Khúc Nhiễm thật sự không muốn ăn cơm cùng Lục Ngạn, bởi vì khi nhìn thấy anh ta thì cô luôn nhớ về những gì đã qua. Khúc Nhiễm không muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ, cô chỉ muốn báo thù cho xong, rồi sống một cuộc sống bình thản.

Trước đó, cô không muốn thân phận của mình bị nhìn thấu, không muốn Tô Tuyết lại xuất hiện trên thế giới này. Đặc biệt, diện mạo của cô bây giờ là Khúc Nhiễm.

Rời khỏi nơi này như đang chạy trốn, Lục Ngạn nhìn bóng lưng của cô mà ngẩn người.

Đột nhiên nhớ đến một chuyện, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra rồi gởi một tin nhắn

Lục Ngạn: Trước đây, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?

Khúc Nhiễm: Hôm đó là lần đầu tiên gặp mặt.

Ngây ngốc cầm điện thoại di động, trong lòng Lục Ngạn có cảm giác rất trống vắng. Không biết là mất mát vì lời nói của Khúc Nhiễm hay là vì đang nhớ đến cô gái kia.

Khúc Nhiễm về đến nhà, tâm trạng hơi hơi buồn bực: “Lần sau tuyệt đối không đồng ý đi ăn cơm với anh ta nữa!”

Nói thì nói như vậy, nhưng sang ngày hôm sau, lúc Khúc Nhiễm xuất hiện trên con đường ngày hôm qua thì tình cờ gặp được Lục Ngạn ở đó.

“Nếu không phải tôi đột nhiên quyết định muốn đến đây, tôi thật sự cảm thấy là anh đang theo dõi tôi đấy.” Khúc Nhiễm nhìn thấy Lục Ngạn, bất đắc dĩ cười.

“Gặp lại nhau có nghĩa là có duyên phận. Thế nào, cùng nhau uống trà chiều không?”

Đôi mắt đẹp đẽ kia lại dừng lại trên gương mặt Khúc Nhiễm, ma xui quỷ khiến Khúc Nhiễm nói một tiếng “được”.

“Ôi! Đàn bà!” Trong lòng Khúc Nhiễm im lặng cho mình một cái tát, tại sao lại để đôi mắt hồ ly kia dẫn đi nữa rồi? Đúng là không có tiền đồ!

“Uống trà sữa không?” Lục Ngạn nhìn thực đơn rồi hỏi một tiếng.

Muốn lấy được thông tin từ một người kín tiếng thì bước đầu tiên phải biết được sở thích của người đó là gì. Sau khi trở thành bạn thì có gì mà không hỏi được, đúng không?

Lục Ngạn cảm thấy cô gái trước mắt có quá nhiều bí mật, có lẽ mình muốn biết hết thảy về cô.

“Uống chứ, bảy phần trăm đường, uống nóng.” Khúc Nhiễm thờ ơ nói, ánh mắt vẫn nhìn vào điện thoại di động.

“Được.” Lục Ngạn gật đầu một cái, gọi thêm cho mình một đồ uống lạnh rồi trả tiền.

“Kết bạn.” Khúc Nhiễm yên lặng đưa mã QR ra cho Lục Ngạn.

Lục Ngạn không nhận ra là Khúc Nhiễm muốn chuyển tiền cho mình, chỉ đơn giản coi là cô muốn thêm bạn, nhanh chóng thêm Khúc Nhiễm. Cho đến khi có âm thanh của tiền vào tài khoản thì anh ta mới nghi hoặc nhìn về phía Khúc Nhiễm.



“Anh đã cứu tôi, theo lý tôi phải mời anh ăn cơm, nếu không thì tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.”

Khúc Nhiễm là trợ lý của Mặc Dịch Minh nên cô có không ít tiền lương. Cô còn ký được hợp đồng, có tiền thưởng nên hôm nay cũng coi là một phú bà nhỏ.

“Được.” Lục Ngạn khẽ cười nói.

Hai người không nói gì nữa, uống đồ uống của mình, giống như hai người xa lạ không có bàn trống nên ngồi ghép mà thôi.

Khúc Nhiễm vẫn chơi điện thoại di động như cũ, vô thức cắn cắn ống hút trong miệng.

Lục Ngạn cầm một quyển sách vừa lấy xuống từ giá sách trong tay, nhưng ánh mắt lại thường xuyên quan sát Khúc Nhiễm.

“Tổng giám đốc Mặc!” Điện thoại di động của vệ sĩ vang lên, lúc nhìn thấy là Mặc Dịch Minh gọi đến thì cả người như có tinh thần. Ngày nào cũng phải cùng đi ăn cơm, dạo phố với một cô gái, ai cũng hơi ngây ngốc.

“Khúc Nhiễm đâu?” Mặc Dịch Minh trở về nhà, không nhìn thấy bóng dáng của Khúc Nhiễm nên trong lòng hơi lo lắng.

“Báo cáo tổng giám đốc Mặc, cô Khúc ở quán trà sữa.” Vệ sĩ thăm dò nhìn thoáng qua bên Khúc Nhiễm một cái, chắc chắn bên cạnh cô không có gì nguy hiểm nên thả lỏng hơn rất nhiều.

“Được, mấy người bảo vệ cô ấy cho tốt.” Mặc Dịch Minh yên lòng, cúp điện thoại. Trong lòng vẫn luôn nghĩ đến dáng vẻ Lục Ngạn đi theo sau lưng, trong mắt ẩn chứa sự tò mò lại hơi quan tâm.

Bây giờ vẫn chưa thể rời thành phố A, bởi vì quan hệ giữa nhà họ Tô và nhà họ Lục vẫn có thể tái lập.

Mọi chuyện còn chưa tới lúc.

Nghe nói nhà họ Tô còn đang tìm Tô Duyệt Nhiên, muốn móc nối lại mối quan hệ với nhà họ Lục. Mặc Dịch Minh ở lại đây cũng bởi vì chuyện này, nhất định nhà họ Tô không thể xoay người được!

“Mẹ, mẹ! Con muốn xem truyện cổ tích!” Tiệm đồ ngọt yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân.

“Được được được, mẹ lấy cho con!” Một người phụ nữ ăn mặc giản dị đi vào, tuy váy đầm dài che đi đùi phải, nhưng nhìn tư thế đi cũng biết được chân của cô ấy có vấn đề.

Khúc Nhiễm bình tĩnh nhìn thoáng qua, ngay sau đó hơi nghiêng người, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đương nhiên Lục Ngạn cũng nhìn thấy động tác nhỏ này của cô, cảm giác quen thuộc kia lại ập đến.

Anh ta giương mắt nhìn người phụ nữ kia. Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh ta nên người phụ nữ kia hơi hoảng sợ, thân thể càng thêm cứng ngắc.

Biết ánh mắt của mình khiến cô ấy hốt hoảng nên Lục Ngạn đã thu ánh mắt lại, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ: “Khúc Nhiễm cô ấy… sao động tác lại giống cô gái kia đến như vậy?”

Nếu gặp phải một người có thân thể bất tiện thì cô gái kia sẽ nghiêng người để mình không nhìn thấy người đó. Có một lần Lục Ngạn cảm thấy tò mò nên mới hỏi cô.



Lúc ấy cô trả lời là: “Người có thân thể bất tiện rất để ý đến ánh mắt của người khác, để ý là người khác có nhìn ra mình bị như vậy hay không. Lúc này, cách tốt nhất là anh nên né tránh, giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra, sẽ giảm bớt sự bối rối trong lòng họ.”

Cho tới hôm nay Lục Ngạn vẫn còn nhớ, hơn nữa khi nhìn vào cô gái trước mắt, đây rõ ràng là thói quen khắc sâu vào trong xương.

“Mẹ ơi, truyện cổ tích để cao quá, chúng ta không lấy được.” Thằng bé kia hơi thất vọng, chỉ có thể ngước đầu nhìn.

“Anh Lục, tôi muốn đổi một quyển sách, anh đi lấy giúp tôi được không?” Khúc Nhiễm đột nhiên mở miệng, đánh thức Lục Ngạn.

“Hả? Được.” Sau khi Lục Ngạn nhìn thấy ánh mắt của Khúc Nhiễm mới chợt nhận ra, anh đứng lên, tiện tay cầm một quyển truyện cổ tích: “Là quyển này sao?”

“Tôi không đọc loại sách này, cho cậu bé kia đi.” Khúc Nhiễm cười nói với Lục Ngạn, sau đó lại nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác rồi lấy điện thoại di động ra.

“Cảm ơn anh trai!” Đứa bé mở to mắt, nhìn thấy quyển sách yêu thích xuất hiện trong bàn tay mình thì cười rất vui vẻ.

Khúc Nhiễm cảm giác được hai ánh mắt đang nhìn mình, sau đó lại biến mất.

“Bọn họ đi rồi.” Lục Ngạn ngồi xuống, nhìn chằm chằm Khúc Nhiễm.

“Ừ, cảm ơn cậu hai Lục.”

“Cô có thể gọi tôi giống như vừa rồi.” Lục Ngạn cười khẽ, không ngờ sự cẩn thận của cô gái này lại khiến mình giật mình đến vậy.

“Được thôi, vậy sau này anh cũng có thể gọi tôi là Khúc Nhiễm. Thật xin lỗi, anh Lục, tôi đi trước đây, thời gian không còn sớm nữa.” Khúc Nhiễm nhớ ra là mình đã ra ngoài hơi lâu, lúc này chắc tổng giám đốc Mặc đã về nhà rồi.

“Được, vậy hẹn lần sau tôi mời cô uống trà chiều?”

“Được, tạm biệt!” Khúc Nhiễm đeo ba lô sau lưng rồi quay đầu rời đi.

Lục Ngạn thấy cô đang nói chuyện với hai người đàn ông áo đen ở cửa mấy câu rồi sau đó ba người cùng nhau rời đi. Nhìn cô đi rất xa, ký ức của Lục Ngạn cũng dần dần hiện ra.

“Là em sao? Mỗi một cử động của hai người thật giống nhau.”

Sở thích cắn ống hút, thích chống cằm, quan tâm đến cảm xúc của người khác, còn cả cách giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà giúp người khác như vậy.

Nếu giống một hai cái thì còn được, nhưng lại giống nhau nhiều điểm như vậy, làm thế nào để thuyết phục được mình tin rằng Khúc Nhiễm không phải là cô gái kia đây?

Nhưng khuôn mặt này…

Khuôn mặt là nhất thời, chỉ có nội tâm sẽ không thay đổi, lỡ như cô gái kia đi thay đổi diện mạo thì sao? Liệu có khả năng này hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play