Editor: Meng

Tác phẩm màn ảnh lớn như《 Cửa sổ vỡ 》, đạo diễn lại là Dư Thân, đương nhiên sẽ không giống như đại ip thương mại《 Phù Ngọc 》 mà Nhậm Tê đạo làm đạo diễn.

Dư Thân lại không có tài ăn nói khéo léo đưa đẩy như Nhậm Tê, những lúc Nhậm Tê cảm thấy Lục Liễm Ninh diễn tệ cũng sẽ không nói thẳng, thường xuyên chỉ cây dâu mắng cây hoè*, Lục Liễm Ninh nghe những lời như vậy cũng không thể nổi lửa lên được.

*Chỉ cây dâu mắng cây hoè: 指桑骂槐 Cũng là chửi nhưng chửi quanh co lòng vòng, chửi nghệ thuật, chửi cạnh khoé. Người bị chửi thấy nhột nhưng sẽ không thấy như đang bị chửi.

Nhưng Dư Thân lại không giống vậy, mỗi lần ông góp ý đều không dùng âm lượng lớn, nhưng lời nói lại không hề lưu tình.

Lục Liễm Ninh quá tương phản với chàng họa sĩ trong 《 Cửa sổ vỡ 》, chỉ mới khâu đầu đắp nặn hình tượng bên ngoài cậu ta đã ăn không ít khổ cực, vì cái hình tượng yếu ớt tái nhợt của nhân vật, mà thường xuyên tỉnh giấc vào ban đêm vì đói, ban ngày không cách nào tập trung tinh thần và sức lực, nên không thể nhập vai.

Hôm ấy sau khi quay hỏng một cảnh đến năm lần, Dư Thân trước mặt nhiều người như vậy không hề kiêng dè mà trực tiếp phê bình Lục Liễm Ninh, chê đoạn diễn của cậu ta không đáng một đồng, áo sơmi trắng trên người Lục Liễm Ninh dính đầy thuốc màu, mùi vị rất khó ngửi, câu ta không thể nhịn được nữa mà cãi lại Dư Thân, hai quý tử làm nghệ thuật của Dư gia và Lục gia không ai nhường ai, Nhậm Tê không ở đó, trong lúc nhất thời không ai dám lên khuyên nhủ.

Cuối cùng Lục Liễm Ninh trong lúc tức giận phừng phừng nói muốn bỏ diễn, ném kịch bản xuống dưới chân Dư Thân, kêu ông đi nơi khác tìm cao nhân.

Dư Thân tức giận đến mức hai ngón tay kẹp thuốc lá cũng run lên, thét lên với mấy nhân viên công tác chạy vào can ngăn: "Thích diễn thì diễn, không diễn thì kêu cậu ta cút cho tôi!"

Trần Miểu vừa đi ra ngoài mua đồ về thì gặp khuôn mặt hung thần ác sát của Lục Liễm Ninh, cầm lấy chìa khoá xe từ tay Trần Miểu, không thèm phản ứng với ai đã lái xe đi mất.

Một tiếng rưỡi sau Trần Miểu tìm được Lục Liễm Ninh ở một góc phòng trong nhà của cậu ta.

Lục Liễm Ninh ngồi xếp bằng trên thảm, ngồi tựa vào chân sô pha, trước mặt là màn ảnh thật lớn, trên đó đang chiếu một bộ phim điện ảnh.

Bên chân cậu ta nằm rải rác những chai rượu rỗng, trong tay cũng đang cầm một chai, đã uống hơn phân nửa.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu, Trần Miểu đi tới gần, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình khổng lồ kia, nhưng âm thanh lại bật rất nhỏ.

Lúc này nhìn Lục Liễm Ninh có một vẻ đẹp cực kỳ yếu ớt, cậu ta nghiêng đầu tựa lên sô pha, bởi vì yêu cầu của nhân vật mà tóc hơi dài, che đi nửa khuôn mặt tái nhợt, để lộ ra chiếc cằm có độ cong hoàn mỹ, không hề vì khuôn mặt gầy ôm mà bớt đẹp.

Lục Liễm Ninh đột nhiên hỏi một câu: "Thật sự diễn rất dở sao?"

Trần Miểu đặt tầm mắt lên màn hình lớn, đang chiếu bộ phim điện ảnh Lục Liễm Ninh từng diễn, đóng một vai phụ, không có mấy câu lời thoại, nhưng lúc ấy lại bị một vài người qua đường nói rằng cậu ta dìm nam chính đến mức làm anh ta hệt như một người qua đường.

Đối với một Lục Liễm Ninh như thế này Trần Miểu đương nhiên bó tay, từ trước đến giờ Lục Liễm Ninh chưa từng là một người cần phải được an ủi, cậu ta luôn biểu hiện bản thân vừa mạnh mẽ vừa lạnh nhạt, mà tính cách cậu ta cũng quả thật rất mạnh mẽ.

Cậu im lặng rất lâu, nhưng sự im lặng vào lúc này rất không hợp thời điểm.

Như thể một loại cam chịu không tiếng động, cam chịu mà thừa nhận Lục Liễm Ninh diễn rất dở.

Ngay thời điểm Lục Liễm Ninh sắp không chịu nổi nữa thì, dường như Trần Miểu đột nhiên nghĩ ra được từ ngữ để an ủi cậu ta.

"Anh thật sự rất đẹp." Trần Miểu bình luận chân thành như vậy, cậu không biết nói lời hoa mỹ, cũng không có cách nào ca ngợi nhan sắc của Lục Liễm Ninh, cho nên chỉ có thể nói như vậy.

Mà hôm nay khi đánh giá Lục Liễm Ninh câu đầu tiên mà Dư Thân nói là cậu ta chỉ có cái mặt đẹp bên ngoài như vậy thôi, còn kỹ thuật diễn bên trong thì nát bét không ra hình dạng gì.

Lục Liễm Ninh hít sâu một hơi, đứng bật dậy kéo Trần Miểu về phía mình, rồi đè thân thể mình lên.

Trần Miểu giãy giụa, duỗi tay đẩy người: "Anh đừng..., bên đoàn phim vẫn đang chờ, đã gọi mấy cuộc điện thoại thúc giục rồi." Vai chính giữa đường đòi nghỉ, đạo diễn tức đến mức muốn đập máy quay, trong đoàn đã loạn cào cào.

Lục Liễm Ninh không thèm để ý những chuyện khác, dùng một chân đè lại đôi chân lộn xộn của Trần Miểu, duỗi tay cởi quần áo của cậu ra: "Quản chuyện của bọn họ làm gì! Cái miệng trên này của cậu không biết nói lời dễ nghe, thì miệng dưới phải ra sức một chút mới được chứ." Cậu ta vừa nói vừa kéo quần Trần Miểu xuống.

Mùi hương giống như cam ngâm rượu tản ra khắp cả căn phòng.

Cuối cùng Cố Thần và Nhậm Tê phải ra mặt giảng hoà mới xong việc, ầm ĩ đến tận một tuần, vào cuối tuần kia Lục Liễm Ninh và Dư Thần ngồi chung trên bàn cơm, hai người như đang thi xem sắc mặt ai khó coi hơn.

Nhưng thật ra hai người đã chịu tới ngồi chung trên một bàn, đã nói lên rằng tình hình đã không còn căng thẳng như vậy nữa.

Ngay từ đầu là do Dư Thân tự mình chọn người, trong miệng nói thì nói người ta ngoại từ mặt đẹp thì không có gì tốt, nhưng ban đầu ông cũng hướng tới khuôn mặt kia mà chọn người, ông muốn đắp nặn lên một hoạ sĩ bệnh trạng tối tăm nhưng lại có nhan sắc khiến người ta mê muội, khiến nhiều người khuynh đảo vì cậu ta, cho dù đến cuối cùng không còn một ai ở lại, thì sự thật bọn họ đã từng lao vào cậu ta hệt như thiêu thân vẫn không thay đổi.

Ông cũng từng hỏi thăm Nhậm Tê về Lục Liễm Ninh, Nhậm Tê chỉ nói hai chữ "Diễn được"

Có những lời này của Nhậm Tê là đủ rồi.

Ai ngờ vị đại thiếu gia Lục gia này, tính tình tệ như vậy, đoạn diễn kia thật ra là do Lục Liễm Ninh dựa theo lý giải của mình mà diễn ra, ngay từ đầu Dư Thân đã không tán thành, quay hỏng ba bốn lần, Lục Liễm Ninh vẫn quyết giữ nguyên ý kiến của mình.

Tính tình tệ, trong phim hay ngoài đời cũng tùy hứng y hệt nhau.

Dư Thân bình luận như vậy.

Cho dù bữa cơm kia ăn không ngon lành gì thì ngày hôm sau Lục Liễm Ninh cũng được xem như quay lại đoàn, hai người không tranh chấp về cảnh diễn kia nữa, nhưng không có nghĩa vấn đề đã được giải quyết, chỉ là bọn họ gác cảnh đó qua một bên, quay cảnh khác trước.

Trần Miểu lái xe chở cậu ta đến phim trường, Lục Liễm Ninh xuống xe, Trần Miểu chạy xe vào gara ngầm.

Đầu buổi trưa, Lục Liễm Ninh kêu cậu đi mua cà phê.

Thời tiết có hơi âm u nhưng không mưa, Trần Miểu cũng không mang dù, vì thế chỉ có thể nhanh chân nhanh tay một chút.

Kết quả không ngờ lúc trở về lại vừa vặn gặp được Tiêu Minh, cũng ở chỗ quay phim, mặc đồ cổ trang, đai lưng cột chặt quanh vòng eo nhìn có vẻ cực kỳ thon gọn, rất giống như tiểu công tử nhà ai đi lạc ra ngoài.

Trần Miểu thấy cậu ấy bày ra bộ dáng muốn nói lại thôi, thì móc ra một ly cà phê từ trong túi đưa cho cậu ấy, còn ngỏ ý muốn cảm ơn.

Tiêu Minh nhìn Trần Miểu cảm giác một lời khó nói hết, thật ra cậu ấy cũng đã nghe vài lời bóng gió nhưng không tin lắm.

Hai người ngồi vào trong một tiệm ăn nhỏ, Tiêu Minh cảm thấy cà phê quá đắng, nên gọi một ly nước trái cây.

Trần Miểu thì gọi một ly nước sôi để nguội, đầu tiên là cảm ơn Tiêu Minh, cậu phải nói hai lần Tiêu Minh mới hiểu được ý tứ trong đó.

Cậu cảm ơn ngày đó mình đã chỉ giáo, nhưng bây giờ Tiêu Minh hồi tưởng lại cảm thấy mình có chỉ cái gì đâu, những lời kia rõ ràng toàn là lời nói khi say rượu mà.

Cậu ấy cũng không ngờ Trần Miểu lại biết tranh thủ như vậy, dùng khuôn mặt bình thường kia, còn có thân phận Beta bò lên được giường Lục Liễm Ninh.

Sắc mặt Tiêu Minh rất khó giải thích, muốn cong khoé môi lên nhưng chỉ có thể miễn cưỡng giật giật, nói không cần cảm ơn, nhưng bộ dáng lại có chút thất thần.

Sau đó lại nghe được Trần Miểu nói cái gì đó bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Đôi mắt cậu lại khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Minh.

Tiêu Minh thu hồi tâm tư, hỏi: "Cậu nói cái gì, nói lớn lên một chút, tôi không nghe rõ."

Trần Miểu chỉ hơi tăng âm lượng lên một chút, nhưng lần này đủ để Tiêu Minh nghe rõ ràng.

Cậu hỏi "Tại sao đến bây giờ cậu ta vẫn chưa đưa tiền vậy?"

Trong lòng Tiêu Minh xuất hiện một tia sét, hết sức sợ hãi mà nhìn khuôn mặt thoạt nhìn thành thật vô dục vô cầu kia của Trần Miểu.

Như thể không dám tin mà nói: "Ý cậu muốn hỏi là tại sao cậu đã ngủ cùng Lục Liễm Ninh, nhưng cậu ta lại chưa đưa tiền cho cậu hả?" Cậu ấy một hai phải nói rõ ràng từng chi tiết, như xác nhận vậy.

Trần Miểu đánh giá bốn phía, bộ dáng có hơi ngượng ngùng, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, tôi nhớ rõ khi đó cậu ta có cho ngài..."

"A ha ha..." Tiếng sấm trong nội tâm của Tiêu Minh chấn động mạnh, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc, Lục Liễm Ninh đương nhiên không phải người hẹp hòi với tình nhân, những ai từng ngủ cùng cậu ta đều biết, cậu ta ra tay rất hào phóng, đối với Lục Liễm Ninh mà nói tặng nhà tặng xe hoàn toàn là một chuyện bình thường.

Mà tới phiên Trần Miểu, lại không cho tiền, là chuẩn bị cho cái gì đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play