Lục Ngạn càng cảm thấy suy nghĩ của mình rất hợp lý, trong lòng anh ta
vẫn còn hy vọng, giờ phút này, sau một thời gian ngắn yên lặng thì ánh
mắt anh ta lại sáng lên.
“A Chính, điều tra vấn đề đó thế nào rồi?”
“Cậu hai Lục, bây giờ chỉ có thể chắc chắn nhà họ Tô còn có một cô con gái,
nhưng bên phía bệnh viện luôn ngậm chặt miệng, không cạy ra được!” Nói
đến đây, A Chính cũng hơi nghi ngờ, nhưng chỉ là hồ sơ khai sinh của một cô gái, tại sao lại cứ che giấu không cho ai xem chứ?
“Rốt cuộc
là… Không thể nào, tập đoàn Tô thị không phải là một công ty lớn mà.”
Lục Ngạn nghi hoặc, có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao một
bệnh viện lại có thể vì nhà họ Tô mà giấu giếm một sinh mạng lâu như
vậy.
“Để ý kỹ bọn họ, cần thiết thì gây cho bọn họ chút áp lực.”
Lục Ngạn mở miệng nói, trong lòng có một ý định lâu dài, không chỉ ra
tay từ chỗ Khúc Nhiễm, mà còn phải gia tăng áp lực đối với bệnh viện.
“Rõ!” A Chính nghiêm túc nói.
Khúc Nhiễm dạo bước trở về nhà, trên đường còn mua chút đồ ăn vặt, đặc biệt
là một phần sườn rán đang cầm trong tay, nhìn thật muốn chảy nước miếng!
“Hôm nay đi dạo phố à?” Nhìn Khúc Nhiễm xách theo một đống đồ ăn vặt trong
tay, Mặc Dịch Minh không khỏi nhíu mày cười nói, thật là một con mèo
tham ăn.
“Không có, buổi chiều ở trong tiệm đồ ngọt rất lâu, đây
là mua trên đường về.” Khúc Nhiễm không nhắc đến Lục Ngạn, bởi vì cô vô
thức cảm thấy không nên nói, nên cũng giấu đi.
“Sau này muốn ăn
gì thì nói với dì Trần, đồ ăn bên ngoài mặc dù thơm nhưng không hợp vệ
sinh.” Mặc Dịch Minh lấy ra một ít khăn lau tay, tỉ mỉ chùi sạch nước
trên hai tay.
Nhìn đôi tay kia, Khúc Nhiễm không khỏi cúi đầu
nhìn tay của mình chút, khẽ thở dài một tiếng, sao bàn tay của người đàn ông này có thể đẹp như vậy nhỉ?
“Hả? Dì Trần?” Sau khi than xong, Khúc Nhiễm mới để ý đến người mà Mặc Dịch Minh nhắc tới.
Nhìn thấy Khúc Nhiễm vừa sững sờ lại ngây ngô, Mặc Dịch Minh không nhịn được thở dài nói: “Hôm nay dì Trần có việc, mới vừa làm cơm xong thì đã rời
đi rồi, cô đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Trong miệng nhét đầy thức ăn, đôi mắt của Khúc Nhiễm sáng lên, dùng tay bày tỏ dì Trần nấu ăn rất ngon .
“Cô cứ ăn từ từ thôi, tôi không cướp đồ ăn của cô.” Bất đắc dĩ nhìn Khúc
Nhiễm, Mặc Dịch Minh cảm thấy Khúc Nhiễm rõ ràng vẫn còn là trẻ con.
“Cô nuốt xuống trước đi, tôi nói với cô một việc.” Sắc mặt Mặc Dịch Minh
đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Mặc dù tôi không biết tại sao trước đây
cô cứ nhằm vào Tô Duyệt Nhiên. Nhưng tôi cảm thấy cô đã từng có quan hệ
với nhà họ Tô.”
Nhắc tới nhà họ Tô, sắc mặt Khúc Nhiễm khá khó coi, thức ăn trước mặt cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
“Nói đi, tôi có thể chịu đựng được.” Khúc Nhiễm để đũa xuống, nghiêm túc.
“Bây giờ có thể xác định là nhà họ Tô vẫn còn tìm kiếm Tô Duyệt Nhiên, rất
có thể nhà họ Tô chưa từ bỏ việc kết hôn cùng nhà họ Lục.” Mặc Dịch Minh nghĩ đến đây cũng rất phiền não, nhà họ Tô đó quả là không biết xấu hổ. Bây giờ mất hết mặt mũi rồi mà còn nghĩ sẽ quay lại với nhà họ Lục.
Nghe đến đây, Khúc Nhiễm nở nụ cười, còn tưởng rằng là có chuyện gì, khiến anh lo lắng đến như vậy.
Ai có thể hiểu rõ nhà họ Tô hơn cô được chứ? Cô đã chứng kiến sự không
biết xấu hổ và bạc tình của nhà họ Tô từ lâu rồi. Bây giờ bọn họ làm ra
chuyện này cũng nằm trong suy đoán của cô.
“Xem ra bọn họ coi thường anh hả?” Khúc Nhiễm cười nhạo báng.
“Lúc này không phải lúc đùa giỡn.” Mặc Dịch Minh dĩ nhiên không nghĩ bọn họ
vừa ý mình. Nhưng Khúc Nhiễm nói như vậy cũng không đúng, mình kém hơn
Lục Ngạn sao?
“Được được được, không nói giỡn nữa, tôi đã đoán được những điều này từ lâu rồi.”
“Cô đã đoán được từ lâu rồi?” Mặc Dịch Minh hơi giật mình, xem ra không thể xem thường người trước mắt, tâm tư thật kín đáo!
Khúc Nhiễm sợ Mặc Dịch Minh hoài nghi mình nên tự giễu nói: “Đừng nghĩ là
tôi rất thông minh, đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ, nhưng rất chuẩn! Anh nghĩ đến dáng vẻ không biết xấu hổ của Tô Duyệt Nhiên đi,
nhất định là do cha truyền con nối!”
Mặc Dịch Minh suy nghĩ chút, rồi gật đầu một cái: “Chính xác, không biết xấu hổ cũng sẽ được di
truyền, như vậy mới có thể thấy da mặt cả nhà bọn họ dày thật.”
Thấy Mặc Dịch Minh không hoài nghi mình nữa, Khúc Nhiễm mới len lén thở phào nhẹ nhõm, mở to miệng nhai thức ăn: “Tay nghề của dì Trần tốt thật! Xem ra sau này có phúc rồi!”
“Ừ, ăn nhiều chút, trông cô gầy lắm.” Nhìn Khúc Nhiễm ăn liên tục, tâm trạng của Mặc Dịch Minh cũng rất tốt.
Ở thành phố A nhiều ngày, cứ ở mãi trong phòng không ra khỏi cửa, Khúc
Nhiễm cảm giác mình sắp mốc lên hết rồi. Mặc Dịch Minh lại hết lần này
tới lần khác không dẫn theo mình đi ra ngoài làm việc, trong lòng cô
càng thêm cáu kỉnh.
“Dì Trần, cháu muốn ăn thịt xiên nướng!” Mặc
quần áo ngủ chạy xuống lầu, cuộc sống Khúc Nhiễm rất đơn giản, ngày nào
cũng chỉ cần nghỉ đến ăn ăn ăn. Bởi vì như vậy nên quan hệ giữa cô và dì Trần càng ngày càng tốt.
“Cô Khúc, hôm nay lại thèm ăn rồi.” Dì
Trần chỉ cười nhìn Khúc Nhiễm, nhanh chóng mang tạp dề lên: “Cô Khúc
thật giống như cháu gái của tôi vậy, rất thích ăn!”
Nhắc đến cô cháu gái nhỏ đó, dì Trần nở một nụ cười thật to khiến Khúc Nhiễm cảm thấy ấm áp.
“Cháu gái của dì rất dễ thương đúng không?”
“Rất là dễ thương, giống như cô Khúc vậy.” Dì Trần vui vẻ, tay không ngừng
làm. Khúc Nhiễm rất thích ăn, nhưng tiếc là cô không biết nấu nướng chút nào, thậm chí là không có thích thú.
Dì Trần bận bịu làm việc, Khúc Nhiễm thò cái đầu nhỏ ra nhìn.
“Cô Khúc biết nấu ăn à?” Dì Trần thấy Khúc Nhiễm hào hứng, còn tưởng rằng Khúc Nhiễm cảm thấy thích thú.
“À không, cháu không biết nấu ăn, nhưng những món ăn vặt thì cháu biết
sơ.” Khúc Nhiễm nhàn nhạt nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào những xiên
thịt thơm phức, chảy nước miếng.
Trong túi chấn động một hồi, Khúc Nhiễm hơi nghi ngờ cầm điện thoại di động lên.
Lục Ngạn: Cô có rảnh không? Ra ngoài đi dạo chút đi.
Khúc Nhiễm: Lập tức tới ngay.
“Dì Trần, chút nữa phiền dì bỏ mấy xiên thịt màu vào bao giúp cháu với, có
bạn hẹn cháu đi ra ngoài chơi, cháu mang theo ăn.” Nói xong thì lon ton
chạy lên lầu.
“Trước khi đi mà cũng không quên ăn, đúng là một
con mèo tham ăn.” Dì Trần cười, trong lòng xem Khúc Nhiễm như cháu gái
mình vậy.
Vội vàng chạy đến chỗ hẹn, Lục Ngạn đã mang theo đồ uống, nhàn nhã lướt điện thoại di động.
“Xin lỗi, tôi tới trễ.” Khúc Nhiễm đặt hộp thức ăn trên bàn, ánh mắt đã trốn đi từ lâu.
“Thật là thơm, đồ ăn hả?” Lục Ngạn nhìn chằm chằm cái hộp kia: “Cô làm hả?”
“Làm sao có thể, tôi chỉ biết làm mấy món ăn bóng tối thôi.” Khúc Nhiễm lắc
đầu một cái, sau đó mở hộp cơm ra, lộ ra những xiên thịt thơm ngon vàng
ươm: “Thật là thơm!”
Vui vẻ thưởng thức món ăn ngon, Khúc Nhiễm
hào phóng đưa cho Lục Ngạn nếm thử vài miếng lớn, nhưng trên mặt vẫn rất đau lòng: “Này này này, chừa cho tôi chút chứ, chỉ có chừng đấy thôi
mà!”
“Ha ha ha ha!” Lục Ngạn nhìn Khúc Nhiễm đang bảo vệ đồ ăn
của mình thì cười ra tiếng: “Được rồi được rồi, không cướp của cô, nếu
không thì người trong khắp thành phố lớn này đều sẽ biết tôi cướp đồ của một cô nhóc.”
Khuôn mặt đầy cưng chìu nhìn Khúc Nhiễm, dường như Lục Ngạn nhìn thấy dáng vẻ bảo vệ đồ như hổ đói của cô gái kia nhiều
năm trước.
“Khúc Nhiễm?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT