Editor: Meng

Sân vận động thành phố A dạo gần đây vừa được tu sửa lại, nên khoảng thời gian này liên tục mở cửa miễn phí, mới vừa mở đã có một đám người ồ ạt chạy vào chiếm sân, sân bóng rổ luôn luôn là địa điểm được hoan nghênh nhất, muốn đến còn phải đặt hẹn trước, bởi vì lúc tu sửa, sân vận động phải tạm dừng hoạt động một khoảng thời gian dài, nên bây giờ lịch hẹn trước thậm chí đã kín hết từ đây cho đến ba tháng sau.

Lý Diễm đã ngồi đây nhìn một lúc lâu rồi, trong đám nam sinh đang chơi bóng rổ có một gương mặt mới, hình như là thành viên mới gia nhập. Đội bóng rổ này là đội của đại học C, đã từng nhiều lần đoạt giải quán quân trong mấy trận thi đấu giữa các trường đại học, khó có đội nào thật sự là đối thủ ngang tầm.

Mà thành viên mới này chơi bóng cũng cực kỳ mạnh mẽ, chờ đến lúc sắp kết thúc trận đấu, mới cho đối thủ ném vào rổ được ba quả, chỉ là để tránh cho người ta lâm vào cảnh vô cùng lúng túng nếu như trắng tay không ghi được điểm nào.

Tiếng giày chơi bóng cọ xát mặt sàn, còn có âm thanh bóng rổ va chạm mặt đất, tiếng vang khi bóng va chạm vào sọt, đan chéo vào nhau.

Lúc kết thúc trận đấu, thành viên của đội bóng rổ đại học B toàn thân đều là mồ hôi ướt đẫm, nhỏ giọt xuống sàn nhà thuần màu gỗ.

Mà cầu thủ của đội bóng đại học C lại hoàn toàn đối lập với những thành viên đang thở hổn hển kia, trên trán trên đầu những chàng trai này chỉ rịn ra một ít mồ hôi, vài người còn vừa nói vừa cười vứt cho nhau mấy chai nước khoáng.

Trái ngược với bầu không khí trên là những ánh mắt không mang theo ý tốt một là khinh thường hai là buồn bực bên đội bóng rổ đại học B, có người nói đội của đại học C sở dĩ có thể lợi hại như vậy, là bởi vì trong đó có nhiều con nhà giàu, đội bóng rổ nào sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, cố tình làm trái quy tắc, những ai sáng suốt đều có thể nhận ra được, có lẽ cũng có đội sẽ như những lời kia, nhưng thực lực của tự bản thân đội bóng rổ đại học C cũng không phải loại tầm thường.

Nhưng quả thật sự chênh lệch kinh phí hoạt động của đội bóng rổ đại học C so với đội của trường khác không phải một con số nhỏ.

Vài tên xoay người nhỏ giọng chửi mát nói kháy, sau đó cũng chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà đi.

Trên sân có một vài Omega đi xuống, lau mồ hôi, đưa nước cho đám Alpha này, nếu không nhờ miếng dán cách trở trên cổ của tất cả mọi người, thì những tên Alpha vừa mới vận động mạnh này sẽ toả ra mùi pheromone trong sân vận động không chừng sẽ nồng nặc tới mức người ta không dám vào.

Đỗ Lâm dùng khuỷu tay chạm chạm Lâm Sanh, sau đó nâng nâng cằm hướng về phía khán đài, đúng ngay vị trí Lý Diễm đang ngồi.

"Cậu thấy cái người ngồi bên kia không? Cả trận hôm nay ánh mắt anh ta hầu như toàn dán chặt trên người cậu."

Lâm Sanh nhìn theo hướng mà bạn mình chỉ, nhìn thấy một người đàn ông tóc đen, làn da tiểu mạch, có hơi gầy, đôi mắt rất sáng, kỳ thật nếu không do Đỗ Lâm cố ý chỉ cho cậu ấy nhìn, thì người nam nhân này chính là dạng người hết sức bình thường đặt giữa đám đông sẽ tìm không thấy, là loại cực kỳ mờ nhạt.

"Thì sao?" Lâm Sanh quay đầu hỏi.

"Anh ta chính là khách quen của sân bóng rổ, ngày mùa đông mặt đất đóng băng, cũng lặn lội tới xem đó, nếu như trận nào quá chán không gợi lên nổi hứng thú của anh ta, thì anh ta sẽ ngồi trên khán đài ngủ luôn." Đỗ Lâm nói đến chỗ này còn cười cười, như thể đang chia sẻ điều thú vị mới mẻ linh tinh gì đó: "Chắc cũng sắp được hai hay ba năm rồi, một mình tới xem bóng rổ, cũng không thấy giao lưu nói chuyện gì với người khác."

Đỗ Lâm lại lần nữa liếc mắt đánh giá người đàn ông kia, ngoại trừ cảm giác rất bình thường thì không còn gì khác, thoạt nhìn chắc hẳn không thể là Alpha, có lẽ khả năng là Beta lớn hơn, nhìn bả vai kia thì thể trạng cũng không có sự tinh tế mỏng manh của phần lớn Omega.

Đỗ Lâm lại nói: "Chắc là vì cậu chơi hay, nên anh ta mới tập trung ngồi xem cậu."

"Tôi cũng không quan tâm anh ta thấy tôi chơi tốt hay tệ." Trên mặt Lâm Sanh không có biểu tình gì, hối thúc nói: "Còn không nhanh chân đi thay quần áo, cô* đã gọi mấy cuộc điện thoại rồi đó."

*Cô:(raw姑妈) cô, bác (chị em gái của ba, đã có gia đình)

Chờ nhóm người này tắm xong thay quần áo xong đi ra ngoài, trên sân bóng rổ cơ bản đã không còn ai, bởi vì cũng sắp đến giờ sân vận động đóng cửa.

Khi bọn Đỗ Lâm ra ngoài, vẫn thấy người đàn ông kia còn ngồi ở chỗ cũ, hàng thứ tư, ngây ngốc nhìn sân bóng rổ.

***

Thời điểm Lý Diễm trở về chỉ đi bộ nửa đoạn đầu, nửa đoạn sau toàn là chạy thục mạng, bởi vì anh đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày Lục Liễm Ninh trở về.

Khi về đến nhà thì đã 7 giờ 35, muộn hơn 5 phút so với thời gian mà cậu ta quy định.

Lý Diễm đứng ở cửa, đã thấy quản gia đang ở phòng khách chuẩn bị cơm.

Anh ôm ấp một tia hy vọng, nhỏ giọng hỏi: "Đã về chưa?"

Quản gia không nói gì, chỉ đưa ánh mắt liếc lên trên một cái.

Đối diện chiếc bàn dài trong phòng khách chếch lên phía trên là hành lang trệt của lầu hai, Lục Liễm Ninh vừa từ phòng ngủ ra. Cậu ta hình như vừa mới tắm xong, sợi tóc trên trán còn hơi ướt, cho dù đã thay bộ đồ ngủ bằng vải bông mềm mại màu xám nhạt, thì cả người vẫn toát lên khí thế ác liệt bởi vì khuôn mặt âm u kia.

Quản gia đang đứng gần đó cũng cảm nhận được cả người Lý Diễm đang căng chặt, môi cũng gắt gao mím lại, chỉ liếc mắt nhìn Lục Liễm Ninh một cái đã thu hồi tầm mắt, cúi đầu.

Lục Liễm Ninh đứng trên lầu hai nhìn Lý Diễm cúi đầu lộ ra cái xoáy tóc, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng.

Chờ đến khi cậu ta đi xuống dưới lầu, quản gia cũng thức thời mà lui xuống.

Lục Liễm Ninh kéo ghế phát ra một tiếng "Két-", giọng cậu ta bình bình không gợn sóng: "Còn đứng ngốc ở đó làm gì, ngồi xuống ăn cơm."

Lý Diễm thầm thở dài nhẹ nhõm, biết đây là dấu hiệu cho việc cậu ta không muốn so đo cùng mình chuyện về trễ.

Anh kéo ra ghế ngồi xuống, ăn được hai miếng, đã nghe thấy giọng Lục Liễm Ninh lần nữa vang lên: "Hôm nay đi đâu?"

Lý Diễm cuống quít nhai nuốt đồ ăn còn trong miệng, trả lời: "Đi xem bóng rổ."

Lục Liễm Ninh dường như có chút khinh thường hừ cười một tiếng: "Ngày nào cũng đi xem, người ta có dẫn anh theo chơi đâu."

Lý Diễm rũ mắt, buồn bực cúi đầu ăn cơm.

Cũng may Lục Liễm Ninh cũng không dừng lại lâu ở cái đề tài này, cậu ta nhanh nhẹn ăn cơm xong, lại múc cho Lý Diễm một chén canh bắt anh uống hết.

Thật ra Lý Diễm đã ăn no, nhưng Lục Liễm Ninh múc cho anh, anh không dám không uống.

Buổi tối ở trong phòng ngủ, Lý Diễm ở phòng tắm kéo dài cả giờ đồng hồ, chậm chạp không chịu ra.

Tới 10 giờ rưỡi, mới lề mề chậm chạp ra ngoài, nội tâm vẫn cầu nguyện rằng Lục Liễm Ninh mới đi công tác trở về nhất định là rất mệt, có lẽ đã ngủ rồi nhỉ.

Nhưng không ngờ anh vừa ra khỏi phòng tắm, Lục Liễm Ninh đã nửa ngồi nửa nằm ở đầu giường cười như không cười mà nhìn anh: "Đã mấy năm rồi, anh có thể có chút tiền đồ hay không vậy."

Cậu ta bỏ miếng dán cách trở ra, trong phòng tràn ngập một mùi hương cam quýt, Lý Diễm hít hít cái mũi, bản thân anh là một Beta không quá mẫn cảm đối với pheromone, nhưng mấy năm gần đây sinh hoạt bên cạnh Lục Liễm Ninh, bị đánh dấu quá mức thường xuyên làm cho anh cũng có chút phản ứng đối với pheromone của Lục Liễm Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play