Editor: Meng
Lý Diễm vào WC ở nhà Lưu Khánh, từ khi đi vào đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Lưu Khánh đã đợi bên ngoài gần nửa tiếng, nên đến gọi Lý Diễm hai tiếng, bên trong vẫn im phăng phắc, anh ta sốt ruột, vừa mở cửa đi vào thì thấy, mặt Lý Diễm đỏ bừng bừng ghé vào trên nắp bồn cầu ngủ mất.
Lưu Khánh dở khóc dở cười, lôi Lý Diễm ra ngoài, đặt lên giường.
Buổi sáng hôm sau Lý Diễm tỉnh lại, sau khi giảm uống rượu thì tửu lượng cũng không còn tốt như trước, sau khi tỉnh lại thì rất ngượng ngùng nói xin lỗi với Lưu Khánh.
Lưu Khánh nói: "Cậu mà cứ khách khí như vậy thì anh không vui đâu."
Hai người lại nói thêm với nhau vài câu, Lý Diễm ăn sáng ở nhà Lưu Khánh rồi mới đi.
Lúc quay về nhà mình, từ rất xa đã thấy một bóng dáng ngồi xổm ngay trước của nhà.
Lý Diễm đến gần thì nhận ra ngay là Lục Liễm Ninh.
Lục Liễm Ninh thấy anh, thì vội vàng đứng dậy, quần áo trên người cậu ta nhăn dúm dó, ánh mắt còn mang tơ máu, nhìn có hơi tiều tụy, khuôn mặt cũng rất nhợt nhạt.
"Anh đi đâu vậy?" Lục Liễm Ninh đi theo sau Lý Diễm.
Sau khi Lý Diễm say rượu, đầu óc vẫn hơi choáng váng, thấy Lục Liễm Ninh lại trưng ra khuôn mặt như thế, giống như đang chất vấn mình.
"Có liên quan gì đến cậu." Lý Diễm cố ý nói.
Anh mở cửa vào nhà, Lục Liễm Ninh không được anh cho phép, bây giờ cũng không dám tùy tiện vào, khó khăn lắm bây giờ thái độ của Lý Diễm đối với cậu ta có hơi dịu lại, cậu ta cũng không muốn huỷ đi trong phút chốc.
Lục Liễm Ninh đứng ở ngoài cửa nói: "Em rất lo lắng cho anh, em đã ngời trước cửa đợi anh cả đêm." Lục Liễm Ninh mím chặt môi: "Hơn nữa... Hơn nữa trên người anh còn có mùi rượu......"
Lý Diễm quay vào phòng ngủ cuar mình, nằm lên giường, mùi pheromone của Lục Liễm Ninh lại xuất hiện nữa rồi.
Anh nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ, mùi cam đắng lại ùn ùn kéo tới, lại nghe thấy Lục Liễm Ninh đứng ở cửa lải nhải, như thể đang oán giận.
"Cậu không cần lo!" Lý Diễm nói, sau đó kéo chăn lên, xoay người vào.
Lục Liễm Ninh im lặng một lát, sau đó nói: "Em làm anh phiền à? Nên mới ra ngoài trốn em sao?"
Cuối cùng cậu ta nhẹ nhàng đóng cửa nhà Lý Diễm lại, nói với Lý Diễm: "Đừng trốn, nếu anh thấy em phiền, mấy hôm tiếp theo em sẽ không tới nữa."
Lý Diễm nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng âm thanh khởi động ô tô phát.
Cứ như vậy mà đi rồi sao?
Lý Diễm nhắm mắt lại ngủ bù, kết quả lúc này không còn Lục Liễm Ninh nữa, cơn buồn ngủ của anh cũng tan biến.
Lăn qua lộn lại nửa tiếng, cuối cùng vẫn xoa xoa đôi mắt ngồi dậy.
Ánh mắt sững sờ, nhìn chiếc nhẫn đơn giản màu bạc đặt trên mặt bàn.
