Editor: Meng
Hôm nay Lý Diễm đi chịu một trận mắng nhiếc của lão Nhạc, anh đã cầm một cây dù đen ở nhà theo, khung dù rất lớn rất vững chắc, nhìn qua là thấy chất lượng bỏ xa cây dù nát của lão Nhạc mấy con phố.
Lão Nhạc cầm cây dù lớn giả vờ như muốn đánh anh mấy cái, Lý Diễm vừa trốn tránh vừa nói: "Cây dù kia của ông hỏng tới nơi rồi, che mưa còn bị mưa dột, con đem cho ông cây dù mới đáng lẽ ông nên cảm ơn con đó, cây này tốt hơn cây dù kia không biết bao nhiêu lần."
Lão Nhạc hầm hừ mà nói: "Mi biết cái gì, nhóc con, cây dù kia đã theo ta hai mươi năm rồi, có cảm tình, cây này của mi làm sao mà sánh bằng!"
"Cái gì!? Hai mươi năm, ông nuôi cây dù lâu như vậy hả, sắp lớn hơn cả con!"
"Lớn hơn mi, lớn hơn mi thì làm sao chứ, con người ta luôn nhớ tình cũ!" Cây dù đen lớn bị lão Nhạc cầm trong tay đập đập vào không khí .
"Ai ui, rồi rồi rồi, tuần này con không ăn mì thịt bò, xem như bồi thường cho ông có được không." Lý Diễm đã lui bước đến chân tường, hai tay hạ xuống xem như nhận thua.
Lúc này lão Nhạc mới thu hồi lửa giận, cẩn thận tỉ mỉ cầm cây dù đen của Lý Diễm lên xem, nhìn anh thò mặt qua thì lại bày ra dáng vẻ đau khổ vì đánh mất thứ quan trọng.
Lý Diễm cũng không còn cách nào, ngồi xổm ở ven đường, nhìn chiếc chén đựng tiền lẻ nứt mẻ của lão Nhạc, thở dài một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy rời đi.
Lão Nhạc nhìn bóng lưng uể oải của anh, lại nhìn cây dù đen chất lượng cực tốt, đánh giá sơ lược còn có vẻ vững chắc hơn cả cây batoong của ông, trong lòng ngay lập tức nổi lên chút băn khoăn, vừa định mở miệng kêu Lý Diễm quay lại, thì lại nghe thấy được một câu cảm thán của người qua đường: "Tháng này trôi qua nhanh quá, chưa gì đã hết tháng rồi."
Lão Nhạc lập tức phản ứng lại, hôm nay chính là ngày cuối cùng của tháng này, tháng này không ăn mì thịt bò, nghĩa là chờ ngày mai lại ăn sao!
Cái thằng nhóc vô lương tâm này!
Sau trận mưa rất lớn kia, lại rả rích mưa thêm vài trận nữa, vừa mưa xong, thời tiết cũng lập tức thay đổi, có thể cảm nhận được rằng mùa hạ đã hoàn toàn đi qua
Lý Diễm đang ở sân vận động hắt xì một cái, hít hít cái mũi, ban đầu anh còn hơi ngại việc chạm mặt đám người kia, nhưng ngẫm lại chuyện cậu thanh niên bị nan dù đâm vào chân, cũng không phải lỗi của mình, hơn nữa anh còn dầm mưa đưa cậu ấy đi bệnh viện, với lại chân cậu ấy đang bị thương, vết thương cũng không thể mới có mấy ngày mà đã lành, nên có lẽ không tới sân vận động chơi được đâu.
Từ ngày đó đến giờ mới có một tuần...
Sự thật chứng minh, Lý Diễm đã quá xem nhẹ năng lực khôi phục của Alpha.
Anh vừa mới đi vào sân bóng rổ, đã thấy cả đám người của Đỗ Lâm đang chơi hết sức nhiệt huyết, nhưng lại không thấy đội nào khác, chắc là bọn người Đỗ Lâm đang tập luyện rồi.
