Mặc Dịch Minh đang bàn chuyện làm ăn thì tình cờ đi ngang qua đây, một
bóng lưng vừa cười vừa vùi đầu ăn thu hút sự chú ý của anh.
Bởi vì ở chung với Khúc Nhiễm khá lâu nên khi Mặc Dịch Minh nhìn bóng lưng kia thì hai chữ Khúc Nhiễm liền bật ra.
“Tại sao cô ấy lại ở cùng với Lục Ngạn?” Mặc Dịch Minh cau mày, trong lòng hơi khó chịu.
“Tổng giám đốc Mặc?”
“Ừ? Không sao, chúng ta tiếp tục trò chuyện.” Mặc Dịch Minh quay đầu, cười khẽ với tổng giám đốc Hứa.
Tổng giám đốc Hứa nhìn theo hướng mà Mặc Dịch Minh vừa nhìn, Lục Ngạn và… Khúc Nhiễm?
Tổng giám đốc Hứa nhìn Mặc Dịch Minh đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch lên: “Cô
Khúc thật sự có duyên với người khác, dáng dấp xinh đẹp nên có nhiều
người thích.”
Tổng giám đốc Hứa cố ý nói ra, muốn xem thử phản
ứng của Mặc Dịch Minh. Nhưng điều làm ông ta thất vọng chính là Mặc Dịch Minh không có phản ứng gì. Anh lại tìm một chỗ khuất để ngồi xuống,
tiếp tục bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hứa.
Nghe một lúc
lâu, sự chú ý của tổng giám đốc Hứa vẫn luôn đặt trên người Khúc Nhiễm.
Khi thấy Khúc Nhiễm đứng lên, ông cuống quít đưa ngón tay ra nói: “Tổng
giám đốc Mặc nhìn xem, cô Khúc đi rồi kìa!”
“Ồ!” Mặc Dịch Minh lạnh lùng trả lời, ánh mắt không rời khỏi bản kế hoạch.
Tổng giám đốc Hứa bắt đầu tự hoài nghi, rốt cuộc là Mặc Dịch Minh có thể che giấu tâm tư của mình quá tốt hay là đầu óc của mình bị hỏng, đoán sai
rồi?
“Tổng giám đốc Hứa, mong ông đặt sự chú ý của mình vào cuộc
hợp tác giữa tôi và ông! Hôm nay tôi và ông ra ngoài không phải để nhìn
ông chỉ vào một cô gái mà gọi, mà là đến để bàn chuyện hợp tác với ông!”
Giọng nói của Mặc Dịch Minh lạnh lùng, tổng giám đốc Hứa cũng không dám nhìn
vào đôi mắt kia, sợ đôi mắt kia bắn ra ánh sáng gϊếŧ chết mình.
Ông ta run rẩy nói: “Được, được!”
Mặc Dịch Minh nhanh chóng nói ra kế hoạch tiếp theo, lỗ tai của tổng giám
đốc Hứa không theo kịp tốc độ của Mặc Dịch Minh, dứt khoát xòe hai tay
ra rồi nhắm mắt lại: “Tổng giám đốc Mặc, nếu cậu có chuyện thì đi làm
đi, cần gì phải làm khó một ông già như tôi chứ?”
Mặc Dịch Minh ngẩn người, miệng lại bắt đầu niệm kinh một trang mới, khiến tổng giám đốc Hứa buồn ngủ gần chết.
“Tổng giám đốc Hứa, tôi nói xong rồi, nếu ông còn vấn đề gì nữa thì có thể
hỏi thư ký của tôi. Tôi có việc, xin lỗi không thể tiếp ông được nữa!”
Nói xong thì nhanh chóng rời đi, tổng giám đốc Hứa mở mắt ra đã không
thấy được bóng dáng của anh nữa.
“Thật là, chút ý đồ đó mà mình
còn không phát hiện được sao? Nhưng… Tôi cứ không giúp cậu đấy!” Dù sao
chuyện của người trẻ tuổi thì nên để người trẻ tuổi tự giải quyết mà!
Cố nén tâm trạng cáu kỉnh trở về nhà, hỏi dì Trần thì dì Trần chỉ nói là Khúc Nhiễm đi ra ngoài với bạn, còn chưa trở lại.
Mặc Dịch Minh ngồi yên ở trên ghế salon chờ, cũng không gọi điện thoại.
Dì Trần chỉ cảm thấy hôm nay cậu chủ Mặc hơi khác mọi khi, vừa rồi còn hỏi thăm cô Khúc đi đâu. Chẳng lẽ, cậu Mặc có ý kiến với việc cô Khúc ra
khỏi nhà à?
Lắc đầu một cái, dì Trần nghĩ đây chuyện của chủ, bà
chỉ là một người nấu cơm, không nên quan tâm nhiều làm gì, nghĩ xong bà
tiếp tục làm cơm tối, không thèm nghĩ đến những chuyện khác nữa.
“Dì Trần, hôm nay ăn gì vậy?” Cửa vừa mở ra, giọng nói của Khúc Nhiễm đã truyền tới.
Ngay khi cửa mở ra, Mặc Dịch Minh cũng lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Dì Trần nghĩ đến sắc mặt của Mặc Dịch Minh, không dám nói gì, đúng lúc đã
làm đồ ăn xong, đeo balo của mình lên lưng rồi chạy ra ngoài.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Khúc Nhiễm, dì Trần nhỏ giọng nói: “Cô Khúc phải
cẩn thận chút, hình như tâm trạng của cậu Mặc không tốt lắm.”
“Hả?” Khúc Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, dì Trần đã chạy xa rồi.
Dè dặt bước vào cửa, đối mặt với ánh mắt kia, Khúc Nhiễm cảm thấy sợ hãi.
“Tổng… tổng giám đốc Mặc?” Khúc Nhiễm dè dặt gọi, tại sao hôm nay sắc mặt của anh lại khó coi như vậy chứ?
“Rửa tay đi rồi ăn cơm.” Mặc Dịch Minh nhìn chằm chằm Khúc Nhiễm một cái, rồi đứng lên đi thẳng đến bàn ăn.
Khi ăn cơm, bầu không khí lạnh lùng, thức ăn nóng hổi vào trong miệng cũng không biết là có mùi vị gì.
Khúc Nhiễm còn chưa biết vì sao Mặc Dịch Minh tức giận. Từ trước đến nay chỉ nghe nói là lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển, nhưng lúc này cô mới
biết lòng dạ đàn ông cũng như kim dưới đáy biển.
“Sau này ít chạy ra ngoài chút, ở nhà đọc nhiều sách tôi sẽ để cho Tiểu Thất, Tiểu Bát
canh chừng cô.” Mặc Dịch Minh đặt đũa xuống rồi mở miệng nói.
Những lời này đập vào đầu Khúc Nhiễm khiến cô hơi choáng váng: “Tại sao vậy? Tại sao lại không để cho tôi ra ngoài chứ?”
“Không có lý do.” Mặc Dịch Minh nhíu mày, hơi thở lạnh lùng khiến Khúc Nhiễm
lập tức ỉu xìu xuống, tay đưa ra cũng yên lặng rụt trở lại.
Trút giận bậy bạ còn có đưa ra đạo lý bậy bạ sao?
Khúc Nhiễm cúi đầu, cứ nhai và nhai, không biết thức ăn có mùi vị gì.
“Sao hôm nay tính tình lại thất thường như vậy chứ? Nếu không cho ra ngoài
thì làm sao tạo quan hệ tốt với Lục Ngạn được?” Khúc Nhiễm lẩm bẩm nói,
ánh mắt tràn đầy mất mát.
Từ khi chắc chắn Tô Chính Thiên còn
muốn tìm nhà họ Lục để hợp tác, Khúc Nhiễm mới quyết định muốn tạo mối
quan hệ tốt với Lục Ngạn, cho nên mới theo lời hẹn của Lục Ngạn mà ra
ngoài.
Cho dù cuộc hôn nhân giữa nhà họ Tô và nhà họ Lục bị hủy
bỏ, nhà họ Tô cũng dần dần suy sụp. Nhưng rất khó đảm bảo lỡ như có một
ngày nhà họ Lục và nhà họ Tô lại tạo mối quan hệ tốt để hợp tác thêm lần nữa, như vậy tất cả những gì mình làm sẽ hóa thành tro bụi!
Chỉ
cần tập đoàn Tô thị còn chưa ngã xuống, chỉ cần tập đoàn Lục thị vẫn
đang phát triển, hai nhà vẫn có khả năng hợp tác lần nữa!
Mình
chỉ có thể tạo mối quan hệ tốt với Lục Ngạn, từ đó có cơ hội xen vào
giữa hai nhà, cắt đức sự hợp tác giữa hai nhà một lần nữa!
Trở ngại của Mặc Dịch Minh là một đả kích rất lớn, vì vậy phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp!
Yên lặng dọn dẹp chén đũa, Khúc Nhiễm nghĩ mình phải khiến Mặc Dịch Minh vui vẻ mới có cơ hội để anh rút lại câu nói kia.
Dù sao Tiểu Thất Tiểu Bát cũng là người của anh, mình không có cách nào ra lệnh được. Muốn tự do, chỉ có thể để Mặc Dịch Minh thu hồi mệnh lệnh.
Hâm nóng một ly sữa bò, Khúc Nhiễm đi đến trước cửa phòng sách của Mặc Dịch Minh, lưỡng lự. Ánh đèn lộ ra từ khe cửa, hiển nhiên Mặc Dịch Minh vẫn
còn đang làm việc. Khúc Nhiễm không biết hành động của mình có quấy rầy
đến Mặc Dịch Minh hay không nữa.
“Vào đi, tôi nghe thấy tiếng bước chân của cô rồi.”
Ừm, hơi lúng túng, rõ ràng mình đã nhẹ bước rồi, sao vẫn bị phát hiện ra chứ?
Nhưng thế này cũng tốt.
Khúc Nhiễm mở cửa, Mặc Dịch Minh khẽ cúi đầu, cầm bút đang viết gì đó, không hề vì mình đi tới mà mất tập trung chút nào.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện đó… tổng giám đốc Mặc uống sữa tươi không? Buổi tối nghỉ ngơi sớm chút
mới tốt cho sức khỏe.” Khúc Nhiễm mím môi, vẻ mặt cứng ngắc một hồi lâu
mới lấy can đảm đi vào phòng sách.
“Đừng bàn chuyện ra ngoài
nữa.” Mặc Dịch Minh đã đoán được ý đồ nhỏ kia của Khúc Nhiễm rồi, câu
nói đầu tiên đã khiến hy vọng nhỏ của Khúc Nhiễm vỡ tan tành.
“Tại sao?” Khúc Nhiễm cắn môi, trong lòng tràn đầy khó chịu, mình không làm
chuyện gì sai mà? Tại sao một lời không hợp đã cấm mình ra ngoài chứ?
“Tôi nói không được là không được, đặc biệt là ở cùng một chỗ với ai đó.”
Lời Mặc Dịch Minh đã thốt ra, Khúc Nhiễm muốn phản bác cũng được, không
muốn phản bác cũng được, dù sao thì anh sẽ không thay đổi ý định của
mình.
“Được rồi.” Khúc Nhiễm đặt ly sữa bò lên bàn, lặng lẽ ra khỏi cửa.
Trở về phòng, cô dùng sức đấm gối ôm: “Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT