“Bây giờ nên chạy hay là không chạy đây?” Khúc Nhiễm dùng ánh mắt hỏi dì Trần.

“Chạy còn kịp sao? Cô không sợ cậu Mặc tức giận à?” Dì Trần bĩu môi một cái, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.

Mặc Dịch Minh từng bước đi tới, thấy hai người mắt đi mày lại, biểu cảm trên mặt lập tức thay đổi. Không ngờ rằng dì Trần mới tới chưa bao lâu mà hai người đã ăn ý như vậy rồi.

“Hả? Sao lại không trả lời?” Mặc Dịch Minh hơi buồn cười nhìn Khúc Nhiễm, không biết cô sẽ dùng lý do gì đến lừa mình nữa.

“A! Thời tiết hôm nay thật tốt!” Khúc Nhiễm khẽ đưa cùi chỏ ra, đụng nhẹ vào dì Trần một cái.

“Đúng, đúng vậy! Thời tiết hôm nay thật tốt, tôi muốn đi dạo cùng cô Khúc trước khi ăn sáng!” Hai mắt của dì Trần cũng không dám nhìn thẳng vào Mặc Dịch Minh, cuống quít nhìn về phía cổng, giả vờ bình tĩnh.

“Đúng vậy đúng vậy, tổng giám đốc Mặc, anh ăn trước đi, hai chúng tôi đi trước đã!” Khúc Nhiễm cười ha ha, ôm lấy dì Trần muốn đi ra ngoài.

“Hả? Thời tiết tốt như vậy, chúng ta cùng ra ngoài đi dạo thì sao?” Mặc Dịch Minh nhìn bầu trời không mấy trong xanh, nếu như nhất định phải nói thời tiết tốt thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng cảm thấy mát mẻ, không quá lạnh lẽo mà thôi?

“Không cần không cần, tổng giám đốc Mặc anh ăn sáng đi! Hai chúng tôi đi một lát sẽ trở về!”

Đùa gì vậy chứ, chuồn đi thì sao có thể dẫn tổng giám đốc Mặc theo được? Chê sống quá lâu rồi à?

“Không có việc gì thì đừng khách khí, nếu không thì chúng ta ăn sáng xong rồi cùng nhau ra ngoài đi dạo đi.” Mặc Dịch Minh không hề cho hai người có thời gian phản ứng, đi thẳng đến bàn ăn: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Cô Khúc, chúc cô may mắn!” Dì Trần thấy mọi chuyện cũng không quá bết bát, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, vỗ vào bả vai của Khúc Nhiễm, sau đó chạy đi mất.

“Dì Trần!” Khúc Nhiễm hoảng sợ muốn giữ bà lại, lại chỉ lấy được một lời chúc của dì Trần, chúc cho cô bình an vô sự!

“Tổng giám đốc Mặc…”

“Tôi nói, ăn sáng xong rồi cùng đi tản bộ.” Mặc Dịch Minh cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn Khúc Nhiễm, ngón tay thon dài vươn đến một cái bánh bao.

“Nếu… nếu như tôi đi gặp người khác thì sao?”

“Cùng đi.”

Tổng giám đốc Mặc đã nói như vậy thì Khúc Nhiễm chỉ đành thở dài một hơi, cầm cái bánh bao thịt mà mình yêu thích nhất lên, cắn một miếng lớn: “A! Ngon quá!”

Bánh bao thịt mà dì Trần làm vỏ mỏng nhân nhiều hơn bên ngoài rất nhiều, vị thịt tươi nồng đậm như muốn nổ tung trong miệng, vị giác lập tức thức tỉnh.



Đối với Khúc Nhiễm mà nói, tinh thần của cả một buổi sáng đều bắt nguồn từ bữa sáng dinh dưỡng đầy đủ, thưởng thức bữa sáng thế này tốt hơn ăn một bữa gà rán và hamburger rất nhiều.

“Giữa trưa sẽ ăn một bữa cơm cùng mấy công ty có hợp tác với Hứa thị, đến tối có một tiệc chúc mừng, Mặc thị cùng Hứa thị.” Mặc Dịch Minh dừng ăn, bắt đầu sắp xếp hành trình ngày hôm nay cho Khúc Nhiễm.

Nói một lúc lâu, Mặc Dịch Minh mới dừng lại, thở một hơi: “Cô và Lục Ngạn hẹn lúc mấy giờ?”

Đột nhiên đổi chủ đề khiến cho Khúc Nhiễm không theo kịp tiết tấu, ngu ngơ nói: “Trước bữa tiệc một tiếng.”

Vừa dứt lời, Khúc Nhiễm mới phát hiện mình phạm hai lỗi!

Một là buổi sáng muốn lén lút đi ra ngoài. Hai, ở cạnh Lục Ngạn.

Thấy ánh sáng trong mắt Mặc Dịch Minh, cả người Khúc Nhiễm cứng ngắc: “Chuyện đó…”

“Có một điều kiện, toàn bộ hành trình tôi sẽ đi theo cô.”

“Hả? Được!” Như thế nghĩa là đồng ý rồi sao? Len lén nhìn sắc mặt của tổng giám đốc Mặc một chút: “Ừm, sắc mặt bình thường, đồng chí Khúc Nhiễm có thể yên tâm tiến lên!”

Lục Ngạn nhìn thời tiết hôm nay, luôn cảm giác hôm nay sẽ có mưa.

“Anh Lục, tôi đến rồi!”

Lục Ngạn xoay người, bất ngờ khi trông thấy người đàn ông kia cũng cùng đi với cô.

“Sao tổng giám đốc Mặc lại cùng đến vậy?” Lục Ngạn ngoài mặt nở nụ cười, nhưng trong giọng nói lại mang ý chế giễu. Lần trước anh cứ đối nghịch với anh ta ở khắp nơi, bây giờ anh ta hẹn Khúc Nhiễm ra, sao anh lại tới làm phiền vậy chứ?

“Thời tiết hôm nay khá tốt.” Khóe miệng của Mặc Dịch Minh cong lên, không hề có chút khó chịu với giọng điệu của Lục Ngạn, dùng lý do mà Khúc Nhiễm lừa mình nói với Lục Ngạn.

Thấy trong giọng nói của hai người như có chiến tranh, Khúc Nhiễm cảm thấy rất đau đầu, quay mặt đi, thật không biết Lục Ngạn “ngốc bạch ngọt” sẽ chết thế nào dưới tay của Mặc Dịch Minh “tên hư hỏng”.

“Chúng ta tìm một nơi ngồi xuống trước đã?” Khúc Nhiễm mở miệng, đánh gãy ánh mắt đang giao đấu với nhau của hai người, đau đầu dẫn hai người qua bên kia ngồi.

Dường như bầu trời càng ngày càng âm u rồi.

“Đây chính là thời tiết khá tốt mà tổng giám đốc Mặc nói à?” Lục Ngạn nhìn thoáng qua bầu trời u ám, đây là điềm báo sắp có mưa.



“Trợ lý Khúc, cô nói xem thời tiết hôm nay thế nào đi?” Mặc Dịch Minh không hề trả lời Lục Ngạn, ngược lại đẩy vấn đề lên người Khúc Nhiễm.

Lúc này Khúc Nhiễm mới nhớ tới lời nói sáng nay của mình, trên mặt viết rõ hai chữ xấu hổ.

“Tôi nghĩ là… rất tốt…?” Thăm dò sắc mặt của Mặc Dịch Minh thấy anh không hề có biểu cảm gì là không vui, Khúc Nhiễm khẽ thở dài một cái.

Không nghĩ tới hai người kia ở cạnh nhau lại ngây thơ như vậy, cứ như trẻ con, thật là đau đầu!

Lúc đầu Lục Ngạn hẹn Khúc Nhiễm ra là vì thăm dò thân phận thật sự của cô, tất cả mọi thứ đều cho thấy Khúc Nhiễm không đơn giản, nhưng mọi sự chuẩn bị của anh ta đều bị Mặc Dịch Minh gây trở ngại, anh ta có thể không tức giận được sao?

Thật ra Mặc Dịch Minh rất muốn đối nghịch với anh, mặc dù anh cũng không biết mình bị cái gì, chỉ là khi nhìn thấy Lục Ngạn thì cảm thấy rất khó chịu!

“Sao tổng giám đốc Mặc lại đi cùng với Khúc Nhiễm? Không phải tổng giám đốc Mặc cả ngày bận trăm công ngàn việc sao?” Lục Ngạn cười nói, nhìn chằm chằm vào Mặc Dịch Minh, hai mắt như có thể bắn chết người.

“Đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại như sắp có chiến tranh thế?” Khúc Nhiễm cúi đầu, nghĩ cả buổi cũng không hiểu, hai người kia đang cãi nhau sao?

“hả? Ai mà một ngày bận trăm công ngàn việc vậy? Tôi không biết, sao tôi lại là kiểu người như vậy được chứ?” Mặc Dịch Minh nhếch miệng lên, nở một nụ cười, thần sắc thản nhiên, dáng vẻ cứ như không biết đang xảy ra chuyện gì vậy.

“Anh!” Sắc mặt của Lục Ngạn sầm xuống, người đàn ông này đang cố ý xuyên tạc ý mình, có phải là hơi quá đáng rồi không?

Khúc Nhiễm lẳng lặng chơi điện thoại, hận không thể quay cảnh con sói xám chơi đùa con thỏ trắng này lại, thật là đáng tiếc!

“Lục Ngạn, anh ăn sáng chưa?” Thấy bé thỏ trắng bị con sói xám khi dễ, Khúc Nhiễm vô thức quan tâm bé thỏ trắng một chút.

Lục Ngạn nghe thấy Khúc Nhiễm gọi mình, quay đầu nhìn Khúc Nhiễm, nói: “Ăn rồi, còn cô thì sao?”

“Tôi ăn rồi, à đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Trận chiến của hai người khiến cô suýt chút quên hỏi Lục Ngạn hẹn mình ra ngoài làm gì.

Mặc Dịch Minh liếc mắt nhìn chằm chằm Lục Ngạn, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

“Không có gì, chỉ là hẹn cô ra giải sầu một chút mà thôi, dù sao sau đó cũng sẽ cùng đến bữa tiệc.” Lục Ngạn nhìn về phía bóng dáng an phận kia, ánh mắt sâu xa.

“Là thế à? Vậy đi thôi.” Thì ra cũng không có chuyện gì, Khúc Nhiễm nhún vai, trong lòng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Nhưng mà có thể gặp được tổng giám đốc Mặc khiến tôi có chút bất ngờ, tổng giám đốc Mặc cũng là ra ngoài giải sầu sao?”

“Không phải, tôi đây là đến bảo vệ cho Khúc Nhiễm, miễn cho có ít người muốn bắt cóc cô ấy, vậy thì Mặc thị sẽ thiếu đi một cô trợ lý giỏi rồi.” Mặc Dịch Minh mỉm cười nhìn Lục Ngạn, ý sâu xa bên trong thì để cho Lục Ngạn tự biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play