Tuyên Giác sợ đầu nàng va chạm, một tay vẫn còn đỡ ở dưới đầu nàng, hắn rút tay lại, nhíu mày: "Điện hạ là kim chi ngọc diệp, tính mạng an nguy của người không phải là trò đùa, không thể lỗ mãng như vậy!”
Tạ Trùng Tự chưa bao giờ sợ lửa giận của Tuyên Giác, cười khanh khách không kiêng nể gì: "Không phải không có việc gì sao? Huống chi - -” Nàng kéo vạt áo trước Tuyên Giác, kéo hắn đến gần, "Không phải còn có ngươi ở đây sao?”
Tuyên Giác: "......”
Hơi thở Tuyên Giác trì trệ, yết hầu lăn qua lộn lại, liếc mắt nhìn tay nàng đang nắm cổ áo hắn, nói: "Điện hạ, cẩn thận một chút, thần khi nãy là dựa vào vận may, nếu như thật sự gặp nguy hiểm, thần cũng không có bản lĩnh lớn như vậy."
Nói xong, hắn dùng ngón tay búng nhẹ vào kinh mạch trên cổ tay Tạ Trùng Tự, ép nàng buông ra, chậm rãi đứng dậy.
Tạ Trùng Tự ngẩn người ngồi dậy, không hiểu hắn đang giận cái gì, thấy Tuyên Giác dắt ngựa lại đây, nhặt trường cung lên, giọng nói tuy vẫn ôn hòa, nhưng lại lạnh hơn bình thường mấy phần: "Điện hạ cần cung tên không? Ta nhớ tiễn thuật của điện hạ không tệ.”
Tạ Trùng Tự vẫn còn đang bối rối tự hỏi, cho nên lắc đầu: "Không được, hai năm nay ta cũng không chạm vào trường cung, sợ lạ tay rồi.”
Tuyên Giác lạnh nhạt nói: "Kỹ năng học được ắt sẽ nhớ lâu, bình thường năm ba năm vẫn còn có thể thành thạo, huống gì là hai năm. Điện hạ thật sự --"
Hắn đi tới trước mặt Tạ Trùng Tự, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, sau đó chậm rãi mở miệng, giống như dụ dỗ: "Không muốn thử sao?"
Tim Tạ Trùng Tự đập lệch một nhịp, lại không dám dời tầm mắt đi. Tên này lại đang thăm dò nàng, cùng là sống lại, cũng không phải mình hắn biết diễn trò!
“Không được. Vết chai trên đầu ngón tay đã mỏng đi, nếu ta dùng sức kéo cung, tay sẽ rất đau." Tạ Trùng Tự khiêu khích, "Ta thấy ngươi cũng không bắt được con mồi nào, lại không biết xấu hổ nói ta?”
Tuyên Giác: "Con mồi nhiều quá, ta giao cho Văn Lan mang đi rồi.”
Tuyên Giác rốt cục dời tầm mắt, lắp tên lên cung, nhắm vào con sói trắng cách đó không xa. Buông ngón tay, mũi tên bạc liền phóng đi, tựa như lưỡi dao sắc bén, xé gió bắn trúng sói trắng. Tuyên Giác không nhìn không con mồi đang gào thét đau đớn, chậm rãi nói: "Nếu điện hạ không ra tay, vậy có muốn con mồi nào không, Giác mang về cho người?”
Tạ Trùng Tự khoanh chân ngồi xuống, mở búi tóc đã tán loạn ra, dùng tay chải, mơ hồ nói: "Có a. Vụ án khoa khảo, trước đó, Sở gia bị Phụ hoàng đánh cho một trận, cho nên kẹp chặt đuôi lại, không có động tác gì cũng là chuyện bình thường. Giang gia, Mông gia đều nhúng tay vào, Tề gia cũng dựa vào quan hệ chặt chẽ với Tam ca, không cam lòng rớt lại phía sau. Nhưng chỉ có Tần gia, rất kỳ quái, vậy mà lại đứng ngoài.”
Nàng buộc xong tóc, cũng không búi rườm rà mà buộc tóc thành đuôi ngựa, nhẹ nhàng nói: "Sao ta luôn có cảm giác, gần đây sẽ có chuyện gì nhỉ? Nhưng không biết, là chuyện trên triều, hay là xuất phát từ Tần gia.”
Nàng đứng dậy, đi về phía con sói trắng không còn khí lực giãy dụa nữa, ung dung nói: "Trong triều không chỉ có Tần Phong là người của Tần gia, Li Giang là nơi Tần gia đóng trú, Phụ hoàng vội vã đề bạc ngươi vào Hộ bộ như vậy, chỉ sợ không phải thật sự thưởng thức tài năng của ngươi.”
Tuyên Giác: "Thần không dám phỏng đoán ý tứ của bệ hạ. Thánh thượng có ý gì, trong lòng điện hạ rõ nhất.”
Tạ Trùng Tự đương nhiên biết - - dựa vào thái độ của Phụ hoàng trong hậu cung, nàng đại khái đoán được.
Mẫu phi Hoàng thị của Tam ca chưa bị trách phạt, chứng tỏ tiền triều cũng không muốn động đến Tam ca.
Lý Mỹ nhân cùng Lan phi liên thủ, vạch trần bộ mặt của Tần Vân Sam, Phụ hoàng nổi trận lôi đình, đem Tần Vân Sam tống vào lãnh cung, liền biết Tần thị sắp bị Phụ hoàng chém cho vài nhát.
Phụ hoàng muốn Tuyên Giác làm thanh đao kia.
Nhưng mà nàng lại nghe nói, Tuyên Giác khách khí lấy lý do tư lịch không đủ mà cự tuyệt.
“Phụ hoàng muốn ngươi đi Li Giang, điều tra vụ mỏ quặng, tra việc Tần thị cấu kết cùng quan viên địa phương và thương nhân Li Giang, đúng không?" Tạ Trọng Tự thương tiếc sờ sờ con sói trắng, “Ta đã ngửa bài với ngươi, vậy, Tuyên đại nhân vì sao không đáp ứng?”
Tuyên Giác cười khẽ: "Một nhà già trẻ đều lo lắng cho thần, sợ thần đắc tội với người khác, vậy được không?"
Hoàng thượng quả thật để mắt đến hắn, bá quan văn võ cả triều không ai dám nhận việc này, cho nên liền muốn quăng cho hắn. Hắn xưa nay thận trọng, sao có thể hành động không có kế hoạch chứ.
Tạ Trùng Tự gật gù: "Hợp tình hợp lý.”
Tuyên Giác bật cười, làm như không nghe ra ý chế nhạo trong lời của nàng, hỏi: "Điện hạ muốn ta đi?"
Tạ Trùng Tự sờ mã não trên cổ tay, gật đầu nói: "Ừ.”
Tuyên Giác chỉ cười: "Nếu thần đáp ứng, thì thần có chổ tốt gì?”
Tạ Trùng Tự hỏi ngược lại: "Ngươi muốn cái gì?”
Tuyên Giác Tư nhướng mắt lên, không nói gì, ánh mắt thậm chí có thể xem là hữu lễ, nhưng tính chiếm hữu trong đó làm Tạ Trùng Tự không thể bỏ qua--- “Người.”
Tạ Trùng Tự sửng sốt.
Tuyên Giác lại nói: "Điện hạ cho, hay là không cho đây?”
Câu này Tạ Trùng Tự không có cách nào trả lời được, nàng cởi chuỗi mã não trên tay ra, nói: "Lại đây, đưa tay ra.”
Tuyên Giác đi tới, như là do dự, tay mới vừa nâng lên một nửa, Tạ Trùng Tự đã nắm lấy cổ tay hắn, cụp mắt nói: "Hoàng huynh gửi cho ta một viên mã não từ Bách Việt, là một cô nhi bằng tuổi ta tặng cho huynh ấy, ta làm thành vòng tay.”
Ánh mắt Tuyên Giác thoáng chốc đã sâu hơn, giống như dã thú khi nhìn thấy con mồi, ánh mắt tập trung, sáng rực lên. Nhưng rất nhanh đã bị Tuyên Giác đè lại, lại nguỵ trang thành dáng vẻ ôn nhu, vô hại, nói: "Điện hạ có ý gì?"
Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, nói: "Li Giang có nhiều mỏ quặng, cũng có rất nhiều vụ tai nạn bị ém lại, ta hi vọng Thị lang đại nhân nhớ rõ những oan hồn này, thay bọn họ đòi lại công đạo. Đây--"
Tạ Trùng Tự thắt nút, ngón cái không nhẹ không nặng vuốt ve mã não đỏ tươi, thở dài: "Bọn họ đang nhìn chúng ta.”
Tuyên Giác kiên nhẫn nghe nàng nói nhảm, rũ mắt, lông mi dày che đi vẻ tối tăm và áp bức trong mắt, làm vẻ hắn nghe lọt tai: "Thần cố gắng hết sức. Nhưng có thể thành bao nhiêu phải nghe theo ý trời.”
Hắn không muốn trở thành quân cờ trong tay Đế vương. Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện vì nàng.
Tuyên Giác sắc mặt lạnh lùng, cả người giống như một khối ngọc lạnh, Tạ Trùng Tự còn tưởng mã não đỏ tươi đeo lên tay hắn sẽ lộ ra vẻ đột ngột, không nghĩ tới mã não đeo trên cổ tay hắn lại đẹp như vậy, như hồng mai giữa tuyết. Sớm biết như vậy, thì khi làm xong vòng tay nàng đã tặng hắn.
Nàng có chút tiếc nuối buông tay ra, nói với Tuyên Giác nàng muốn lấy da sói làm giày đi tuyết, sau đó cũng không làm phiền hắn đi săn nữa.
Tạ Trùng Tự trì hoãn không ít canh giờ của Tuyên Giác, nhưng thành tích cuối cùng của Tuyên Giác cũng không tệ lắm, xếp thứ 4.
Đứng đầu là Thích Văn Lan.
Thứ hai là An Vinh, thua Thích Văn Lan mười mấy con mồi.
Người đứng thứ ba Tạ Trùng Tự không biết.
Tuyên Giác đứng thứ tư.
Ngược lại người thứ năm này, làm cho Tạ Trùng Tự có chút khiếp sợ - - là Thế tử Trường Bình Hầu, Triển Bội.
Nghe nói vị Thế tử gia này săn xong, thân thể liền không khỏe, đã cáo lui trước, Tạ Trùng Tự cũng không gặp được mặt, chỉ có thể ngồi ở trên khán đài, chờ An Vinh đến trả cung tiễn, thuận miệng hỏi, “Muội thấy Thế tử Trường Bình Hầu không? Như thế nào?”
Tạ Y Nhu cười tươi rạng rỡ: "Đa tạ cung tiễn của tỷ, thực sự là cung tiễn tốt, vừa nhanh vừa chuẩn, hơn nữa rất sắc bén, đừng nói là săn bắn, cho dù ra trận giết địch, cũng có thể nhẹ nhàng xuyên thủng cổ họng, xương cốt của kẻ địch.”
Lại đắc ý nói: "Triển thế tử a - - thấy rồi, hôm nay mặc một thân áo đen, nhìn qua rất trầm ổn. Khi nãy, muội nghe thấy rất nhiều người đều đang thảo luận về hắn a. Vì thế muội liền nói, đừng nghĩ nữa, bệ hạ có ý chọn vị này làm phò mã. Các nàng biết tranh không lại tỷ, liền lập tức giải tán.
Tạ Trùng Tự: "......” Cái này là từ đâu a?
Tạ Trùng Tự khó khăn mở miệng: "Không phải, An Vinh, tỷ không..."
Tạ Y Nhu gật đầu hiểu ý: "Biết tỷ ngại,cho nên muội đã đi hỏi thăm rõ ràng. Triển Bội, năm nay mười bảy, nhỏ hơn tỷ ba tháng, nhưng hoàn toàn không nhìn ra a, cả người vừa cao vừa tuấn tú. Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, cũng không nhìn ra bệnh tật gì, hơn nữa muội thấy hắn ta lên ngựa bắn tên, giương cung cũng rất có sức lực, tỷ không cần lo lắng linh tinh, ở phương diện đó hẳn sẽ không ủy khuất tỷ...”
Tạ Trùng Tự: "......” Tạ Trùng Tự dở khóc dở ngắt lời nàng: "Được rồi, đây là đang chọn phò mã cho ta, hay là chọn hôn phu cho muội a, sao lại tìm hiểu kỹ càng như vậy...”
Tạ Y Nhu bĩu môi: "Muội cũng không muốn tỷ đại hôn sớm a, nhưng Triển Bội kia thật sự rất được, nhìn khắp Vọng đô, cũng khó có người vượt qua hắn, nếu tỷ không chọn hắn ta thì muội sợ người khác sẽ nhanh chân chọn mất. Tỷ còn không chọn thì mấy vị tài tuấn kia sẽ bước vào chốn quan trường mất, đến lúc đó, xem bệ hạ có đánh tỷ không..”
Tạ Trùng Tự cụp mắt, không tiếp lời nàng.
Quả thật, Phụ hoàng sủng nàng, nhưng giang sơn xã tắc vẫn còn phía trước. Người sẽ không để rường cột đắc lực, ủy khuất thành phò mã gia hữu danh vô thực.
Cho nên nàng vẫn luôn do dự, không dám thân cận với Tuyên Giác, đây là thứ nhất.
Thứ hai, Tuyên Giác..
Tạ Trùng Tự nheo mắt, thấy phía xa, Tuyên Giác đang nói cười với Thích Văn Lan.
Tuyên Giác trở nên hơi khác, nàng sợ sẽ mất khống chế.
Trên thực tế, ngụy trang của Tuyên Giác vô cùng hoàn hảo, nàng cũng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào trực giác ở bên hắn đã mười năm để phân biệt, nàng thấy ở Tuyên Giác có một hai phần bướng bỉnh, khác lạ.
Ví dụ như hắn gặp ác mộng khó ngủ, ví dụ như bàn cờ kia, ví dụ như ánh mắt đầy sương mù của hắn,...
Càng ngẫm lại thấy càng nhiều...
Người khác nhìn không ra, tất cả những thứ đó đều bị Tuyên Giác chôn giấu rất sâu, chôn sâu dưới tuyết, chỉ có hắn mới biết rõ, ngụy trang vô cùng kín kẽ, không lộ ra chút dấu vết nào.
Chờ một chút.
Tạ Trùng Tự tự nói với mình.
Chờ thời cơ chín mùi, chờ áp chế được thị tộc ở Giang Nam, chờ Hoàng huynh trở về, chờ tất cả bị kịch kết thúc.
Đợi đến lúc đó, lại nói với hắn.
Cuộc săn bắn mùa thu chỉ kéo dài một ngày, trôi qua nhanh, nhưng đại điển Tế tự mùa thu lại kéo dài suốt năm ngày, Lễ bộ từ trên xuống dưới vô cùng bận rộn, tất bật chuẩn bị.
Tuyên Tông bận rộn cả ngày, đến mức chân không chạm đất, lại thấy đệ đệ nhà mình thoải mái nhàn nhã, còn có thời gian tìm cửa hàng may da sói, Tuyên Tông tức giận không có chỗ phát tiết, không nói một lời liền kéo người đi giúp việc, chờ chạng vạng mới đạp người đi: "Về nhà ăn cơm đi, ta bận thêm một lát.”
Tuyên Giác tốt tính cáo từ huynh trưởng, ra khỏi Lễ bộ, lên xe ngựa, Bạch Đường đã ở trong xe chờ hắn, nói: "Chủ tử, Lan Mộc tạm thời đã bàn giao công việc ở Giang Nam cho Tề Nhạc, đang gấp rút đến Vọng đô, ít ngày nữa sẽ đến.”
Tuyên Giác rũ mắt, giống như mệt mỏi, không nặng không nhẹ "Ừ" một tiếng: "Đúng rồi. Bệ hạ gần đây bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, nhưng phía sau lại âm thầm tìm vài người, đều là mấy người mới nhập sĩ không lâu, bệ hạ muốn bọn họ xuôi nam đi Li Giang. Ta ở phía sau nói vài câu, bọn họ không ai dám nhận. Tính ra qua mấy ngày nữa, bệ hạ sẽ tìm ta một lần nữa. Cho nên, ngươi bảo Lan Mộc nhanh lên một chút."