Tự tập luyện mà lại không chịu chơi ở sân bóng rổ đại học C, cố tình đến đây trưng dụng sân vận động, Lý Diễm đứng ở cửa, đám người kia chỉ liếc mắt nhìn anh một cái, lại quay về tập trung vào tình hình trên sân bóng rổ, nhờ vậy mà anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đến vị trí hàng thứ tư quen thuộc kia, ngồi xuống.
Trong nháy mắt khi anh vừa ngồi xuống kia, Lâm Sanh đang đứng sau lưng một đội viên, từ một khoảng cách rất xa mà ném quả bóng đến vị trí của Lý Diễm.
Lý Diễm hoảng hốt, nhanh chóng vươn tay tiếp bóng, quả bóng này nếu đập vào mặt, dựa theo cái lực ném này, cả khuôn mặt anh nhất định sẽ bị sưng lên.
Cũng may mà mình miễn cưỡng đỡ được bóng.
Những thành viên khác trong đội đều bị hành động của Lâm Sanh khiến cho trợn mắt há mồm, ngay cả Đỗ Lâm cũng thế, hắn sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó lại tự cho là hiểu ý Lâm Sanh, cũng quay đầu hùng hổ nhìn đôi tay tiếp được quả bóng, chủ nhân đôi tay Lý Diễm thì đứng ngốc ở đó.
"Anh là người làm chân Lâm Sanh bị thương phải không?!" Đỗ Lâm đi hai bước về phía anh.
Những người khác vừa biết người đắc tội Lâm Sanh, lại là một Beta, cũng đều sôi nổi giả vờ bày ra bộ dáng muốn giáo huấn Lý Diễm mà đi qua.
"Gì chứ!? Còn có người dám chọc Lâm ca của chúng ta!?"
"Là tên nhìn như cọng giá đỗ kia?"
"Tên Beta đó, gan rất lớn nha!"
Sân vận động vẫn còn nhữnng người xem khác nhìn cả đám Alpha khí thế bức người kia ức hiếp một Beta đáng thương, nhưng không ai dám lên tiếng can ngăn.
Huống chi bộ dáng những tên Alpha đó nhìn qua toàn là kiểu phi phú tức quý*.
*Phi phú tức quý: (非富即贵) thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là không giàu có thì cũng là người có địa vị có quyền lực.
Lý Diễm ngây người nhìn bọn họ đi về phía mình, yết hầu cũng run rẩy: "Hiểu lầm... Hiểu lầm rồi..."
Làm sao bây giờ, nên nhận bừa lỗi sau đó xin tha thứ hay sao? Có tác dụng gì không?
Hay là chạy trốn nhỉ? Nhưng đối phương là Alpha, sao mà trốn thoát được!
Ngay thời điểm Lý Diễm không biết làm thế nào tiến thoái lưỡng nan, Lâm Sanh đang đứng ở chỗ xa tít có vẻ như xem trò hay đủ rồi, thong thả ung dung mở miệng: "Lại đây cùng nhau chơi đi, anh mỗi ngày tới đây ngồi xem, đã từng chơi bóng rổ chưa?"
Đỗ Lâm nháy mắt bị lời mời này làm cho trở tay không kịp, quay đầu nhìn về phía Lâm Sanh, trên mặt Lâm Sanh vẫn là biểu tình bình tĩnh: "Huấn luyện hôm nay tới đây thôi, tôi phải dẫn anh ta chơi rồi."
Đỗ Lâm lập tức ngầm hiểu, hắn đoán Lâm sanh chỉ muốn tìm cớ tiếp cận sau đó khéo léo đề cập về chuyện bộ quần áo kia, còn có mấy cái hồi ức về bạn gái cũ, cần phải nói chuyện riêng với người đàn ông đó.
Đỗ Lâm lại doạ dẫm thúc giục đám đội viên còn đang ù ù cạc cạc chưa hiểu gì đi khỏi sân bóng, dẫn bọn họ đi chỗ khác chơi đùa thả lỏng một chút.
Đám người kia đi rồi, Lý Diễm vẫn đứng ở đó, đôi tay ôm bóng, nhìn Lâm Sanh.
Lâm Sanh nói: "Lại đây mau, ngẩn người ở đó làm gì, hôm nay huấn luyện miễn phí cho anh."
Vẻ mặt Lý Diễm đau khổ, anh có thể nói mình không cần hay không nhỉ!
Anh ôm bóng, chậm chạp đi xuống sân bóng rổ, sàn nhà màu nâu nhạt sáng bóng trông như thể đang phản quang.
Nguyên bản cho rằng Lâm Sanh muốn mượn cơ hội giáo huấn mình, không ngờ cậu ấy lại muốn huấn luyện riêng cho anh, thanh âm bóng rổ va chạm mặt đất "Bộp,bộp,bộp" Lý Diễm mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, một giờ sau, rốt cuộc anh cũng vượt qua hàng phòng thủ của Lâm Sanh ném được một quả vào rổ, tuy rằng anh nghi ngờ quả này là do Lâm Sanh nhường.
Anh thở dốc, muốn đi sang một bên ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lâm Sanh hơi nhíu mày: "Thể lực này của anh cũng quá kém rồi đó."
Lý Diễm nghĩ thầm sao tôi có thể so với quần thể Alpha có thể lực biến thái như các người.
Giữa đàn ông với nhau luôn sẽ có những sở thích chung, hơn nữa Lâm Sanh còn bị ảnh hưởng bởi một ít lòng hiếu kỳ, qua vài lần huấn luyện đơn, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn một chút.
Mà mối quan hệ với Lâm Sanh cải thiện, kéo theo cả quan hệ cùng đám người Đỗ Lâm cũng gần gũi hơn.
Huống chi bản thân Lý Diễm cũng không biết, những quần áo mà anh mặc, tất cả đều là Lục Liễm Ninh tự thân lựa chọn, làm sao mà kém được, nhóm người này cũng nhận ra, bọn họ chỉ nghĩ rằng Lý Diễm là thiếu gia bị ức hiếp của nhà có tiền nào đó, vì là Beta nên không được coi trọng.
Mọi người đều là sinh viên còn chưa ra trường, tâm tư cũng không sâu xa được bao nhiêu, thậm chí bọn họ còn có chút đồng tình với anh.
Có một hôm nọ sau khi huấn luyện xong, Đỗ Lâm kêu Lý Diễm cùng đi ăn cơm với họ, Lâm Sanh đứng bên cạnh nhìn anh.
Lý Diễm kéo khóe miệng cười cười: "Tôi còn có việc, các cậu đi đi."
Lời từ chối như này nói một lần hai lần còn được đến lần thứ ba thứ tư, Đỗ Lâm đã bắt đầu bất mãn: "Sao vậy, lần nào cũng có việc, anh bận cái gì thế, bận đi ăn vạ hả?" Mới vừa hơi vô ý, thì đã buột miệng nói ra lời tức tối trong lòng
Đỗ Lâm ăn một cú thụi tay của Lâm Sanh, hắn trưng ra khuôn mặt lỡ lời.
Lâm Sanh tuy rằng không nói gì, nhưng dáng vẻ cũng không vui lắm.
Lý Diễm như thế này quả thật quá không nể mặt bọn họ.
Trên mặt Lý Diễm hiện lên vài tia giãy giụa, anh cũng cảm thấy mình cứ như vậy quả thật không tốt lắm, từ khi anh đến thành phố này ngoại trừ lão Nhạc cũng không có bạn bè nào khác, cho nên khi gặp được bọn Lâm Sanh, trong lòng anh thật ra rất vui.
Bọn người Lâm Sanh trẻ trung tràn ngận sức sống, làm gì cũng tuỳ tâm không hề sợ hãi, là những thiếu niên mang đầy hơi thở thanh xuân, những khi chơi bóng hay chỉ là đơn giản ở cùng bọn họ, lúc nào cũng luôn náo nhiệt ầm ĩ, khiến cho những phiền muộn chết lặng dưới đáy lòng Lý Diễm dường như vơi đi một ít.
Cuối cùng Lý Diễm cũng đồng ý cùng đi với bọn họ.
Lúc ăn tiệc mọi người đều cực kỳ vui vẻ chào mừng thành viên mới này, Lý Diễm vì phân cảm tình của những bạn bè nhỏ này mà đồng ý uống rượu mà bọn họ mời, mới uống nửa ly, đã bị sặc một cái, thật ra đã lâu lắm anh không uống rượu rồi.
Sau đó còn có thêm vài Omega tới góp vui, đồ ăn vẫn chưa hao hụt bao nhiêu, bầu không khí đã cực kỳ hăng hái.
Lý Diễm đứng lên cụng một ly với mọi người, sau đó uyển chuyển nói mình phải đi.
Lâm Sanh ngồi bên cạnh anh sắc mặt lập tức xấu đi trông thấy, lần này còn chưa chờ Đỗ Lâm mở miệng, cậu ấy đã quay đầu hỏi Lý Diễm: "Anh có ý gì?"
Khuôn mặt Lý Diễm đã hơi có chút men rượu nổi lên, cũng có thể là vì đã lâu lắm anh không uống, anh lại cạn một ly nữa, rồi nói: "Thật ngại quá, tôi thật sự phải về trước rồi."
Lâm Sanh nhìn vẻ mặt của anh, cậu ấy nhớ lần trước Lý Diễm cũng bày ra bộ dạng sốt ruột phải đi như thế này, cậu nửa thật nửa giả mà thăm dò: "Sao thế? Chẳng lẽ nhà anh còn có gác cổng hả?"
Không ngờ Lý Diễm thật sự gật đầu: "Đúng vậy, 7 giờ rưỡi là tôi phải về đến nhà."
Anh vừa nói xong, mấy người trên bàn đã cười vang.
"Ha ha ha ha ha, 7 giờ rưỡi, anh nói giỡn hay sao vậy!"
Lý Diễm nắm chặt chén rượu, ánh mắt có phần sững sờ, ngồi giữa những tiếng cười trêu chọc, nhìn có vài phần đáng thương.
Chỉ có Lâm Sanh không cười, cậu ấy nói: "Sớm vậy đã phải về sao? Không về thì thế nào?"
Lông mi Lý Diễm run rẩy, trả lời: "Lúc trước là 8 giờ, sau đó bởi vì tôi về trễ một lần, nên hạ xuống 7 giờ rưỡi, nếu lại về trễ có lẽ sẽ hạ xuống 7 giờ."
Lâm Sanh nói: "Để tôi đưa anh về!."
Lý Diễm lắc đầu từ chối: "Không cần đâu."
Đỗ Lâm ngồi bên cạnh, đột nhiên thấy sau gáy Lý Diễm có dán cái gì đó, nhìn kĩ lại, vậy mà là miếng dán cách trở.
Trong lòng hắn đang hơi khó chịu với thái độ không biết điều của Lý Diễm, Lâm Sanh đã vài lần cho anh bậc thang, anh đều không nể mặt, lúc này cảm xúc chiến thắng lý trí nên duỗi tay xé miếng dán cách trở của Lý Diễm xuống: "Một Beta, dán cách trở làm gì, giả vờ Alpha làm gì chứ!"
Lý Diễm lập tức phản ứng như thể mèo bị giẫm phải đuôi, nhanh chóng duỗi tay đè lại, nhưng vẫn không kịp ngăn cản tin tức tố từ tuyến thể không còn sự ngăn chặn của miếng dán cách trở mà tràn ra.
Bầu không khí nhất thời an tĩnh đến đáng sợ, tựa như bị ấn nút tạm dừng.
Tin tức tố giữa Alpha với nhau có tính bài xích, cho nên dù tin tức tố này chỉ tràn ra trong nháy mắt, vài Alpha đã thay đổi sắc mặt mấy lần.
Đây là một Beta bị đánh dấu.
Hơn nữa khi Đỗ Lâm xé miếng dán cách trở Lý Diễm phản ứng rất nhanh đã đè lại ngay lập tức, chỉ thừa ra một vào giây như vậy, lại có thể tràn ra tin tức tố dày đặc như thế, huống chi Beta căn bản không có cách nào bị đánh dấu hoàn toàn, thời gian bảo trì đánh dấu tạm thời cũng không bằng Omega.
Chắc hẳn là vừa mới bị đánh dấu gần đây thôi, hơn nữa đối phương còn rót rất nhiều pheromone, vào tuyến thể của một Beta hoàn toàn không có cách nào bị đánh dấu hoàn toàn.
Lý Diễm có chút hoảng loạn đứng dậy, cơ hồ là một lời cũng chưa nói đã xông ra khỏi cửa.
Có người giảng hòa: "Tôi nghĩ mãi không biết tại sao lại gấp gáp về như vậy, thì ra trong nhà anh ta có người đợi, đi vội thật á, ha ha ha."
Trong phòng còn có Omega, mọi người nhanh chóng mở cửa sổ, sau đó còn tăng công suất của điều hòa.
Đỗ Lâm còn có hơi sững sờ, nhìn Lâm Sanh: "Anh... Anh ấy... Sao lại...."
Lâm Sanh lúc này cũng đứng lên, chưa để Đỗ Lâm nói hết câu, đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Lâm Sanh ra được bên ngoài, thì thấy ngay Lý Diễm đã chạy tới góc đường thân ảnh chỉ còn là một bóng dáng nho nhỏ, cậu ấy đuổi theo, sau đó túm chặt Lý Diễm: "Tôi đưa anh về, anh uống nhiều rồi."
Trên mặt Lý Diễm có hơi phiếm hồng, nhưng anh vẫn cố chấp nói: "Tôi không say."
Lâm Sanh lấy ra di động nhìn một cái rồi lại nói: "Đã 7 giờ mười lăm rồi, anh về không kịp đâu, tôi đưa anh đi không chừng còn có thể kịp."
Tựa như bị những lời này chạm vào chỗ đau, Lý Diếm hít vào một hơi: "Cậu cũng uống rượu, làm sao mà chạy xe được."
Lâm Sanh nói cậu ấy kêu người lái thay, đến ngay lập tức.
Hai người ngồi vào trong xe trong một lúc không ai nói gì nữa, Lý Diễm nói sơ địa chỉ, sau đó thì không hé răng nữa.
Cuối cùng vẫn là Lâm Sanh mở lời trước: "Thì ra anh có Alpha ở nhà, chuyện này không sao cả, bây giờ Alpha và Beta ở bên nhau cũng không ít mà."
Lúc này Lý Diễm bình tĩnh lại cũng cảm thấy lúc nãy mình phản ứng quá dữ dội, đầu anh tựa vào cửa sổ xe lạnh băng, nhìn những dòng xe chạy ngang qua ngoài cửa sổ, rầu rĩ mà nói: "Tôi chỉ sốt ruột, sợ về trễ mà thôi."
"Quản anh chặt như vậy, người đó chắc hẳn rất yêu anh." Lâm Sanh nửa híp mắt, nhìn cái gáy của Lý Diễm.
Lý Diễm trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy có lẽ đêm nay đã uống say rồi, lỡ nói ra rất nhiều lời không nên nói.
Năm phút sau, Lý Diễm nói: "Đưa đến đây là được rồi."
Lâm Sanh câu khóe miệng lên, ánh đèn trong xe có hơi mờ ảo u ám, nụ cười này cũng không hề ấm áp: "Sợ người kia nhìn thấy à?"
Câu trả lời của Lý Diễm là thẳng tay đẩy cửa xe ra.
Anh xuống xe, sau đó quay người lễ phép cúi đầu cảm ơn Lâm Sanh, rồi đóng cửa xe lại.
Kết quả chưa đi hai bước, ngẩng đầu lên đã thấy xe Lục Liễm Ninh vừa trở về.
Hai chiếc Porsche và Bentley* đi ngược nhau, Lâm Sanh quay đầu nhìn lại phía sau thì thấy cửa xe của chiếc Bentley đen được mở ra.
*Bentley đen: Mình lấy ảnh dòng Flying Spur thế hệ 3 siêu đẹp siêu sang giá tầm trên 30 tỷ vnđ 🥲, nhưng mình thích con Porsche hơn nhìn nó kiểu fancy, còn con Bentley này nhìn hơi hầm hố hợp với bá đạo tổng tài như thím Lục 😅😅😅
Lý Diễm cúi đầu ngồi vào.
Bầu không khí trong xe rất áp lực, Lý Diễm tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, co người vào một góc.
Lục Liễm Ninh vẫn không hề mở miệng nói chuyện, thậm chí trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng bằng trực giác của Lý Diễm người đã sinh hoạt bên cạnh Lục Liễm Ninh nhiều năm qua, anh có thể cảm giác rõ ràng rằng Lục Liễm Ninh đang không vui.
Cực kỳ không vui.
Nội tâm Lý Diễm cảm thấy mình thật xui xẻo, anh không ngờ bản thân đã về đến trước cửa nhà vậy mà còn trùng hợp gặp phải Lục Liễm Ninh vừa về.
Thật ra bình thường Lục Liễm Ninh rất ít khi về sớm như vậy, những lúc bận rộn cậu ta luôn phải về nhà lúc Lý Diễm đã ngủ rồi.
Xe ngừng lại, Lục Liễm Ninh xuống xe trước, Lý Diễm lề mề tới lui cuối cùng vẫn phải xuống xe, đi theo sau lưng Lục Liễm Ninh mới vừa tiến vào cửa phòng khách, Lục Liễm Ninh đã ngay lập tức cởi áo khoác tây trang ra, tiện tay ném lên sô pha, sau đó liếc mắt nhìn quản gia một cái.
Quản gia lập tức hiểu ý mang theo tất cả người hầu cùng nhau lui xuống.
Lý Diễm còn đang giả vờ mình là cây cột đứng ở cửa phòng khách, cúi đầu nhìn mấy đầu ngón chân của mình.
Lục Liễm Ninh duỗi tay kéo lỏng cà vạt, cởi hai cái khuy áo, ngay sau đó nhìn Lý Diễm mà nói: "Lại đây nhanh." Thanh âm của cậu ta không hề có gợn sóng nào, nhưng Lý Diễm vẫn nghe được vài tia hàn ý.
Lục Liễm Ninh giận dữ rất rõ ràng, cậu ta thậm chí còn không chờ về phòng mới bùng nổ.
Lý Diễm khởi động hai chân bước tới gần, mới vừa đến vị trí mà Lục Liễm Ninh có thể đụng vào, đã bị cậu ta duỗi tay túm sát lại, đứng ở trước người Lục Liễm Ninh.
"Vừa nãy mới từ xe ai đi xuống đó?" Lục Liễm Ninh ngồi ở trên sô pha, Lý Diễm đứng ở trước mặt cậu ta, rõ ràng vị trí của cậu ta thấp hơn một chút, vậy nhưng khí thế lại cao cao tại thượng chèn ép người đối diện, cho người ta cảm giác như thể bị nhìn xuống từ trên cao, Lý Diễm cúi đầu nắm chặt hai tay, giống như thể một đứa trẻ phạm phải sai lầm vậy.
"Một người bạn thôi..." Lý Diễm rũ mắt, không dám đối diện Lục Liễm Ninh.
Nhìn một cái, lại là tư thái này, Lục Liễm Ninh nhìn anh, khi Lý Diễm rũ đôi mắt xuống như vậy nhìn cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, rất xứng với khuôn mặt bình thường kia, thậm chí còn toát lên vẻ thành thật chất phác, thoạt nhìn tựa như sẽ không biết nói dối.
Nhưng Lục Liễm Ninh biết được bộ mặt thật của anh.
Cậu ta hừ ra một tiếng từ xoang mũi, cười nhạo mà nói: "Lại còn uống rượu cơ đấy, làm quen được bạn mới vui thật nhỉ."
Lý Diễm đứng ở đó, không dám nói lời nào, thân thể khẽ run rẩy.
"Khẩn trương gì vậy, tôi cũng không nói không cho anh kết giao bạn bè mà." Lục Liễm Ninh cười khẽ lại tiếp tục hỏi: "Làm quen thế nào, kể cho tôi nghe xem."
Đây là những lời thẩm tra trước khi hành hình.
Lý Diễm đương nhiên không thể nói quen biết lúc đi ăn vạ, anh đành lắp bắp mà kể: "Chân cậu ấy bị thương, tôi thấy được, nên tôi đưa... đi bệnh viện, sau đó thì quen biết."
Ý cười Lục Liễm Ninh trên mặt lại gia tăng: "Ha, thích giúp đỡ mọi người quá đấy chứ." Cậu ta duỗi tay tiến vào bên trong quần áo của Lý Diễm: "Hiện tại tôi đang rất không vui, anh ngẫm nghĩ xem làm cách nào đó giúp tôi vui hơn đi." Mới vừa bị chạm vào eo, Lý Diễm đã lập tức lui về phía sau nửa bước, cách quần áo bắt lại đôi tay của Lục Liễm Ninh, men rượu khiến khuôn mặt ửng hồng ban nãy đã hoàn toàn tan hết, giọng anh gấp gáp nhắc nhở: "Ngày hôm qua... Hôm qua đã làm rồi."
Tay Lục Liễm Ninh đang ở trong quần áo anh không có ý định lấy ra, cũng không dùng sức, cứ như vậy mà đặt trên người Lý Diễm.
"Hửm? Hôm qua đã làm rồi thì thế nào?" Ánh mắt Lục Liễm Ninh dần thay đổi, ngữ khí cũng lạnh lẽo lên: "Cho anh một ngày là thời gian để anh nghỉ ngơi, nếu anh vẫn có thể chạy ra bên ngoài tìm bạn chơi bời, thì chẳng phải là chứng tỏ không cần thời gian nghỉ ngơi hay sao."
Lý Diễm lại lui tiếp về phía sau, có chút hốt hoảng mà nâng mắt nhìn: "Không phải, tôi cần, cần mà, mông... mông tôi vẫn còn đau mà."
Hành động lùi về sau liên tục này đã chính thức khiến Lục Liễm Ninh phát nổ, cậu ta duỗi tay cầm quần áo Lý Diễm, kéo ngược anh trở về, bên trong ánh mắt là dục vọng cùng với âm u trộn lẫn vào nhau, cậu ta đè thấp âm thanh: "Vậy được thôi, cởi quần ra, để tôi xem anh dám đau chỗ nào."
...
Sau khi Lâm Sanh nhắn cho anh họ của cậu ấy ba tin, đợi hai mươi phút, thì nhận được điện thoại.
Cậu ấy đang ở ngoài ban công hút thuốc, vừa đốt một điếu thuốc, thì nhận được điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc một tay nâng điện thoại lên nghe: "Anh, người em nhờ anh tra đã có tin tức gì rồi sao?"
"A Sanh, anh khuyên em cách xa người này một chút." Tiếng Lâm Triết truyền đến, thanh âm bên đầu kia điện thoại có chút tạp nham, có vẻ như người cầm máy đang bước đi, đi vài bước thì âm thanh lại rõ ràng hơn một chút.
"Tại sao?"
"Người này là người mà vị đang cầm quyền Lục gia mang về từ rất nhiều năm trước, giữa hai người hình như còn có vài phần ân oán, sau khi bị mang về nhốt lại thì không còn thả ra nữa, sau đó nghe đâu là bị nhốt đến nỗi đầu óc trì độn rồi, nói chuyện cũng không được nhanh nhẹn nữa mới thả ra." Lâm Triết nói đến chỗ này bản thân tựa như cũng còn hơi mơ hồ: "Nếu nói Lục Liễm Ninh rất coi trọng người này, thì không hiểu sao lại không hề mang anh ta ra ngoài giới thiệu, cho nên trong giới rất hiếm người từng gặp Lý Diễm kia, căn bản không ai biết anh ta, nhưng nếu nói không coi trọng, thì sao lại quản người vô cùng chặt chẽ, tin tức đều bị bôi đen hết, không tra ra được gì."
Quả thật là điều tra không ra cái gì, Lâm Triết nói những lời này chỉ là kể ra lý do vì sao không tra được gì, chứ những thứ như bối cảnh của gia đình Lý Diễm, hay quan hệ xã hội, còn có cả lý do vì sao anh lại dây dưa không rõ cũng Lục Liễm Ninh thì hoàn toàn không nói ra được.
Điếu thuốc trong tay Lâm Sanh đã tàn hết một nửa, tàn thuốc rơi xuống trên dép lê của cậu ấy, để lại những dấu vết khó coi.
Động tác của cậu ấy như thể bị bấm nút dừng lại, điếu thuốc lá đã cháy hết, mà vẫn chưa hút một hơi nào.