Editor: Meng

Khi Trần Miểu ra khỏi nhà Lục Liễm Ninh thì Cố Thần đã rời đi được một tiếng trước, cậu không nghĩ mình còn có thể gặp Cố Thần ở góc đường, Cố Thần ngồi trên ghế lái, xe dừng bên cạnh một cây cột điện ven đường.

Một con chó đi ngang qua nhấc chân rải nước tiểu lên cột điện, Trần Miểu đạp chiếc xe đạp hỏng hóc của cậu thở hổn hển mà đến gần, lúc thấy Cố Thần cậu còn không nghĩ là hắn ta đang ở đây cố ý chờ cậu.

Cười lộ ra răng trắng, chỉ định đạp xe ngang qua chào hỏi, kết quả Cố Thần lại gọi cậu đến nói chuyện.

Khi Trần Miểu lên xe, Cố Thần đốt một điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống mức tối đa.

Hắn ta không che giấu lòng vòng gì mà đi thẳng vào trọng điểm: "Trong phòng khách nhà Lục Liễm Ninh sao lại thiếu mất nhiều đồ trang trí như vậy?"

Trần Miểu không để lộ cảm xúc, im lặng một lát rồi trả lời: "Cậu ta giận dữ, đập vỡ hết rồi, hồi sáng dì giúp việc đã kêu người bổ sung thêm đồ vào."

"Cậu ta giận dữ?" Cố Thần nở nụ cười không rõ ý tứ: "Cậu chọc à?"

Trần Miểu chậm rãi mím chặt môi.

Cố Thần lại nói: "Trước đây ngay cả tôi cũng không nhìn ra được cậu có bản lĩnh này cơ đấy? Cậu có biết hồi đấy Tiêu Minh bò lên được giường Lục Liễm Ninh phải tốn bao nhiêu công sức không?"

Hắn ta gãy nhẹ điếu thuốc hai cái bên ngoài cửa sổ, tàn thuốc bay ra khỏi xe của hắn ta.

"Diệp Hách đã ở bên cạnh Lục Liễm Ninh trong những năm cao trung, sau khi vào giới lại cảm thấy bên cạnh cậu ta không có được tài nguyên gì tốt, cho nên leo lên giường một tên đạo diễn khác, bị Lục Liễm Ninh phát hiện, cho nên cậu ta mới hận Diệp Hách đến vậy."

Câu chuyện cũ này đột nhiên được kể lại, dụng ý không rõ ràng, Trần Miểu cũng không tò mò gì đối với Diệp Hách, mỗi lần gặp hắn đều không có chuyện gì tốt, nhưng lại bị lời này của Cố Thần làm khơi dậy chút nghi hoặc.

"Tại sao đi theo Lục Liễm Ninh lại không có tài nguyên?" Trần Miểu nâng mí mắt lên hỏi.

Cố Thần nhìn cậu một cái, cảm xúc trong mắt khá phức tạp: "Không phải tất cả mọi người đều có thể giống như Lục Liễm Ninh, cho dù không chạy bản thảo tuyên truyền, không đi show, ngoại trừ đóng phim thì không làm gì cả nhưng tài nguyên vẫn cuồn cuộn không ngừng, kịch bản tới tay liên tiếp, sau lưng Lục Liễm Ninh có Lục gia, mặc dù bây giờ thái độ của nhà họ Lục đối với cậu ta khá hững hờ cũng không ảnh hưởng địa vị của cậu ta, nhưng Diệp Hách không giống vậy, thái độ của cao tầng công ty đối với Lục Liễm Ninh còn mơ hồ, không biết nên push hay nên dìm, bây giờ thái độ của hai cha con họ vẫn chưa rõ ràng, đi theo ai cũng không phải lựa chọn khôn ngoan, còn Diệp Hách thì không cần phải nói, hắn căn bản không thể dựa vào Lục Liễm Ninh mà hứng được bất kỳ tài nguyên nào. Mà Diệp Hách lại là một người có dã tâm không nhỏ, đương nhiên sau đó hắn đã thành công. Ngần ấy năm qua không ít người lui tới bên cạnh Lục Liễm Ninh cho dù không có tài nguyên, vẫn có thể gom được một mớ tiền. Ít nhất Lục Liễm Ninh không thiếu tiền."

Hắn ta ấn điếu thuốc trong tay vào cái hộp nhỏ trong xe, sau đó nhìn Trần Miểu mà nói: "Tôi mặc kệ cậu có mục đích gì, nếu cậu muốn đi đường ngang ngõ tắt mà bò lên giường của Lục Liễm Ninh, thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng nếu không phải như thế, thì tôi khuyên cậu phải tỉnh táo một chút."

Lời nói này nghe thì có vẻ như là một câu tận tình khuyên bảo, đã vậy còn có ánh mắt phức tạp kia nữa, Trần Miểu có hơi mơ hồ, không hiểu sao cậu cảm giác những lời này toàn là mỉa mai.

Khi cậu quay lại phòng trọ của mình thì trời đã tối đen, tiện tay làm một bát mì nước suông, xì xụp hai ba lần đã ăn xong rồi.

Khi ngồi xuống mông rất đau, nên cậu lại đứng dậy, kết quả động tác có hơi gấp, động vào vết thương làm cậu đau đến mức nghiến răng.

Buổi tối trước khi đi ngủ, lúc cởi quần ra để thay thì thấy trên quần có dính một chút máu.

Trần Miểu xuống giường, thay một cái quần ngắn, vì tiết kiệm điện, nên không bật đèn.

Cậu đứng trước khung cửa sổ dính đầy dầu mỡ, đặt cái quần vào thau nhựa màu đỏ, dùng bàn chải chà xát để tẩy vết bẩn, ngẩng đầu lên thì thấy ngay mặt trăng bị khuyết đi một nửa.

Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, cậu cúi đầu rải bột giặt lên mấy vệt máu trên quần.

Khom lưng giặt quần, lại cảm thấy mông đau, vì thế giữa màn đêm dày đặc ngoài âm thanh chà xát giặt tẩy quần áo, thì thỉnh thoảng lại có một hai tiếng "Chậc, chậc" vì đau mà vang lên.

Cậu thấy bây giờ còn đau hơn lúc sáng sớm, có lẽ là lúc lái xe đạp về đã làm vỡ vết thương.

Trần Miểu đột nhiên hoảng hốt, nhớ lại những lời hôm nay Cố Thần đã nói với cậu.

Cậu cảm thấy chuyện vất vả như thế này sao có thể nói là đường ngang ngõ tắt được, cậu tình nguyện để Lục Liễm Ninh làm khó dễ mình 10 lần cũng không muốn chịu một đêm như vậy nữa.

Mà giờ phút này Lục Liễm Ninh đang nằm trên giường của mình xoay qua xoay lại, hồi tưởng đêm qua.

Đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, uống hết một ly nước đá, mới cảm thấy đỡ hơn chút.

Cậu ta có một kỳ nghỉ dài khoảng 10 ngày, quyết định đến một hòn đảo tư nhân ở Châu Âu để nghỉ phép.

Cậu ta chuẩn bị nhận bộ phim của Dư Thân, nên trước khi bấm máy tranh thủ đi chơi thả lỏng một chút, sau khi khởi quay nhất định sẽ rất bận rộn, không còn thời gian dư dả.

Lục Liễm Ninh suy nghĩ, không biết nên mang theo ai đây?

Bình thường lúc đi chơi cậu ta hay mang theo Tiêu Minh, nhưng bây giờ đã không gặp mặt khá lâu rồi, cậu ta lại lười tìm người mới.

Lục Liễm Ninh lại nghĩ đến Trần Miểu, nhớ tới tiếng thở dốc nhẫn nại đêm qua, lại nhớ tới bữa cơm sáng nay.

Dù sao thì một Beta da dày thịt béo như Trần Miểu cũng có chỗ tốt, lăn lộn cậu ta cả một đêm, sáng hôm sau còn có sức để dậy sớm làm cơm.

Những Omega cậu ta từng ngủ cùng toàn là loại thích nũng nịu than đau mỗi lần làm, sáng ra thì nằm trong ngực cậu ta không chịu dậy.

Lục Liễm Ninh đặt ly nước lên bàn, quyết định chọn Trần Miễu đi cùng, cho tiện.

***

Thế là Trần Miểu theo Lục Liễm Ninh đi Châu Âu. Lục Liễm Ninh không thích chờ đợi vừa lên đến đảo đã đè người ra làm. Trên bãi biển, trên boong tàu, trên bờ cát, bên cạnh cửa sổ sát đất khổng lồ đều để lại thân ảnh hai người giao triền.

Lục Liễm Ninh nói cậu quá đen, đem tất cả kem chống nắng tới cho cậu dùng, còn giúp cậu thoa kem, thoa được vài cái, thì bắt đầu sờ soạng khắp người cậu, mục đích trong sáng ban đầu dần dần nhuốm mùi vị sắc tình.

Gel bôi trơn đã dùng hết ba bốn bình, vậy mà lọ kem chống nắng trong phòng còn chưa dùng hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play