quân, đại tướng quân trấn thủ biên quan.
Khi Tạ gia làm chủ giang sơn, tỷ tỷ ruột của Thích tướng quân là sủng phi của Hoàng Đế, Thích tướng quân và Ngọc Quý phi vì vậy cũng quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Nghe nói lần trước khi Thích tướng quân hồi cung báo cáo, đã xảy ra tranh chấp với Bệ hạ ở Thái Cực Điện, vung tay đấm nhau, nguyên nhân gây ra việc trên là do vị Ngọc Quý phi đây.
Cung nữ cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra ở sau lưng. Nàng ta cũng từng nghe qua tiếng gió, gần đây Bệ hạ đang khẩn cấp điều động quân sư lệnh.
Vô luận điều động hay không điều động binh, việc này đối với Thích tướng quân chắc chắn không phải chuyện tốt.
Tạ Trọng Tự cười càng thêm rực rỡ, “Thế nào? Không biết? Hay là không thể nói?”
“....” Cung nữ bị nụ cười của nàng mê hoặc, không khỏi buột miệng thốt lên, “Hôm nay Bệ hạ điều động quân sư lệnh, e rằng trong đó có Thích tướng quân.”
Tạ Trọng Tự có chút ngoài ý muốn, “Hả? Thời buổi loạn lạc, biên quan trọng trấn, hắn cũng muốn điều động sao? Điều Thích tướng quân về, ai có thể tiếp nhận biên quan?”
Nàng vừa hỏi xong, bỗng nhiên phản ứng lại, đây là tin tức quan trọng, đại thần trong triều chưa chắc đã biết rõ ràng, huống chi là một cung nữ?
Tạ Trọng Tự cười giễu, “Thôi, ngươi lui đi.”
Cung nữ nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu thối lui, xoay người rời khỏi nội điện, còn chưa đi được vài bước đã gặp được một người, đại kinh thất sắc, nàng ta lập tức quỳ rạp xuống đất, “.....Bệ hạ.”
Người đến không biết đã đứng đây bao lâu, chàng đội thụ quan màu tím vàng, trường bào màu đen, khoanh tay mà đứng.
Nhìn thì thấy tướng mạo ôn nhuận lại thanh nhã, nhưng môi mỏng của hắn đang mím chặt, không nói một lời, quanh thân như nhiễm sát khí.
Hai năm trước kẻ này đã khởi binh mưu phản, đăng cơ xưng đế - Tuyên Giác.
Ấn đường của Tuyên Giác hiếm khi lại thấy được vài tia tối tăm, nhưng lại nhanh chóng biến mất, hắn áp lửa giận, nhàn nhạt nói, “Lui xuống đi.”
Cung nữ lúc này mới len lén ngẩng đầu, dùng đuôi mắt nhìn trộm, thấy Bệ Hạ quả thật đang nói chuyện cùng nàng ta, lại thấy Triệu Lam công công đi theo phía sau Bệ hạ gật đầu với nàng ta.
Nàng ta thở nhẹ đáp “Dạ.”
Đứng dậy cúi đầu, lui bước rời đi.
Nói đến cũng quái lạ, rõ ràng lúc Bệ hạ còn niên thiếu vang danh là quân tử nho nhã, càng nhìn càng thấy thanh tuấn ôn nhu, lúc không tức giận cũng bình dị gần gũi, nhưng, nhưng nàng ta vẫn rất sợ hắn.
Không chỉ nàng, rất nhiều người đều sợ.
Bởi vì thủ đoạn của vị tân Hoàng này thực sự rất lợi hại, tuyệt đối là.... Một con hổ biết cười*!
(*Bên ngoài hiền lành, bên trong hung ác.)
Rất nhiều người, hiển nhiên không bao gồm Tạ Trọng Tự.
Nàng nghe được giọng nói của Tuyên Giác, nháy mắt liền mất đi ý cười, nhẹ nâng mí mắt, nhìn Tuyên Giác đang chậm rãi đi đến, lại nhìn về phía tiểu cung nữ bị doạ đến run rẩy, nàng cảm thấy thật vô vị.
Bèn dứt khoát xoay người ngồi xuống, cầm lấy quyển sách đã xem được một nửa. Toàn thân nàng đều nói "Không chào đón".
Tuyên Giác cũng không giận, ngữ khí ôn hoà, nói như đáp lại câu hỏi vừa rồi của Tạ Trọng Tự, “Quân đội ở Điền Dương là 40 vạn, tháng sau sẽ đến biên quan Tây Cảnh, thay thế Văn Lan. Nếu hắn bàn giao nhanh, có thể quay về trước chuyến đi săn mùa thu. Điện hạ có muốn gặp hắn không?”
Từ "Điện hạ" làm cả người Tạ Trọng Tự cứng đờ, nàng có thể nghe ra uy hiếp từ ngoài sáng trong tối trong lời của Tuyên Giác.
Từ khi cả Tuyên gia mãn môn sao trảm* đến nay, nàng càng lúc càng nhìn không thấu vị phò mã này của nàng.
(*Hành quyết cả gia tộc cho đến thế hệ thứ ba.)
Thích Văn Lan trấn thủ biên cảnh Tây Bắc, trong năm năm đều diệt sạch những kẻ thù xung quanh, nếu tình hình chiến trận không có gì nguy cấp, có nghĩa là hắn tuỳ thời có thể sẽ bị người khác thay thế, tá ma sát lư*.
(*Loại bỏ ai đó khi hắn không còn hữu dụng.)
Tạ Trọng Tự “Không muốn.”
Lúc này nói muốn, chính là muốn mạng Thích Văn Lan.
Nàng tâm phiền ý loạn, đem sách gạt sang một bên, liền thấy ánh mắt Tuyên Giác nhìn đôi chân trần của nàng, chàng khẽ nhíu mày.
Cung nữ Lan Linh nhìn mặt đoán ý, lập tức tiến lên một bước nói, “Nương nương, nô tỳ mang vớ cho người.”
Động tác của Tạ Trọng Tự dừng lại một chút, lúc này, Triệu Lam cụp mi rũ mắt dẫn cung nhân của Ngự Thiện Phòng mang đồ ăn lên, từng món ăn trân quý được đặt lên bàn, thậm chí còn có ba đĩa bánh trung thu tinh xảo.
Sau đó, Triệu Lam khom lưng nói, “Bệ hạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”
Không biết nơi nào lại chọc phải lửa giận của Tạ Trọng Tự, nàng quát lớn, “Ta để chân trần ngươi cũng muốn quản?! Còn Triệu Lam ngươi, bổn cung không đói, đem tất cả cút đi cho ta.”
Mặc dù ba ngày nay nàng ăn uống không ngon, cơ hồ chẳng thể động đũa.
Triệu Lâm lâm vào khó xử “Ai!”, sau lại đại kinh thất sắc. Chỉ thấy Tạ Trọng Tự túm lấy quyển sách trên bàn, ném về phía Tuyên Giác.
Sách đương nhiên không ném trúng Tuyên Giác, chàng lưu loát nghiên người tránh thoát, quyển sách liền bay về phía bàn trản đồ sứ phía sau. Ầm ầm, vỡ nát.
Tất cả cung nữ thái giám hoảng sợ quỳ rạp xuống, ngay cả thở cũng không dám thở.
Không chỉ vì Tạ Trọng Tự đang nổi giận đùng đùng, mà còn có Tuyên Giác đang cố đè nén lửa giận.
Tuyên Giác cười khẽ một tiếng, đôi mắt như hoa đào kia, đang ẩn chưa lôi vũ gió lốc, áp lực ngàn cân.
Sau một lúc lâu, chàng bước đến trước mặt Tạ Trọng Tự, cúi người, giống như một con sư tử đang bạo nộ tuần tra lãnh địa của mình, vây lấy Tạ Trọng Tự trên trường kỷ, sau đó thong thả ung dung nói, “Nếu Trọng Trọng không muốn dùng bữa, vậy trẫm cũng không miễn cưỡng nàng. Đêm còn dài, chúng ta có thể làm chuyện vui vẻ khác.”
Mí mắt Triệu Lam nhất thời nhảy nhảy.
Hắn quá hiểu rõ ngữ khí này của Bệ Hạ. Nếu là người bình thường, đầu đã rơi xuống đất từ lâu.
Mà vị kia, lại là Ngọc Quý phi......
Quả nhiên, ngay sau đó, liền nghe thấy Tạ Trọng Tuyên cao giọng quát, “Tuyên Giác ngươi cút ngay...”
Các cung nhân cúi đầu thấp đến không thể thấp hơn, quỳ bò ra khỏi nội điện.
Khi Triệu Lam lui về phía sau, bỗng nhìn thấy quyển sách đang nằm trên mặt đất <Quần Thư Trị Yếu>*, mí mắt hắn nhảy kịch liệt.
(*Đại khái là sách nói về cách trừng trị kẻ cưỡng bức, đòi yêu ó.)
Bệ hạ thật sự là quá sủng ái vị Ngọc Quý phi này rồi!
Lại nhớ đến thân phận của vị Ngọc Quý phi bị cầm tù trong cung cấm này, Triệu Lam càng bất an hơn.
Ngọc công chúa tôn quý của Đại Tề, cùng một mẹ với Thái tử điện hạ.
Sau khi phụ hoàng chết, huynh trưởng đăng cơ, vinh sủng lại nhiều hơn trước.
Lại quả quyết muốn vị phò mã mà cả nhà là tội thần đều bị trảm, sau đó thật sự được chấp thuận, có thể nói sinh ra chưa từng gặp phải sóng gió, xuôi gió xuôi nước mà trưởng thành.
Mãi cho đến hai năm trước --- Ngày mà tân Hoàng đăng cơ. Nàng vẫn kiêu ngạo như phượng hoàng dù bị bẻ gãy đôi cánh. Chỉ sợ Bệ hạ nhất thời tình mê ý loạn, chung quy sẽ tự mình hại mình.
Triệu Lâm tâm ưu không thôi, nhưng loại chuyện này không đến phiên một hoạn quan như hắn có thể can ngăn.
Quan ngự sử dập đầu từ trước đại điện đến tận cửa cung, từng người từng người đều khuyên Bệ hạ giết chết Tạ Trọng Tự, tiêu diệt hậu hoạn. Nhưng cuối cùng thì sao, không phải Ngọc Quý phi vẫn bị dưỡng trong cung hay sao?
Màn đêm buông xuống, Tuyên Giác nghỉ lại Ngọc Cẩm cung.
Triệu Lam đứng hầu trước điện, nghe thấy những tiếng rên rỉ ái muội trong nội tẩm đã ngừng, mới phân phó cung nhân vẫn luôn bưng nước cầm khăn đi vào hầu hạ rửa mặt.
Hắn ngại đi vào trong sợ nhìn thấy ánh mắt của Tạ Trọng Tự, nên chỉ đứng trước cửa, nhìn về phía trời cao đang bị đêm đen bao phủ. Không biết mây kéo đến tự bao giờ, che khuất ánh trăng Trung Thu sáng ngời đêm mười lăm.
Hắn lại càng bất an.
Đặc biệt là khi đến ngày hôm sau, khi nhìn thấy Tạ Trọng Tự luôn lạnh lùng, bỗng nhiên lại mỉm cười dịu dàng với Tuyên Giác.
Nàng cười như hoa đào tháng ba.
Bệ hạ mím chặt môi mỏng, không nói lời nào. Nhưng Triệu Lam lại nhìn thấy, những ngón tay đang gác trên đầu gối khẽ cử động.
Bất an của Triệu Lam đạt tới mức cực đại.
Trong lòng Triệu Lam biết không đúng. Nhưng chuyện của Ngọc Quý phi, hắn không dám khuyên.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bệ hạ ta cần ta cứ lấy, thậm chí đáp ứng với Ngọc Quý phi sẽ mang nàng đi săn vào ngày thu.
Triệu Lam vốn muốn đi theo để hầu hạ, nhưng đáng tiếc ngày thu lạnh lẽo nhiễm phải phong hàn, liền ở trong lều trại bên ngoài khu săn bắn chờ. Cùng với những tuỳ tùng còn lại nói chuyện phiếm.
Không biết qua bao lâu, Triệu Lam có chút mệt mỏi, định đi nghỉ ngơi một lát, bỗng nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình đang hoảng hốt chạy đến, đè giọng cực nhỏ nói với hắn, “Sư phụ! Bệ hạ cùng Ngọc Quý phi....... Cùng Ngọc Quý phi đều đã qua đời....”
Cơn buồn ngủ của Triệu Lam bay mất, hắn túm lấy vạt áo của tiểu thái giám, “Sao lại như thế?! Có thích khách?”
“Không.... Không phải.” Trong mắt tiểu thái giám đều là hoảng hốt, “Quý phi nàng, nàng cầm cung bắn Bệ hạ hai mũi tên, sau đó tự sát.”
Mí mắt Triệu Lam nhảy nhót kinh hoàng, không kịp hỏi rõ mọi chuyện, chỉ có thể hỏi, “Vậy tình hình hiện giờ trong đó thế nào?”
Đế Vương chết bất đắc kỳ tử, hoàng thành còn có thể giữ sao?
Tiểu thái giám trầm mặc, sau một lúc lâu bỗng chỉ về phía bên ngoài nói, “Ngài nghe thấy không?”
Triệu Lam đương nhiên nghe được, nghe được âm thanh của chiến mã đang hí vang trời, sắc mặt hắn trong phút chốc biến đổi, áo ngoài cũng không kịp mặc, hắn cuống quít chạy lên đài trên cao.
Chỉ thấy nơi xa, quân đội giáp sắt loé ngân quang đang bước nhịp nhàng, mà lá cơ bên trên đang tung bay, nền đỏ như máu.
Đó là quân kỳ thuộc về Thích gia.
Phía dưới đài cao, tiểu thái giám chậm rãi nói, “...... Thích tướng quân dẫn quân vào thành rồi....”