Editor: Meng
Lý Diễm nằm trong phòng ICU chăm sóc đặc biệt ba ngày, ngày thứ tư mới chuyển sang phòng bệnh, trong lúc phẫu thuật anh mất quá nhiều máu nên đã hôn mê.
Buổi tối hôm chuyển vào phòng bệnh anh mới tỉnh lại, đầu tiên là hai hàng mi khe khẽ rung động, sau đó mới dần mở to mắt,. nhưng trạng thái tinh thần vẫn rất kém.
Anh gầy đến mức hai cổ tay lộ rõ khớp xương, kim truyền dịch đâm vào mạch máu.
Sau khi thu hồi ý thức, nỗi đau của miệng vết thương sau phẫu thuật cũng đánh úp lại, anh nhìn trần nhà trắng xoá, vẫn chưa nhận ra đây là đâu, tưởng mình vẫn còn chưa tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, đã bị Lục Liễm Ninh nhốt về căn phòng trống kia rồi.
Anh đột nhiên mở to hai mắt, hơi chuyển động cơ thể, lập tức nghênh đón một cơn đau mãnh liệt, đến từ bụng mình.
Anh vừa tỉnh táo cơ thể vẫn còn yếu, tiếng động phát ra cũng rất nhỏ, nhưng lại đủ làm bừng tỉnh Lục Liễm Ninh đang ghé vào giường anh chợp mắt nghỉ ngơi.
Lục Liễm Ninh thấy anh tỉnh lại, thì lập tức đứng lên, có lẽ là vì cậu ta cũng vừa tỉnh lại, nên thậm chí còn không kịp thu lại biểu cảm trên mặt.
"Lý Diễm, bây giờ anh thấy sao rồi?" Lục Liễm Ninh hơi ghé sát vào hỏi anh: "Anh có thấy khó chịu chỗ nào không, có nghe thấy em nói không?"
Tròng mắt Lý Diễm chuyển động, tầm mắt rơi xuống người Lục Liễm Ninh.
Đúng rồi, là Trần Du đến cứu anh chạy trốn, sau đó Lục Liễm Ninh đuổi theo bọn họ, sau đó thì...
Sau đó đã xảy ra tai nạn.
Đúng, đã xảy ra tai nạn xe, không biết Trần Du đã đụng phải thứ gì.
Lý Diễm há miệng thở dốc, nhưng giọng nói lại quá mỏng manh, Lục Liễm Ninh nhanh chóng kề sát vào, muốn nghe anh nói gì
"Trần... Trần Du sao rồi..."
Nháy mắt sắc mặt Lục Liễm Ninh đã thay đổi, nhưng cậu ta vẫn nhanh chóng khắc chế lại, mím mím môi, sau đó nói: "Nó không sao cả."
Lý Diễm như thể đã thả lỏng được chút, anh có vẻ rất mệt mỏi, mí mắt chậm rãi rũ xuống.
Ngày hôm sau Lý Diễm tỉnh lại nhìn có vẻ tốt hơn ngày hôm qua một chút.
Anh thấy Lục Liễm Ninh ôm con tiến vào, một khối nho nhỏ cuộn tròn trong lòng ngực Lục Liễm Ninh, tư thế bế con của Lục Liễm Ninh thoạt nhìn vẫn còn rất lóng ngóng.
Sau khi Lý Diễm thấy đứa nhỏ, biểu cảm trên mặt xuất hiện một lỗ hổng.
Sau đó mới chậm chạp nhận ra được điều gì đó, đau đớn ở bụng cũng đang nhắc nhở anh về sự thật này, sau mờ mịt trong nháy mắt đó anh lập tức cực kỳ bình tĩnh mà tiếp nhận, tiện thể lại nhớ tới một chuyện khác, anh nhắc Lục Liễm Ninh: "Không phải đã đồng ý nếu tôi sinh khó thì không cần cứu tôi rồi hay sao?" Anh nhớ rõ mình chảy rất nhiều máu, máu tươi còn ùa vào xoang mũi.
Lục Liễm Ninh kéo bức màn ra, ánh nắng buổi sáng chiếu vào phòng bệnh, phủ một tầng ấm áp lên sắc mặt ốm yếu của Lý Diễm.
Cậu ta dùng ngữ khí rất tự nhiên nói với Lý Diễm người đã nằm ICU ba ngày, mới miễn cưỡng giữ được mạng: "Không khó sinh, rất thuận lợi."
Cậu ta đến bên cạnh Lý Diễm, sau đó cong người xuống, nhẹ giọng hỏi Lý Diễm: "Anh muốn nhìn cục cưng của chúng ta không?"
Từ lúc vào cửa cậu ta đã bắt đầu cố tình xây dựng bầu không khí ấm áp của một gia đình vừa mới nghênh đón thành viên mới.
Nhưng ngoài dự kiến của cậu ta, tầm mắt Lý Diễm thậm chí không thèm liếc quá đứa nhỏ một giây, cậu ta nhìn Alpha nhỏ đang bọc thảm ngủ ngon lành trong lòng ngực mình, lại nói tiếp với Lý Diễm, sắc mặt có hơi mất tự nhiên: "Tuy bây giờ nhìn nó không được đẹp, nhưng bọn họ đều nói em bé mới sinh đứa nào cũng thế, nhăn nhúm, giống một lão già tí hon, nhưng ... Nhưng sau này có lẽ nó sẽ đẹp lên." Cậu ta cảm thấy có lẽ vì lý do này, nên Lý Diễm mới không thích.
"Hơn nữa Alpha cũng rất được, Lý Diễm anh đừng kỳ thị giới tính như vậy nữa." Lục Liễm Ninh nói như vậy, nhìn thần sắc thờ ơ của Lý Diễm, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại, trên mặt Lý Diễm không có bất kỳ dao động gì, trong nháy mắt Lục Liễm Ninh đã nghi ngờ anh căn bản đang không nghe thấy mình nói gì.
"Có phải cậu đã nói sinh con xong thì tôi không nợ gì cậu nữa đúng không?" Lý Diễm đột nhiên hỏi.
Lục Liễm Ninh dự cảm Lý Diễm lại muốn chuyển đề tài về hướng mà mình không muốn nghe, lại dùng trò cũ giả vờ như đang tốt đẹp êm đềm: "Đúng vậy, em đã trang trí tiệm mì cho anh xong hết rồi đấy." Cậu ta nhìn sắc mặt Lý Diễm tiếp tục nói: "Tuy rằng bây giờ không thể lập tức đi làm, nhưng đợi đến lúc anh xuất viện em sẽ dẫn anh đi xem, chỗ nào không vừa ý anh thì để bọn họ sửa lại."
"Không cần." Lý Diễm từ chối rất ngắn gọn lại rất rõ ràng, khuôn mặt vốn vẫn luôn bình tĩnh mà tuyệt vọng của anh rốt cuộc cũng xuất hiện một chút dao động, anh nhìn Lục Liễm Ninh nói: "Nếu đã không còn nợ cậu, vậy có thể để tôi đi hay không?"
Lục Liễm Ninh từ khi vào phòng vẫn luôn bị nhất cử nhất động của Lý Diễm làm tổn thương, vào giờ phút này rốt cuộc gắng gượng không được nữa, cậu ta hạ giọng nói: "Đi? Đi đâu?" Cảm xúc của cậu ta hoàn toàn thoát khỏi kiềm chế: "Anh đi rồi, em phải làm sao đây?! Từ đầu đến cuối anh không hề nghĩ cho em một giây nào! Từ lúc mở mắt anh đã hỏi Trần Du thế nào! Sao anh lại không ngẫm lại em sẽ thế nào! Trưa hôm đó em còn ăn cơm với anh vừa rời nhà cùng lắm là hai tiếng, đã phải đuổi theo anh rồi thấy anh nằm giữa vũng máu!" Cậu ta lên giọng, đôi mắt vốn đã nhiều tơ máu giờ phút này lại làm người ta sợ hãi, hốc mắt anh đỏ sậm đi: "Con của chúng ta, anh cũng không thèm nhìn lấy một cái......"
Ở thời điểm Lý Diễm cho rằng cậu ta sắp hét to phát giận giống như thường ngày, thì Lục Liễm Ninh lại đột nhiên hít sâu vào một hơi, cậu ta như thể đang khắc chế bản thân, nỗ lực ổn định lòng ngực đang phận phồng.
"Thôi, anh vẫn chưa khoẻ..., em không muốn cãi nhau với anh." Lục Liễm Ninh nói, rồi lại nhắc Lý Diễm: "Điểm mấu chốt của em là không để anh đi được, còn mấy chuyện khác chờ anh khoẻ lên, chúng ta... Chúng ta lại thương lượng sau." Lục Liễm Ninh không hay nói mấy lời nhượng bộ, cậu ta khó khăn vấp váp lắm mới nói xong câu này.
Nghe xong lời như vậy thì có cảm giác Lục Liễm Ninh đã hy sinh và nhượng bộ cực kỳ lớn, Lý Diễm cũng không biết khái niệm "Có thể thương lượng sau" mơ hồ này rốt cuộc rộng đến đâu, nhưng đây cũng không phải điều Lý Diễm muốn nhất.
Thương lượng gì đây, còn có gì để thương lượng chứ? Lục Liễm Ninh là người thế nào anh còn không rõ hay sao, cuối cùng lại giống như lúc trước, thứ Lý Diễm muốn nhất là tự do cậu ta không cho được, lại đòi thương lượng chuyện khác, chuyện khác không phải điều Lý Diễm muốn, nhưng lại đều là Lục Liễm Ninh trên cao nhìn xuống mà ban ân.
Lý Diễm không muốn.
Từ đầu tới cuối Lý Diễm chưa từng muốn.
Nhưng anh lại không có quyền từ chối, trong đầu anh bắt đầu xuất hiện rất nhiều đoạn ngắn về khoảng thời gian mấy năm nay anh sống cùng Lục Liễm Ninh, những lời nói độc ác, uy hiếp dữ tợn, chửi rủa nhục nhã, vào giờ khắc này lại rõ ràng từng chữ.
Lúc này cảm xúc Lý Diễm hiển nhiên đã có phần thất thường, nhưng chính anh cũng không phát hiện.
Tấm ngăn những cảm xúc tiêu cực tựa như hoá thành giấy mỏng, nhẹ nhàng tan vỡ, trong nháy mắt trút xuống bao phủ cả người anh.
"Rốt cuộc anh bị gì vậy!"
"Xấu thì thôi đi, đầu óc cũng hư rồi hả!?"
"Đằng trước phế rồi thì thôi, dù sao đằng sau vẫn có thể dùng."
"Chờ đến khi anh ta lớn tuổi tôi sẽ vứt anh ta đi, đến lúc đó anh ta vừa già vừa xấu xem có ai dám nhặt hay không."
......
Những câu từ đó kết hợp với khuôn mặt luôn hung hăng vênh váo và kiêu căng của Lục Liễm Ninh, tựa hồ muốn buộc Lý Diễm phải kéo dài hơi tàn trong lòng bàn tay cậu ta cả đời.
Lý Diễm đột nhiên lên tiếng tiếng: "Cậu đừng ép tôi."
Lục Liễm Ninh cũng không ngờ mình thoái nhượng như vậy lại đổi về một câu vô tình của Lý Diễm.
Cậu ta sửng sốt chớp mắt một cái, trong lúc hoảng hốt nhớ lại Lý Diễm đã từng nói câu này một lần.
Đã nói khi nào nhỉ?
Cậu ta nỗ lực nhớ lại, hình như... lần trước Lý Diễm nói lời này chính là lúc anh cầm dao kề vào yết hầu của mình.