Lưng Bạch Đường chợt lạnh, gật đầu. Hắn đi theo bên người Tuyên Giác đã gần năm năm. Ở phía sau, làm việc cho Tuyên Giác, so với người nhà Tuyên phủ, Bạch Đường còn hiểu Tuyên Giác sâu hơn mấy phần.
Bạch Đường nhìn Tuyên Giác như thế nào lên như diều gặp gió, lại nghe người khác đồn đãi về chủ tử hắn, đều là khen ngợi.
Nói hắn thanh nhuận, thoát tục, tao nhã, tinh tế. Là quân tử mẫu mực.
Nhưng Bạch Đường lại cảm thấy, chủ tử lại không để những thứ này vào mắt.
Tuyên Giác không thèm để ý thanh danh lợi lộc, cũng không màng nhân sinh, thậm chí còn âm thầm muốn quấy nhiễu, làm cho nước trong Vọng đô càng đục thêm mấy phần, càng kịch liệt, càng thảm thiết càng tốt.
Lúc đó, chủ tử sẽ bàng quan, quan sát từu xa.
Giống như một kẻ điên vậy, nhưng lại cố gắng khắc chế bản thân, làm một người bình thường.
“Đúng rồi, chúng ta tiến vào sông Li Giang từ phía tây, đoán chừng sẽ đến trước đêm giao thừa - - dù sao thì đêm giao thừa cũng nên trấn áp tà ma." Tuyên Giác vươn tay vén rèm xe, bên ngoài, nắng đã ngã màu, Vọng Đô chìm trongmàu đỏ cam, hắn nhìn về phía Thiên Kim Khuyết xa xa, "Đồ ở Cẩm Lý phường làm khá chậm, phải tháng giêng sang năm mới hoàn thành, lúc đó có thể ta không ở Vọng đô, ngươi nhìn xem, nếu làm tốt thì ngươi sai người đưa đi.”
Bạch Đường biết Tuyên Giác đang ám chỉ việc gì, cũng biết đưa đồ đi đâu, vội vàng nói: "Vâng.”
Lại có chút bất an hỏi: "Chủ tử, lần này xuất kinh, vì sao không mang theo thuộc hạ mà mang Lan Mộc. Tiểu tử kia làm việc lỗ mãng, sợ là sẽ gây rắc rối cho người.”
Tuyên Giác buông rèm xe xuống, ý tứ không rõ, nở nụ cười: "Ngươi đoán xem vì sao bệ hạ lại chọn những người mới vào triều, còn mấy người đó vì sao lại không dám nhận?"
Bạch Đường: "... Vì sao?”
Tiếng xe ngựa che lấp tiếng của Tuyên Giác, chỉ nghe loáng thoáng trong giọng nói của hắn mang theo vài phần hàn ý: "Mới nhập sĩ, không có kinh nghiệm quan trường, nên tra thì sẽ tra, sẽ không nói đến tư tình, cũng sẽ không bằng mặt không bằng lòng, mấy người như vậy bệ hạ mới yên tâm. Quan trọng hơn là, bọn họ cũng không biết rõ, thế lực Tần gia lớn đến mức nào, bọn họ có gan đi bán mạng, làm lưỡi đao trong tay người khác.”
“...... Vậy những người này, vì sao lại không dám nhận?”
Tuyên Giác vừa ngước mắt, ôn hòa nhìn Bạch Đường, nhẹ nhàng nói với hắn: "Bởi vì, ta đã nói với bọn họ, nói rõ lợi hại được mất. Được Thánh sủng tuy là tốt, nhưng nếu không cẩn thận thì đến mạng cũng không còn.”
Tuyên Giác nhẹ nhàng sờ chuỗi ngọc trên cổ tay, nói với Bạch Đường đang toát mồ hôi lạnh sau lưng: "Đã hiểu vì sao không cho ngươi đi chưa? Ngươi làm việc còn giữ lễ, rườm rà, lại dễ mềm lòng, cho nên không dẫn ngươi đi. Lan Mộc trước nay luôn ẩn phía sau, không có mấy tính cách đó, làm việc sẽ thuận tay hơn, Lan Mộc là thích hợp nhất.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT