“A!” Người đàn ông kêu thảm một tiếng, ôm bụng không cách nào đứng dậy.
“Chết tiệt! Cô muốn chạy trốn à!” Ngay khi người đàn ông kia ngã xuống thì
người đàn ông tóc vàng cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nhanh chóng
chạy tới bên cạnh Khúc Nhiễm quét ngang một chân.
Từ lúc ăn cơm,
Khúc Nhiễm đã cảm giác được sức lực toàn thân đang từ từ trở về, tất cả
mọi hành động lúc đó chỉ giả vờ cho bọn họ nhìn, để bọn họ bớt chút
phòng bị mà thôi.
Đôi mắt Khúc Nhiễm hơi híp lại, tránh thoát cú
quét ngang chân đó, thuận thế lăn đến chỗ người đàn ông tóc vàng. Người
đàn ông tóc vàng còn chưa kịp thu chân, toàn bộ cân bằng của thân thể
chỉ do một chân chống đỡ.
Khóe miệng Khúc Nhiễm khẽ nhếch, dùng
sức ở khuỷu tay nhắm ngay vị trí đầu gối của đối phương mà đánh, thành
công phá vỡ cân bằng của anh ta.
“Cô!” A Thanh đang cầm ống hút
mở cửa đã thấy ngay tình huống này, lập tức hoảng hốt hô: “Người đâu mau tới đây! Cô gái kia đánh người rồi!”
“Khá lắm, gọi người à?”
Lúc đám người chạy tới chỉ thấy một cậu con trai bay qua trước mặt bọn họ, đang nằm thoi thóp cách đó không xa.
“Các anh em, lên!”
Phụ nữ chỉ là phụ nữ, làm sao có thể chống lại ba người đàn ông tấn công
được? Vừa rồi chắc chắn do cô thừa dịp mấy người kia không chú ý mà đánh lén!
Bọn họ rất muốn cười, bắt lấy Khúc Nhiễm trói lại, thế
nhưng nằm ngoài dự tính, Khúc Nhiễm tựa như một con cá chạch gian xảo,
bọn họ thắng ở sức lực lớn, nhưng gặp phải Khúc Nhiễm nhanh nhẹn thì hơi lực bất tòng tâm.
“Quái!” Người đàn ông tóc vàng chậm rãi bò dậy từ dưới đất, gia nhập vào màn vây công của ba người.
“Đừng để cô ta chạy!”
Khúc Nhiễm tự biết thể lực và sức lực của mình kém xa bọn họ nên không ham
chiến, quật ngã bọn họ mấy lần rồi xoay người chạy đi.
“Đuổi theo! Mau đuổi theo!”
Những người sau lưng kia không buông tha Khúc Nhiễm, mà lại quen thuộc đường
hơn Khúc Nhiễm, chẳng mấy chốc nữa sẽ chặn được Khúc Nhiễm.
“Bên này!” Một giọng nói vang lên, eo Khúc Nhiễm bị ngăn lại, lập tức bị túm lên xe gắn máy.
“Ầm!” Xe gắn máy nhanh chóng chạy thoát, bỏ mấy người kia ở xa xa.
Khúc Nhiễm vừa định phàn nàn sao Mặc Dịch Minh lại tới muộn như vậy, nhưng
ngẩng đầu một cái, người đàn ông ở trước mắt khiến cô hơi bất ngờ.
“Tại sao lại là anh?”
“Đi đến nơi an toàn trước, tôi sẽ nói rõ với cô.”
Đêm tối che đi hai mắt, mượn đèn xe, Khúc Nhiễm chậm rãi phát hiện đường xá càng ngày càng quen thuộc.
Hai người dừng xe ở một cửa hàng đồ ngọt, Lục Ngạn nói mời Khúc Nhiễm ăn bữa khuya, thuận tiện hỏi chút vấn đề.
