Trước mắt của Mặc Dịch Minh cứ hiện lên hình ảnh Khúc Nhiễm ở bên Lục Ngạn, cả một đêm không có tâm trạng làm việc, anh uống ly sữa kia rồi đi thẳng lên giường ngủ.

Anh cũng không hiểu được vì sao lại không muốn nhìn thấy Khúc Nhiễm ở bên Lục Ngạn, cứ là không muốn thế thôi!

Từ sau khi bị Mặc Dịch Minh hạn chế không ra khỏi nhà, nhất là không được ở cạnh Lục Ngạn, ngày nào Khúc Nhiễm cũng ngồi gác chân trên ghế sa lông, xem phim và ăn đồ ăn, cứ thế mà được dì Trần vỗ béo lên rất nhiều.

“Cô Khúc béo lên rồi, thật là tốt quá! Quả nhiên con gái mập một chút mới đáng yêu.” Dì Trần nhìn thành quả do mình tạo nên, vui vẻ đến mức như phải chạy đến trước mặt của Mặc Dịch Minh ra vẻ đắc ý.

“Dì Trần, nếu bởi vì cháu quá mập mà không gả đi được thì cháu sẽ dựa vào dì đấy!” Khúc Nhiễm nói đùa, cô cũng nhận ra mình mập lên khá nhiều, mặt cũng tròn hơn, trông cũng khá xinh đẹp.

“Đừng lo, cứ để tôi, nếu như không tìm được bạn trai, dì Trần đây sẽ giới thiệu cho cô!” Dì Trần cũng nở nụ cười, nói đùa, dù sao Khúc Nhiễm vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang, sao có thể không tìm được bạn trai cơ chứ, là cô có muốn tìm hay không mà thôi.

Những câu nói đùa của hai người đúng lúc bị Mặc Dịch Minh mở cửa đi vào nghe thấy được, sắc mặt vốn đang tốt lập tức đen lại.

“A, cô Khúc, tôi về trước đây, ở nhà còn có việc, chén bát cứ để đó cho tôi là được!” Nhìn thấy Mặc Dịch Minh, Dì Trần đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, vội vàng nói rồi nhanh chóng chạy đi.

Nhìn người đang trò chuyện vui vẻ với mình chạy đi mất, Khúc Nhiễm cũng không dám lên tiếng nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì, mỗi lần về nhà là khuôn mặt tổng giám đốc Mặc luôn rất u ám.

“Tổng giám đốc Mặc, anh trở về thật đúng giờ, mau ăn cơm thôi.” Khúc Nhiễm gãi đầu một cái, nhanh chóng chạy đi rửa tay.

“Dự án hợp tác cùng Hứa thị sắp hoàn thành, mấy ngày nữa sẽ phải ăn một bữa với tổng giám đốc Hứa.” Mặc Dịch Minh rửa tay sạch sẽ xong, ngồi vào bàn nhìn Khúc Nhiễm, ngay sau đó lại mở miệng nói: “Lục thị cũng có trong danh sách hợp tác, Lục Ngạn sẽ đại diện cho Lục thị đến đó.”

Khúc Nhiễm mơ hồ gật đầu, trong lòng không hiểu vì sao anh đột nhiên lại nhắc đến Lục Ngạn.

Thấy khuôn mặt mông lung của Khúc Nhiễm, trái tim của Mặc Dịch Minh bất tri bất giác lắng xuống: “Ăn cơm đi, nếu nguội thì sẽ không còn ngon nữa đâu.”

Sắc mặt của Mặc Dịch Minh trở nên tốt hơn là một trong những nguyên nhân mà Khúc Nhiễm ăn rất vui vẻ, dù sao không có ai hù dọa bạn, bạn nhìn thấy món ăn ngon như vậy có thể không vui sao?

“Cô mập lên rồi.” Không biết từ lúc nào mà Mặc Dịch Minh đã quan sát đánh giá Khúc Nhiễm, yên lặng nói ra một câu.

Khúc Nhiễm suýt chút nghẹn chết rồi, cảm thấy vô cùng oan ức: “Rất mập à? Xấu lắm ư?”

Đối với con gái mà nói, tuyệt đối không thể xấu được!

“Không có, gầy như khỉ mới xấu.” Mặc Dịch Minh không nói thêm gì nữa, buông bát đũa xuống, đứng dậy, đi lên lầu: “Buối tối tôi cần một ly sữa nóng.”



Thấy tâm trạng của Mặc Dịch Minh đã tốt hơn, sự căng thẳng trong lòng Khúc Nhiễm cũng giảm bớt: “Dạ được, tổng giám đốc Mặc!”

Tâm trạng của tổng giám đốc Mặc trở nên tốt hơn, hơn nữa bữa tiệc mấy ngày sau cũng bằng lòng dẫn theo mình, cho thấy mọi chuyện còn có thể thay đổi! Thời gian mình bị nhốt trong nhà, ăn đến mức béo lên sắp kết thúc rồi!

Vui vẻ vươn tay hoan hô, lúc này cô đang đắm chìm trong niềm vui nhỏ của mình, không hề biết người nào đó đang đứng ở chỗ cầu thanh nhìn cô, khẽ cười.

Trước khi đi ngủ uống một ly sữa và ngâm chân thì sẽ ngủ cực kỳ ngon!

Khúc Nhiễm vuốt bé mỡ trên bụng mình mà ngẩn người, rốt cuộc là mình nên cắt bỏ bé mỡ này, hay là để nguyên sẽ tốt hơn? Cắt bỏ có phải xa hoa quá rồi không?

Một tin nhắn hiện lên trên màn hình, điện thoại di động rung lên khiến cho cái mông của Khúc Nhiễm tê rần.

【 Lục Ngạn: Một tiếng trước bữa tiệc, tôi có việc tìm cô.】

Khúc Nhiễm nhíu mày, để điện thoại di động xuống, trong đầu lại hiện lên lời cảnh cáo của Mặc Dịch Minh, xem ra đến lúc đó phải nghĩ cách ra ngoài rồi.

Lục Ngạn đợi một hồi lâu cũng không thấy Khúc Nhiễm gửi tin nhắn trả lời, nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, cảm thấy vô cùng bất an, trong đầu toàn là suy đoán hôm nay của mình.

Hẹn Khúc Nhiễm ra ngoài gặp chẳng qua chỉ là muốn xác nhận suy đoán của mình mà thôi.

Mấy ngày nay Khúc Nhiễm ở nhà vô cùng buồn bực, muốn đi ra ngoài, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mặc Dịch Minh thì dũng khí mở miệng đột nhiên biến mất, sao lại đáng sợ như vậy chứ?

Để mua chuộc ông chủ này, ngày nào Khúc Nhiễm cũng bưng sữa nóng lên, còn ân cần hỏi han, chỉ chờ đến một ngày lương tâm của Mặc Dịch Minh phát hiện mình sắp mốc meo ở nhà, tốt bùng thả mình đi ra ngoài chơi một chút.

“Mấy ngày nay biểu hiện không tệ.”

Khúc Nhiễm đang cong lưng lại như một con mèo rời khỏi phòng sách thì giọng nói của Mặc Dịch Minh vang lên từ phía sau.

“Hả? Ha ha, thật sao? Cho nên…” Khúc Nhiễm ngượng ngùng nắm tóc, đang muốn hỏi Mặc Dịch Minh có thể rút lại lời nói trước đây hay không, không ngờ rằng Mặc Dịch Minh đã ngắt lời cô trước.

“Nhưng mà muốn lén lút chuồn đi tìm đàn ông thì vẫn không được.”

“Gì chứ!” Khúc Nhiễm bất lực hô to, quả quyết rời khỏi phòng sách, đóng sầm cửa lại, tức giận giẫm mạnh lên sàn nhà, phát ra mấy tiếng “cộc cộc cộc”.



“Ha ha.” Nhìn thấy Khúc Nhiễm tức giận đến mức cắn răng nhưng lại không thể làm gì, tâm trạng của Mặc Dịch Minh vô cùng tốt.

Thật ra anh chỉ buột miệng nói giam giữ cô mà thôi, không ngờ cô gái này lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

“Có phải mình có chút quá đáng rồi không?” Nhìn cánh cửa bị đóng chặt, Mặc Dịch Minh chống cằm tự hỏi.

“Thôi, trước bữa tiệc ngày mai dẫn cô ra ngoài tản bộ một vòng là được.”

Người nào đó đang tức giận không hề biết những suy nghĩ này trong lòng tổng giám đốc Mặc, thầm tính toán nếu ngày mai chuồn đi thì sẽ phải gánh chịu lửa giận lớn đến mức nào.

“Dì Trần, tổng giám đốc Mặc còn chưa rời giường đúng không?” Vừa mở hai mắt còn nhập nhèm ra, Khúc Nhiễm nhanh chóng vệ sinh cá nhân, nhẹ nhàng đi xuống lầu.

“Vẫn chưa, sao hôm nay cô dậy sớm vậy? Bữa sáng còn chưa chuẩn bị xong.” Hai tay của dì Trần liên tục làm việc không ngừng, xoay người lại nhìn Khúc Nhiễm một chút xong lại nhanh chóng quay lưng đi.

“Dì Trần, cháu phải sớm chuồn đi đã, nếu như bị tổng giám đốc Mặc phát hiện cháu chạy ra ngoài chơi thì cháu xong đời rồi!” Khúc Nhiễm nhỏ giọng nói, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lên cầu thang, sợ rằng một giây sau Mặc Dịch Minh sẽ xuất hiện ổ đó.

Nghe Khúc Nhiễm nói xong, cả người dì Trần cảm thấy rất lạnh lẽo, không dám tin mà hỏi: “Cậu Mặc không cho cô đi ra ngoài ư?”

“Đúng vậy đấy!” Khúc Nhiễm tức giận nói, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thì cô liền tức giận!

“Ôi! Trời ạ! Lửa giận của cậu Mặc một mình tôi không gánh nổi đâu! Cô đợi thêm một chút nữa, cô dẫn tôi theo cùng đi!” Sắc mặt của dì Trần sa sầm xuống, động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.

“Quả nhiên khi con người ta đứng trước nguy hiểm thì khả năng tiềm tàng là vô hạn!” Khúc Nhiễm không khỏi tán thưởng một câu.

“Đừng có ngồi ỳ ở đó, mau chạy thôi!” Dì Trần đặt hết mọi thứ lên bàn, vừa kéo tạp dề xuống vừa chạy nhanh ra cổng: “Mau lên! Cô còn thất thần làm gì thế?”

Khúc Nhiễm ở nụ cười, hai mắt sáng lên như tinh linh lấp lánh, bước chân cũng nhanh lên rất nhiều, đè giọng xuống mà nói: “Dì Trần, chờ cháu với!”

Giọng nói của hai người đều rất thấp, giống như là bị đuổi gϊếŧ sợ hành tung của mình bị bại lộ.

Ngay khi hai người vội vội vàng vàng mang giày thì Mặc Dịch Minh đang mặc áo ngủ đứng ở trên cầu thang.

“Sao vội vã thế, đi ra ngoài dắt chó à?”

Lúc này trong đầu hai người chỉ còn một suy nghĩ, xong đời rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play