Anh chậm rãi cúi đầu, Lục Liễm Ninh cực kỳ dễ bị anh tổn thương, thật ra anh đã thấy rất rõ rồi.
Lúc ban đầu Lục Liễm Ninh có ý định nghiền nát Lý Diễm, sau đó sửa lại thành bộ dáng mà mình thích, nhưng khi Lý Diễm phải chịu đựng quá trình đó, thì Lục Liễm Ninh cũng thế.
Cậu ta vụng về che giấu đi những góc cạnh trên người mình, sợ nơi nào đó chọc cho Lý Diễm khó chịu.
Ở trong vận mệnh đau khổ Lý Diễm vẫn luôn bị mài giũa, trên người anh luôn thường thực một cảm giác chai lì, cảm xúc yêu hận nhạt nhẽo, chỉ quan tâm chuyện mình phải làm là ổn rồi, những chuyện khác đều không cần để ý, trí nhớ cũng không cần quá tốt.
Anh vẫn luôn không đủ sức lực để đánh trả, cũng không muốn đánh trả.
Gặp phải Lục Liễm Ninh, nếu được xem là một loại khổ cực trong đời Lý Diễm, thì Lý Diễm lại cảm thấy không chính xác đến vậy, bởi vì anh không có cách nào đoán trước được vận mệnh, nhưng anh lại có thể chắc chắn lúc mình đâm xe vào xe Lục Liễm Ninh, thì Lục Liễm Ninh nhất định sẽ tránh ra, anh đưa nhẫn cho Trần Ô Hân ngay Lục Liễm Ninh tới, Lục Liễm Ninh nhất định sẽ đau lòng.
Năng lực dự đoán như vậy, đương nhiên không phải là Lý Diễm sinh ra đã có sẵn.
Là Lục Liễm Ninh cho anh, năng lực thương tổn cậu ta.
Lý Diễm nghĩ, trước kia mình cũng không phải người như vậy, tại sao anh luôn ức chế không được mà làm tổn thương cậu ta? Có phải vì trong lòng anh thấy rất tủi thân, cảm thấy không cam tâm.
Nhưng sau khi làm tổn thương cậu ta xong anh cũng không thấy mình đỡ hơn là bao.
Lục Liễm Ninh đã học từ Lý Diễm chuyện cố ý dầm mưa để khiến đối phương mềm lòng, nhỏ giọng lặp đi lặp lại tên đối phương là xin tha, Lý Diễm cũng học được từ Lục Liễm Ninh cách tổn thương đối phương để chứng minh tình yêu?
Lý Diễm lại mặc niệm dưới đáy lòng một lần nữa, Lý Diễm, Lý Diễm, anh nên học điểm tốt thôi.
Đã là năm thứ mười rồi, con trai của bọn họ cũng đã được 5 tuổi.
Lục Liễm Ninh còn phải đến trấn Ô Cảnh Loan dầm mưa bao nhiêu năm nữa, đâm tuyến thể của mình sâu đến đâu nữa mới có thể làm Lý Diễm mềm lòng.
Lý Diễm không phải một người thường xuyên tự hỏi, nhưng anh là người sau khi đã tự hỏi đưa ra được quyết định anh sẽ không lòng vòng chần chừ nữa.
Còn có thể tệ hơn được hay sao?
Cuộc đời Lý Diễm còn có thể tệ hơn được nữa hay sao?
Anh vốn không sợ bản thân đưa ra quyết định sai, anh vốn đã là tầng dưới chót, đã không còn cái đáy nào để ngã nữa.
Sẽ có ai đó đến trỉ trích anh bước vào vòng tay của kẻ đã từng làm tổn thương anh lúc trước sao?
Nhưng vào thời điểm tuyệt vọng nhất của Lý Diễm cũng không có ai ra tay kéo anh dậy, nếu vậy thì bây giờ cũng sẽ không có ai đứng ra tiến hành chỉ trích đạo đức Lý Diễm.
Lúc này Lý Diễm thậm chí lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng nụ cười này vừa mới hé ra đã lại cứng đờ trên khóe miệng.
Không có ai quan tâm, chắc hẳn không phải một việc đáng để vui vẻ.
Khoé miệng vừa kéo lên đã lại xụ xuống, anh lại nghĩ đến Trần Du.
Trần Du có mắng anh không có tự trọng hay không? Nhưng như vậy thì sao chứ, mạng Trần Du cũng là do anh buông bỏ tự trọng mà cứu về.
Ánh mắt Lý Diễm lần nữa rơi xuống cuộn len màu đỏ kia, chỉ còn lại một cuộn nho nhỏ.
Anh vươn tay lấy cuộn len, có trách thì trách Lục Trạch Duệ nhỏ nhắn quá, nên thừa hơi nhiều len.
Lục Liễm Ninh chạy xe được đến nửa đường, trời đột nhiên đổ mưa.
Tí tách rơi xuống kính xe của cậu ta, biểu tình cậu ta hơi tối lại, bẻ tay lái, cuối cùng vẫn đổi ý, lái trở về.
Lục Liễm Ninh dừng xe ở trước cửa nhà Lý Diễm.
Trong nhà Lý Diễm sáng đèn, lúc này trời đã tối rồi, Lục Liễm Ninh mở máy sưởi lên, đi ra đằng sau lấy một tấm thảm lông, định theo lẽ thường, nằm ngủ ở ghế sau xe.
Kết quả mưa càng ngày càng lớn, ồn ào không chịu nổi.
Có điều cậu ta đã mệt không chịu nổi nữa, sau khi tuyến thể bị tổn thương, miễn dịch cũng giảm theo, thường xuyên sốt cao.
Chạy qua lại giữa hai đầu thành phố A và trấn Ô Cảnh Loan, phải đi làm, còn phải đến canh Lý Diễm, nhưng ngủ trong xe trước cửa nhà Lý Diễm, còn hơn ngủ trong phòng ngủ nhà mình.
Ít nhất cậu ta không gặp ác mộng nữa.
Cậu ta nhanh chóng ngủ sâu, lúc ngủ còn nghỉ, gần đây Lý Diễm hình như bắt đầu chán mình, có phải vì tần suất mình đến đây cao quá rồi không, buổi sáng ngày mai tỉnh lại nhất định phải rời đi trước khi Lý Diễm mở cửa mới được.
Kết quả không biết ngủ được bao lâu, thì đột nhiên từ bầu trời đen kịt kia đánh xuống, mưa lập tức ầm ầm rơi vào mặt đất.
Lục Liễm Ninh đột nhiên tỉnh lại, nửa ngồi dậy, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ mắt một cái, dưới màn mưa căn nhà nhỏ của Lý Diễm rất mờ ảo, nhưng đèn vẫn còn sáng.
Lục Liễm Ninh nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp đến 12 giờ đêm rồi, chuyện này đúng là không phù hợp với quy luật làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày của Lý Diễm.
Cậu ta kề sát vào cửa sổ một chút, kết quả nhìn đến thấy đèn trong nhà Lý Diễm theo hai tiếng sấm rền, thì lóe lên hai cái, rồi tắt.
Có lẽ là tắt đèn đi ngủ?
Nhưng sao không thấy ánh nến sáng lên!?
Lục Liễm Ninh bừng tỉnh ngay lập tức, đẩy cửa xe ra, mưa to như trút nước, ngập tới tận mắt cá chân cậu ta, nhưng cậu ta vẫn bất chấp tất cả, cuống quít chạy đến trước cửa nhà Lý Diễm, bên trong truyền ra âm thanh thứ gì đó nặng nề ngã xuống.
Lục Liễm Ninh gấp đến độ gõ cửa, lớn tiếng gọi tên Lý Diễm.
Lý Diễm ở trong phòng, hơi thở dồn dập, cả người toát mồ hôi lạnh, ngồi xổm trên mặt đất cả người không thể động đậy.
Lúc anh nghe thấy giọng Lục Liễm Ninh còn tưởng là ảo giác, sau khi cậu ta liên tục gọi vài tiếng, anh mới hơi cửa động đôi tay tê dại, chống giường chậm rãi đứng lên, dựa theo cảm giác mà bổ nhào đến cửa, mở khoá cửa ra.
Anh vừa mới mở cửa ra, Lục Liễm Ninh lập tức duỗi tay ôm lấy Lý Diễm, lúc này dáng vẻ Lý Diễm vẫn còn rất căng thẳng, mắt trừng lớn, hơi thở nặng nề, Lục Liễm Ninh trấn an vỗ về lưng anh, đợi anh ổn định hô hấp.
Sau đó dần dần kéo dãn khoảng cách, Lục Liễm Ninh cởi áo khoác ra, sau đó nói với Lý Diễm: "Vào trong xe đi."
Lý Diễm vẫn chưa gật đầu, Lục Liễm Ninh đã dùng áo khoác bao anh lại, sau đó chặn ngang bế anh lên, điên cuồng chạy thẳng về phía xe, mở cửa xe ra, đặt Lý Diễm vào trong.
Lý Diễm vẫn có vẻ như vẫn chưa phản ứng lại được trước tình huống này, ngây ngốc ngồi trong xe, qua một lúc lâu sau, mới hỏi Lục Liễm Ninh ướt dầm dề đi vào từ bên cửa xe còn lại: "Không phải cậu... Không phải cậu đã đi rồi sao..." Lúc đi còn buồn bực khó chịu mà...
Lục Liễm Ninh không trả lời anh, cầm thảm lông mỏng đến gần bao lấy Lý Diễm, sau đó xoa xoa đầu tóc bị nước mưa tưới ướt nhẹp của Lý Diễm.
Nhưng nếu so sánh với Lý Diễm so sánh với, thì Lục Liễm Ninh đang liên tục nhỏ nước trong xe, làm xe ướt sũng nước mưa mới là người ướt hơn rất nhiều.
Nhưng Lục Liễm Ninh vẫn có hơi lo lắng, cổ tay áo của cậu ta còn đang nhỏ nước, mà lại ngồi đó kích động hỏi thăm Lý Diễm: "Quần áo có bị mưa xối ướt không, anh có lạnh không?"
Cậu ta lau tóc cho Lý Diễm, lại hỏi: "Cơ thể có thấy không khoẻ chỗ nào không?"
Lý Diễm chớp chớp mắt, chỗ nào không khoẻ, đây chỉ là vài giọt nước mà thôi, Lý Diễm sao lại có thể yếu ớt như vậy.
Nhưng khi nghĩ lại, lúc anh sống cùng Lục Liễm Ninh, luôn sẽ trở nên rất khác, rất không giống "Lý Diễm".
Lý Diễm có thể ăn cả nước luộc mì, sao ở chỗ Lục Liễm Ninh lại kén ăn đến vậy, phải cò mè mặc cả, còn phải chờ người đốc thúc, tại sao lúc khám bệnh kiểm tra cơ thể chỉ lấy một ống máu mà thôi cũng cần phải có người ôm, cổ chân đau cũng phải cố ý nói trước mặt cậu ta và quản gia.
Thật ra đó đều không phải hành vi của "Lý Diễm", chẳng qua là Lý Diễm đang sử dụng quyền lợi của việc được yêu mà thôi.
Lục Liễm Ninh thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh đã bị đông lạnh, thò người ra phía trước lại định chỉnh độ ấm lên cao thêm chút, cậu ta mở hết tất cả đèn trong xe lên, như thể an ủi mà nói với Lý Diễm: "Một lát nữa, một lát nữa là sẽ ấm áp ngay."
Lý Diễm nhìn bộ dáng có hơi đứng ngồi không yên kia, đột nhiên gọi một tiếng: "Lục Liễm Ninh."