“Tốt lắm!” Có lẽ là bên cạnh có người quen thuộc, cũng có lẽ là vừa rồi
trong lòng luôn căng thẳng, nên lúc này Khúc Nhiễm trở nên yên tĩnh, vẻ
mặt buông lỏng dựa vào thành ghế.
Hai người lẳng lặng không nói
gì, mãi đến khi món bánh ngọt được đưa lên bàn, Khúc Nhiễm mới mở miệng
hỏi: “Sao anh biết tôi ở đó?”
Chuyện bắt cóc tuyệt đối không liên quan đến Lục Ngạn, Khúc Nhiễm có thể xác định như vậy, nhưng anh ta
không thể nào trùng hợp xuất hiện ở đó như vậy được? Đó là một mảnh đất
trống vùng ngoại thành mà.
“Bởi vì có mấy vấn đề muốn hỏi cô nên
tôi đi đến chỗ cô ở lại phát hiện cửa mở toang ra, trong nhà không có
ai, lại thấy camera giám sát xung quanh bị hỏng thì nghĩ đã xảy ra
chuyện, điều tra một chặp mới tìm được được tung tích của cô rồi chạy
tới đó.” Lục Ngạn nhìn quả cà chua nhỏ trong mâm thì nhíu mày, dùng thìa chọc mấy lần, hất văng nó ra.
“Cảm ơn.” Khúc Nhiễm mím môi thật
chặt, điều đầu tiên không ngờ là Mặc Dịch Minh chưa về nhà sao? Nếu như
là anh, chắc hẳn có thể cảm giác được mình đã xảy ra chuyện đúng không?
“Thật ra tôi tìm cô là muốn hỏi một chuyện…” Nơi này có chỗ cắm điện, Khúc
Nhiễm thuận tay lấy điện thoại ra sạc, lúc này có thể khởi động máy.
“Nói đi.”
“Có phải cô biết… cô hai nhà họ Tô đang ở đâu hay không?”
Khúc Nhiễm sững sờ, trong nháy mắt che giấu sự bối rối của mình: “Anh đang
nói gì vậy, không phải nhà họ Tô chỉ có một cô chủ là Tô Duyệt Nhiên
sao?”
“Nhưng…”
Tiếng chuông điện thoại của Khúc Nhiễm cắt
đứt lời anh ta đang nói, cô áy náy, cầm điện thoại di động lên đi đến
cách đó không xa nhận điện thoại: “Tổng giám đốc Mặc.”
Lục Ngạn nhìn dáng vẻ của cô, vẻ mặt hơi trầm thấp.
“Cậu Lục, thật có lỗi, tổng giám đốc Mặc tới đón tôi rồi, tôi đi trước, lần
sau sẽ đưa tiền cho anh.” Khúc Nhiễm đứng dậy hơi khom người chào rồi
quay người nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng dáng nhanh chóng rời đi
kia, không hiểu sao trong lòng có một cảm xúc mất mác lan tràn, tuy đây
chỉ là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng cảm giác giống như hai người đã quen biết rất nhiều năm rồi vậy.
“Tô Duyệt Nhiên chủ mưu bắt
cóc là bởi vì Khúc Nhiễm hủy hoại hoàn toàn cuộc đời của cô ta, nhưng vì sao Khúc Nhiễm lại nhằm vào Tô Duyệt Nhiên? Trước đây hai người chưa
từng gặp nhau…”
Lục Ngạn càng nghĩ càng càng cảm thấy kỳ lạ, còn
cảm giác quen thuộc trong nháy mắt khi cứu cô khiến anh ta có lý do chất vấn thân phận của Khúc Nhiễm.
Dù sao ngày tháng sau này còn dài, anh ta còn rất nhiều cơ hội để đào ra ngọn nguồn bí ẩn này!
“Khúc Nhiễm!” Một chiếc xe màu đen nhanh chóng chạy đến, dừng ở trước mặt Khúc Nhiễm, phát ra tiếng thắng xe “kít kít”.
“Tổng giám đốc Mặc!” Ánh mắt Khúc Nhiễm sáng lên, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
“Lên xe, về nhà nói.” Nhìn Khúc Nhiễm hoàn hảo không chút tổn hại nào, cuối cùng Mặc Dịch Minh mới yên lòng.
Về đến nhà, đã không thấy con mèo con kia đâu, Khúc Nhiễm cảm thấy hơi tiếc nuối.
“Lúc ba giờ tôi đi đến vùng ngoại ô nói chuyện làm ăn, tốn quá nhiều thời
gian, lúc trở về phát hiện camera giám sát bị hư, cửa cũng mở ra.”
Mặc Dịch Minh cau mày, vẻ mặt tự trách.
“Anh ấy đang muốn giải thích với mình sao?” Khúc Nhiễm nhẹ giọng cười, không hiểu sao cảm thấy người đàn ông ở trước mắt hơi đáng yêu.
“Tôi
không sao.” Khúc Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu: “Bọn bắt cóc kia hơi ngu ngốc, kỳ thật nếu bọn bắt cóc không làm ra chuyện này thì vẫn tính là tốt.”
Ít nhất không để cho mình khát, mệt mỏi, mặc dù không tuân theo pháp luật… nhưng trừ việc đó ra thì không tệ lắm!
“Thật sự không có chuyện gì à?” Mặc Dịch Minh hơi không tin, cẩn thận nhìn vào hai mắt Khúc Nhiễm như muốn nhìn ra gì đó.
“Thật sự không có gì cả, còn được ăn một bữa cơm.” Khúc Nhiễm nói xong mím
chặt miệng một lúc lâu: “Cậu hai Lục cứu tôi, hiện tại tôi nợ người ta.”
“Không sao cả, cô là trợ lý của tôi, tôi trả thay cũng được.” Mặc Dịch Minh bỏ mặt mũi qua một bên, trong lòng hơi khó chịu.
“Vậy tôi trở về phòng trước đây?” Khúc Nhiễm cẩn thận từng li từng tí hỏi,
sao đột nhiên sắc mặt của tổng giám đốc Mặc lại trở nên không tốt thế?
“Ừm.” Mặc Dịch Minh đưa mắt nhìn Khúc Nhiễm rời đi, trong lòng dâng trào cảm xúc mãnh liệt.
Vụ bắt cóc này tiến hành rất chuyên nghiệp, dùng thứ mình muốn làm vật dẫn dụ để lừa gạt người vướng bận nhất bên cạnh Khúc Nhiễm đi, lại dùng
chút động tĩnh nhỏ hấp dẫn Khúc Nhiễm, trực tiếp bắt người.
Lúc
Mặc Dịch Minh về đến nhà, con mèo con kia vẫn còn ở đó, nhưng nhìn đến
nó lại nhớ đến Khúc Nhiễm bị bắt cóc, trong lòng không dễ chịu nên trực
tiếp cho người bắt đi.
“Đều do mình cả tin, lại không sắp xếp tốt cho Khúc Nhiễm.” Mặc Dịch Minh hung hăng nghiến răng, trong lòng xuất
hiện một cái tên, trong mắt lóe lên một tia độc ác.
“Chờ đấy, Tô Duyệt Nhiên!”
Sau khi Khúc Nhiễm rời đi, đôi mắt Lục Ngạn mê man lại hơi đau lòng, không lên xe mà đi loanh quanh vô định trên đường.
Mặc kệ có phải Khúc Nhiễm là cô hai của nhà họ Tô hay không, anh ta cảm
thấy hành vi của Tô Duyệt Nhiên quá mức độc ác, trong lòng không khỏi
mắng Tô Duyệt Nhiên không phải người.
“Bị Tô Duyệt Nhiên tìm tới cửa, thật sự là đau đầu mà!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT