Editor: Meng
Trần Miểu ngồi trên ghế lái, Lục Liễm Ninh từ xa bước tới đi vòng qua xe mở cửa ngồi vào ghế phụ lái.
Trần Miểu khởi động xe, chiếc Porsche màu đen lao vào màn đêm.
Trần Miểu có hơi không tự nhiên, không biết từ khi nào Lục Liễm Ninh bắt đầu không còn ngồi ở ghế sau, mà ngồi ghế phụ lái bên cạnh cậu, như thể giám sát cậu lái xe vậy, cảm giác áp bức của cậu ta cực kì mạnh, khiến Trần Miểu lúc lái xe ngồi thẳng tắp căng cứng sống lưng, nhìn hệt như học sinh tiểu học đang cố gắng biểu hiện bản thân thật tốt trước mặt giáo viên trong ngày đầu đến trường vậy.
Chờ đến khi Lục Liễm Ninh vào khách sạn, Trần Miểu đi sau kéo hành lý cho Lục Liễm Ninh, cho dù bây giờ đang là đêm khuya người qua lại thưa thớt vắng vẻ, Lục Liễm Ninh vẫn võ trang đầy đủ như nình thường, che kín khuôn mặt, không chừa kẽ hở nào.
Mấy ngày nay phải chạy show tuyên truyền cho《 Phù Ngọc 》, ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm bay đến nơi khác.
Khoảng thời gian này mức độ ghét bỏ của Lục Liễm Ninh dành cho Diệp Hách gia tăng theo cấp số nhân, trước đây cho dù cậu ta không thích, nhưng cũng sẽ không để đối phương khó xử, mà bây giờ thì không thèm che giấu phản cảm của bản thân nữa.
Sáng sớm hôm sau Lục Liễm Ninh bị Trần Miểu gõ cửa đánh thức, cậu ta có hơi khó chịu lúc rời giường, bày ra khuôn mặt khó chịu ngồi vào xe, Trần Miểu đưa cho cậu ta cái bánh bao và sữa đậu nành mình mới mua, nhưng cậu ta chỉ cầm lấy bánh bao.
Cho nên Trần Miểu một tay cầm sữa đậu nành, một tay khác cắm ống hút vào ly sữa rồi đưa qua cho cậu ta, lúc này Lục Liễm Ninh mới cầm lấy.
Tài xế ngồi đằng trước thấy một màn này không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài giây, kết quả lại trùng hợp đụng phải ánh mắt đang liếc tới của Lục Liễm Ninh đành nhanh chóng thu tầm mắt về không dám nhìn bậy nữa.
Trong lòng thầm nghĩ khách hàng hôm nay quả thật là đại thiếu gia mười đầu ngón tay không dính nước.
Lục Liễm Ninh ăn bữa sáng của mình được một nửa, thì liếc mắt nhìn sang Trần Miểu ngồi bên cạnh, mũi không ra mũi, mắt không ra mắt: "Sao mà mặc tới mặc lui có vài bộ quần áo thế, Cố Thần không trả đủ lương cho cậu hay sao vậy?"
Trần Miểu cúi đầu nhìn cái quần jean xanh đã giặt tẩy đến bạc màu sắp biến thành quần jean trắng, im lặng không nói lời nào.
Lục Liễm Ninh cắn ống hút: "Chậc, làm như bọn tôi ngược đãi cậu lắm vậy."
Cũng may Lục Liễm Ninh cũng không dừng lại ở cái đề tài này quá lâu, chỉ nói hai câu như vậy rồi không nói thêm cái gì nữa.
Đây là lần tuyên truyền cuối cùng của 《 Phù Ngọc 》, sau khi kết thúc buổi tuyên truyền hôm nay, Lục Liễm Ninh lại không nhận kịch bản mới, chắc là sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, Trần Miểu nghĩ như vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Bởi vì đây là buổi tuyên truyền cuối cùng, đặc biệt nhiều người tới tham dự, hơn nữa trong đó có hơn một nửa là fans của Lục Liễm Ninh, đứng dưới khán đài la hét cùng fans của Diệp Hách, như thể đang so xem ai nhiệt huyết hơn qua âm lượng vậy.
Dù sao Lục Liễm Ninh ngoại trừ đóng phim, cũng hoàn toàn không tham gia những show truyền hình tạo độ nổi tiếng, cũng tuyệt đối không tiếp xúc mấy cái sân khấu ca hát nhảy nhót, hồi trước có một đài truyền hình mời cậu ta dự tiệc tối đêm giao thừa, cát xê gấp đôi minh tinh khác, thế nhưng cậu ta thẳng tay từ chối.
Bình thường cũng rất ít tương tác với fans, dù sao bản thân cậu ta chưa xuất đạo được bao lâu, lại chỉ được tán thưởng vì khuôn mặt, kỹ thuật diễn chưa đặc sắc đến mức lưu lại ấn tượng, hơn nữa scandal liên tục, nên fans của cậu ta cũng không nhiều lắm.
Tuyên truyền ở mấy thành phố khác fans cậu ta luôn ít hơn ngững người khác một chút, ở đây lại không giống như bình thường.
Trần Miểu lại chậm chạp không nhận ra điều gì bất thường, bận trước bận sau hỗ trợ bên trong hậu đài.
Thẳng đến hoạt động kết thúc, Trần Miểu nghe được một trận những tiếng thét chói tai, là fans đồng thanh mà hô lớn "Lục Liễm Ninh, sinh nhật vui vẻ"
Lúc này Trần Miểu mới biết, thì ra hôm nay là sinh nhật Lục Liễm Ninh, cậu lấy di động ra xem ngày, sau đó note vào lịch.
Bởi vì đây là buổi tuyên truyền cuối cùng, lại là sinh nhật Lục Liễm Ninh, bầu không khí ở hiện trường có chút nhiệt huyết, cảm xúc fans khá kích động, các nhân viên an ninh ở đó không còn cách nào mà gia tăng thêm số lượng người đi vào kiểm soát đám đông.
Lúc kết thúc buổi lễ trời cũng đã tối, người chủ trì dặn dò fans chú ý an toàn, mỗi diễn viên chính nói một vài lời tạm biệt.
Buổi tối đạo diễn và một số vị khác trong đoàn phim chính thức tổ chức tiệc sinh nhật cho Lục Liễm Ninh, trong sảnh khách sạn nguy nga hoành tráng, phục vụ đẩy ra chiếc bánh kem cao hai tầng to đùng nhìn còn to hơn cái hồi chiều của fans.
Trần Miểu đứng từ xa nhìn, thấy Lục Liễm Ninh mổi bật giữa đám người vì bề ngoài xuất sắc của cậu ta, dáng người cao ráo cường tráng đẹp như bức tượng.
Nét đẹp của Lục Liễm Ninh rất trực quan, không hề liên quan gì tới vẻ đẹp hàm súc thanh nhã, là một loại nhan sắc vừa nhìn là chấn động khắc sâu trong lòng, mạnh mẽ, trần trụi, cực kì có tính áp bách.
Như thể cảm nhận được tầm mắt Trần Miểu, Lục Liễm Ninh hơi xoay đầu nhìn về phía Trần Miểu một chút, Trần Miểu thấy cậu ta nhìn mình thì lúng túng không biết phải làm sao nên lui một bước về phía sau.
Sau đó cậu ngước lên nhìn lại, Lục Liễm Ninh đã không còn nhìn về bên này nữa, như thể vừa nãy chỉ là ảo giác của cậu vậy.
Trần Miểu từ đại sảnh yến hội đi ra ngoài, muốn đi WC, kết quả đụng phải một tên say xỉn mặc quần áo nhạt màu ở hành lang, bị đụng trúng làm rượu vang đỏ trên tay hắn bắn tung toé khắp người.
Trần Miểu khẽ hô một tiếng, đi lên đỡ hắn, người nọ ngẩng mặt, là Diệp Hách.
Trần Miểu và Diệp Hách đứng bên cạnh bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, Trần Miểu dùng một cái khăn ướt giúp Diệp Hách lau những vết bẩn đó, những vết bẩn màu đỏ dính lên hết nửa bộ quần áo của hắn.
Ngồi lau chùi như thế này cũng không có tác dụng gì mấy, Trần Miểu vặn vòi nước, rửa đi rượu vang đỏ dính trên tay mình.
Cậu giương mắt nhìn người trong gương, phát hiện Diệp Hách cũng đang nhìn mình qua gương.
Đúng là "âm hồn bất tán" mà.
Trong đầu Trần Miểu hiện lên bốn chữ này.
Cậu chỉ sợ Diệp Hách không thấy được mình đang làm biểu cảm như thể viết bốn chữ này lên mặt, nên đành hắng giọng nói: "Diệp tiên sinh, thật ngại quá, nhưng ban nãy thật ra là anh đụng vào tôi trước."
Diệp Hách không thèm trả lời những lời này của cậu, trên mặt vẫn mang theo tươi cười ấm áp, có lẽ là đã uống nhiều quá rượu, nên khuôn mặt còn hơi ửng hồng, làm cho bộ dáng hắn càng thêm đáng thương chọc người thương tiếc.
"Tôi còn chưa nói là cậu đụng phải tôi mà, sao lại khẩn trương như vậy chứ, Tiểu Miểu, chuyện lần trước tôi nói với cậu đã suy nghĩ tới đâu rồi?"
Còn có thể nghĩ thế nào nữa đây, trong đầu Trần Miểu quanh quẩn lời Lục Liễm Ninh, lặp đi lặp lại hai chữ: "Ghê tởm."
"Tôi cảm thấy làm việc cho anh Lục khá ổn." Trần Miểu lễ phép từ chối: "Huống hồ Diệp tiên sinh cũng không thiếu trợ lý, hà tất gì phải đi tìm tôi."
Diệp Hách bị cự tuyệt cũng không giận, như thể đã đoán được trước rồi, đột nhiên hắn bộc bạch cho Trần Miểu nghe: "Cậu có biết hay không thật ra tôi là mối tình đầu của Lục Liễm Ninh, chẳng qua sau đó tôi phạm phải một sai lầm, chúng tôi chia tay, cậu ấy không muốn tha thứ cho tôi, tôi cứ đeo bám theo cậu như vậy thật ra là hi vọng cậu có thể giúp tôi."
Trần Miểu sửng sốt, muốn hỏi ngược lại tại sao hắn lại kể cho cậu, hơn nữa cậu có thể giúp được gì chứ.
Cậu muốn bò lên giường Lục Liễm Ninh còn không thành công đấy, huống hồ giúp người khác bò giường.
Thì ra náo loạn lâu như vậy lại gặp phải đối thủ cạnh tranh.
Trần Miểu đánh giá đối thủ cạnh tranh muốn cướp mối làm ăn của mình lại còn nhờ mình giúp, nhìn qua gương, từ trên đỉnh đầu đến cái cằm.
Đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng thất bại, nhớ tới Tiêu Minh, lại nhìn Diệp Hách, cuối cùng dừng lại ánh mắt trên khuôn mặt ngăm đen của chính mình, cảm thấy hay là mình từ bỏ cạnh tranh đi cho rồi.
Thì ra để bò lên giường Lục Liễm Ninh đều phải đạt được tiêu chuẩn như thế này trở lên, cậu hoảng hốt thất thần, lại bị thanh âm Diệp Hách kéo hồn về.
"Tôi biết hiện giờ cậu ấy rất phản cảm đối với tôi, nhưng cậu đã nghe chuyện vì yêu sinh hận chưa." Diệp Hách tiếp tục tung ra cành ôliu: "Cậu giúp tôi, tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Trần Miểu kiên quyết lắc đầu, cậu cảm thấy Diệp Hách đã đánh giá cao quá mức phân lượng của cậu trước mặt Lục Liễm Ninh rồi, cậu căn bản không phải người có tiếng nói trước mặt Lục Liễm Ninh.
Nếu bây giờ cậu có thể bò lên giường Lục Liễm Ninh, chắc có lẽ có thể thổi gió bên tai.
Nhưng lần đầu tiên cậu leo lên giuờng Lục Liễm Ninh đã không tốt đẹp gì.
Chuyện này rất khó khăn, ít nhất hiện tại là thế.
Thần sắc Diệp Hách bắt đầu trở nên ảm đạm, một Omega bày ra bộ dáng như vậy thật sự chọc người trìu mến.
"Vậy cậu có thể đi lấy quần áo trong xe của tôi đến đây giúp tôi không, bên ngoài nhiều người quá, tôi như thế này ra ngoài không tiện lắm."
Yêu cầu như thế thì không có gì quá phận.
Nhưng Trần Miểu vẫn cảm thấy mình nên hạn chế tương tác với Diệp Hách thì tốt hơn, cậu nói: "Sao không kêu trợ lý của anh đưa tới?"
Diệp Hách móc di động ra đưa về phía Trần Miểu: "Di động của tôi tắt máy, tôi lại không nhớ được số của trợ lý, cũng tìm không thấy cậu ta."
Trần Miểu đứng yên không nhúc nhích, nghe được mùi vị vang đỏ có hơi nồng trong không khí, một lát sau mới nói: "Cũng được."
Trần Miểu cầm chìa khóa xe đi vào gara ngầm tìm xe Diệp Hách, sau đó lấy được quần áo, kết quả khi cậu quay lại cái nhà vệ sinh kia đã không còn ai.
Khách sạn này đã được đoàn phim bao trọn, hôm nay sẽ không có khách lạ.
Trần Miểu gõ cửa từng buồng vệ sinh, liên tục gọi Diệp tiên sinh, nhưng trong phòng vệ sinh sáng choang này không có ai ngoài cậu.
Trong không khí vẫn còn đọng lại mùi rượu vang nhàn nhạt, nhưng lại không nhìn thấy chút rượu vang nào quanh đây.
Trần Miểu cầm quần áo Diệp Hách trong tay, nhìn bản thân trong gương một chút, sau đó rút khăn giấy lót dưới quần áo, đặt quần áo Diệp Hách lên trên máy sưởi trong phòng vệ sinh.
Trần Miểu muốn đi ra ngoài, vươn tay đặt trên tay nắm cửa phòng vệ sinh, vặn hai cái, lại phát hiện vặn không ra.
Mà ở một phòng nghỉ thoải mái khác, Lục Liễm Ninh đang bắt chéo chân đặt trên sô pha, trong tay cầm một quyển tạp chí, nghe được thanh âm có người tiến vào, cậu ta không thèm ngẩng đầu đã lên tiếng chất vấn: "Nãy giờ biến đi đâu vậy, cậu biết giờ này là mấy giờ rồi không hả?!"
Diệp Hách khẽ mỉm cười: "Không phải là đêm khuya thì càng tốt sao?"
Lục Liễm Ninh lúc này mới đem cuốn tạp chí kia đặt sang một bên, nhíu mày lạnh giọng: "Sao lại là cậu? Trần Miểu đâu?"
Diệp Hách duỗi tay chậm rãi xé xuống miếng dán cách trở đã bị xé mở một nữa, một mùi hương rượu vang đỏ nồng nặc đến gay mũi lập tức âp tới.
Lục Liễm Ninh chậm rãi đứng dậy từ trên sô pha, sắc mặt u ám đến dọa người: "Trần Miểu đâu?"
Diệp Hách cực kỳ bất mãn, trào phúng mà nói: "Em cũng không ngờ anh ở đây chờ cậu ta đến muộn như vậy đó, Lục đại thiếu gia, anh là vì tuổi thơ thiếu thốn tình thương hay là tự bản thân bất lực không thể gánh vác sinh hoạt thế, một hai phải có người hầu hạ kề sát bên mình 24 giờ đồng hồ?"