Cơ thể Lục Liễm Ninh dừng một chút, chậm rãi quay đầu nhìn anh, hỏi: "Sao thế?"
Lý Diễm bị bọc kín mít, Lục Liễm Ninh bị mưa xối ướt đẫm, lúc này tóc vẫn đang nhỏ nước, chạy vào trong cổ áo cậu ta.
Tóc tai cậu ta rối tung, có hơi khó hiểu mà nhìn Lý Diễm.
Lý Diễm im lặng không nói lời nào, trong xe có hơi ngộp, có hơi nước, còn có một chút hơi thở ẩm ướt. Bên ngoài mưa tí tách tí tách, mưa đã chuyển nhẹ, lúc này đã ôn hòa hơn chút, gõ vào cửa kính.
Lý Diễm chậm rãi dán sát vào cậu ta, sau đó hôn lên.
Mắt Lục Liễm Ninh trừng lớn, lúc này cậu ta thậm chí quên cả thở, bị Lý Diễm động tác làm cho kinh ngạc sợ hãi.
Đáy lòng cậu ta nổ tung mừng như điên, cảm xúc đó bao phủ toàn bộ cả người cậu ta, cậu ta ngârn ra nhìn Lý Diễm, thậm chí còn không dám cử động.
Lý Diễm khẽ chạm môi cậu ta một cái, sau đó chậm rãi kéo dãn khoảng cách, nâng mắt lên nói với Lục Liễm Ninh: "Có phải là nên nhắm mặt lại hay không."
Lòng ngực Lục Liễm Ninh phập phồng kịch liệt, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, cậu ta nhìn Lý Diễm, sợ đây là một giấc mộng đẹp không có thật, cậu ta trộm véo mình, rồi lại cảm thấy cơn đau rất chân thật.
Cậu ta từ từ nhắm mắt lại, hơi nâng cằm lên, như tư thế đợi được hôn.
Lý Diễm thấy sau khi Lục Liễm Ninh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt từ hàng mi dày chảy xuống.
Cho dù cậu ta có tiều tụy chật vật, vẫn không thể che giấu được ngũ quan xuất sắc làm người ta kinh diễm kia.
Lần này đã không còn hoàng hậu ác độc trong truyện công chúa Bạch Tuyết, mà lần này lại giống nàng công chúa cao quý, đứng trên tường thành sắp bị công phá, nhưng vẫn luôn ngẩng cao đầu.
Lý Diễm không thể không thừa nhận, anh sẽ động dung vì một Lục Liễm Ninh như thế.
Anh lại hôn lên một lần nữa, hai làn môi chạm vào nhau.
Đó là một nụ hôn tinh khiết thành kính không trộn lẫn bất kỳ mục đích gì khác.
Lục Liễm Ninh khắc chế đến mức gần như không phải mình, cậu ta để lại hết quyền chủ động cho Lý Diễm.
Lý Diễm cảm giác được một thứ rất ấm áp rơi lên mặt mình, anh nghĩ nước mưa chắc chắn không ấm như vậy.
Anh mở mắt ra, thấy Lục Liễm Ninh đang hít cái mũi, ngay cả phần mí dưới mắt cũng đã đỏ ửng lên.
Lúc này không có ánh nắng tươi sáng, mà là mây đen bao phủ, mưa rơi không ngớt, ngoại trừ nơi này của bọn họ, thì toàn bộ trấn Ô Cảnh Loan đều chìm vào một màn đêm tối tăm.
Chuyện mà Lục Liễm Ninh đã cầu nguyện lúc bọn họ rời xa nhau, đã thật sự xảy ra ngay tại thời khác này.
Nhưng lúc biệt ly không khóc, lúc tương phùng lại rơi lệ.
Giống như giọt nước mắt này của cậu ta, 5 năm trước không rơi, 5 năm sau vẫn phải rơi xuống vì Lý Diễm.
Lý Diễm nói: "Lục Liễm Ninh, một mình cậu kiên trì lâu đến vậy, vất vả rồi."