Lúc đầu hai người muốn về thành phố C, nhưng xảy ra chuyện như vậy khiến chuyện trở về của hai người bị trì hoãn.
“Trở về hay nên ở lại đây đi.”
“Tổng giám đốc Mặc, anh đi về trước đi, tôi ở lại thành phố C.” Khúc Nhiễm
cúi đầu trả lời, từ sau ngày đó, tổng giám đốc Mặc vẫn luôn có gì đó là
lạ.
Mặc Dịch Minh biết Khúc Nhiễm muốn ở lại xử lý Tô Duyệt Nhiên nên nghe theo cô, chỉ dặn dò cô chăm sóc cho bản thân thật tốt.
Ngay khi Khúc Nhiễm tưởng rằng Mặc Dịch Minh muốn về thành phố C, để mình ở
lại thành phố A thì Mặc Dịch Minh đã tạo một văn phòng cỡ nhỏ trong nhà.
“Tạm thời không có chuyện gì làm ở thành phố C, nhân cơ hội này tôi nghỉ ngơi chút.”
Đương nhiên Khúc Nhiễm sẽ không suy nghĩ lung tung gì về chuyện này, nói một tiếng “được” rồi bắt đầu chăm chỉ làm việc.
“Gì? Cô ta chạy rồi?” Tô Duyệt Nhiên còn đang vui vẻ, cô ta biết một đám lưu manh thì có thể làm ra chuyện gì nên cô ta rất yên tâm. Nhưng đột nhiên nghe thấy tin Khúc Nhiễm đã chạy thoát, cô ta không dám tiếp tục tin
tưởng bọn bắt cóc này nữa.
“Một người lớn như vậy mà các người có thể để chạy mất? Không phải thấy cô ta đẹp mắt, giấu đi không nỡ đưa
cho tôi, giày vò chết rồi sao?” Tô Duyệt Nhiên cười, sắc mặt lạnh
cứng.
“Cô Tô, cô gái kia rất mạnh… ngay khi chúng tôi sắp bắt được cô ta, có một người đàn ông xuất hiện chở cô ta đi!”
Người gọi điện thoại cho Tô Duyệt Nhiên chính là tên tóc vàng, lão đại ra
ngoài từ tối hôm qua vẫn chưa trở về, anh ta xem như là người có uy vọng nhất trong đám đó.
“Đàn ông?” Tô Duyệt Nhiên sững sờ, Mặc Dịch
Minh bị mình lừa gạt đến vùng ngoại ô, chênh lệch khoảng cách của hai
người đến mười vạn tám ngàn dặm, không thể nào là anh! Vậy rốt cuộc là
ai?
Suy nghĩ một lúc lâu, Tô Duyệt Nhiên không nghĩ ra được là ai, trong lòng vô cùng bực bội: “Các người cút đi, đồ vô dụng!"
Cô ta nhanh chóng cúp điện thoại, tự hỏi bước kế tiếp nên làm như thế nào. Đám bắt cóc kia bị thương không nhẹ, trong đó có một người rất nghiêm
trọng, tiền trên người cô ta đều tiêu hết vào việc thu mua phóng viên và tiền thuốc men rồi.
Tô Duyệt Nhiên rất muốn bỏ mặc bọn họ, thế
nhưng những người kia nói không cho tiền thuốc men thì sẽ tới nhà gặp cô ta, rồi sẽ khai chuyện này ra. Đến lúc đó Tô Duyệt Nhiên không còn nhà
họ Tô để dựa vào, nếu vào đồn cảnh sát thì không biết bị phán bao lâu
nữa.
Cô ta chỉ có thể cúi đầu, tạm thời nhận mệnh!
“Cô Tô, tiền thuê nhà…”
“Biết rồi! Các người có thấy phiền không, không phải là tôi không có tiền!” Tô Duyệt Nhiên tức giận nói.
Từ khi dấn thân vào con đường kia, ánh mắt những nhân viên phục vụ nhìn về phía mình càng ngày càng kỳ quái, nhất là mấy người đàn ông càng không
biết xấu hổ, ánh mắt nóng rực đánh giá mình từ trên xuống dưới.
Tô Duyệt Nhiên tự hào về đường cong của mình nên thường xuyên ăn mặc gợi
cảm lộ liễu, mục đích là hấp dẫn sự chú ý, lấy được nhiều tiền hơn,
nhưng cô ta không chấp nhận bị một người nhìn chằm chằm như vậy, không
có tiền thì không xứng!
“Này anh Vương? Đêm nay anh có rảnh
không?” Tiếng cười duyên của Tô Duyệt Nhiên truyền khắp phòng, nếu có
người ở đây, chắc chắn sẽ bị giọng nói của cô ta cào vào lòng đến ngứa
ngáy.
Lấy diện mạo và phong thái mà nói, Tô Duyệt Nhiên thật là một bảo vật, đáng tiếc…
Anh Vương chính là người đàn ông mập mạp trước đó, người mặc tây trang kiểu nhà trọc phú, cưỡng ép ôm Tô Duyệt Nhiên ngay trước mặt truyền thông.
Lúc Tô Duyệt Nhiên bị tuôn ra một loạt tin xấu, đây là người đàn ông đầu
tiên tìm đến Tô Duyệt Nhiên, thời gian làm bạn với Tô Duyệt Nhiên cũng
dài nhất, xem như dùng tiền nuôi gái.
Mặc dù Tô Duyệt Nhiên không thích người đàn ông như vậy nhưng tiền của anh ta nhiều, chỉ có thể
chịu uất ức làm anh ta vui lòng, giả bộ như thích anh ta, quấn lấy anh
ta.
“Ban đêm tắm rửa sạch sẽ ở trên giường chờ anh.”
“Được, anh Vương…” Nụ cười quyến rũ trên mặt không giảm, trong lòng lại vô cùng buồn nôn.
Thời gian gần đây Tô Duyệt Nhiên sống rất khổ sở, ngày nào cả người cũng mỏi mệt, điều này khiến cô ta càng thêm căm hận Khúc Nhiễm, hận không thể
băm cô thành trăm mảnh, gϊếŧ chết cô ngay trước mặt cô ta giống như Tô
Tuyết vậy.
Tên mập mạp họ Vương nằm bên cạnh cô ta, tiếng ngáy vang vọng cả phòng khiến Tô Duyệt Nhiên càng không thể ngủ được.
“Tên mập mạp chết bầm!” Dùng sức đạp một cú lên bụng tên mập mạp kia, Tô Duyệt Nhiên tức hổn hển.
“Khúc Nhiễm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi muốn để cho cô nếm hết khổ sở của tôi!”
Tô Duyệt Nhiên rất muốn rời khỏi đây, nhưng gương mặt này của cô ta quá dễ gây chú ý, có lẽ còn chưa ra khỏi quán bar đã làm trò cười cho người
xung quanh hoặc bị nhục mạ rồi.
Thời gian này cô ta sống thật sự rất ấm ức!
Mấy ngày nay Khúc Nhiễm vẫn luôn đi theo bên cạnh Mặc Dịch Minh, thậm chí Mặc Dịch Minh còn phái vệ sĩ đi theo cô.
“Tổng giám đốc Mặc, thật ra tôi cảm thấy không cần thiết lắm đâu…” Khúc Nhiễm cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua hai người sau lưng, thở dài.
Mặc Dịch Minh liếc nhẹ Khúc Nhiễm: “Chưa tìm ra tung tích Tô Duyệt Nhiên, mà tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô.”
Khúc Nhiễm biết anh muốn tốt cho mình nhưng cách này thật khiến cô không thoải mái.
“Haiz! Được thôi.” Khúc Nhiễm méo miệng yên lặng tiếp nhận sự quan tâm của Mặc Dịch Minh.
“Nhà họ Hứa có một bữa tiệc, cô cần đi chung với tôi.” Dù sao hợp đồng này
là do Khúc Nhiễm ký, lần này nhà họ Hứa mở tiệc, theo phép lịch sự thì
cô nên đến cùng.
“Không đi không được sao?” Kỳ thật Khúc Nhiễm
rất không thích đám đông, cả người đều không được tự nhiên, hơn nữa từ
nhỏ cô chưa từng tiếp xúc với cảnh tượng như thế, cũng chưa từng tiếp
xúc với nhiều người như vậy.
“Không thích à?” Mặc Dịch Minh nhìn
ra trong ánh mắt của cô hơi không vui, tim cũng mềm nhũn, cảm thấy có
lẽ cô chưa từng trải qua trường hợp này nên mới hơi bối rối: “Không sao
đâu, mọi chuyện đã có tôi rồi.”
“Ừm.” Khúc Nhiễm đối diện với hai mắt Mặc Dịch Minh, trong lòng hơi thả lỏng.
Đi đến bữa tiệc cần mặc lễ phục, bất đắc dĩ, Khúc Nhiễm chỉ có thể đi theo Mặc Dịch Minh chọn lựa.
“Thưa anh, cái này rất hợp với bạn gái của anh đấy ạ!” Vừa đến cửa hàng thì
có một nhân viên bán hàng đi lên trước, đôi mắt nhìn chằm chằm trên dưới Khúc Nhiễm, dò xét: “Đây là lễ phục kiểu mới nhất, anh có thể sờ thử
chất liệu, mềm mại vừa vặn.”
Nhìn bộ lễ phục lộ liễu kia, vẻ mặt Khúc Nhiễm cứng đờ, vừa định từ chối, đã có người trả lời thay cô.
“Quá lộ liễu rồi, có cái nào bảo thủ hơn chút không?” Khúc Nhiễm nghiêng đầu đi, trông thấy vẻ mặt người nào đó chăm chú mà ghét bỏ.
Trong lòng nhẹ nhàng cười, không ngờ hai người lại có cùng một suy nghĩ.
“Vâng…” Nhân viên bán hàng không ngờ lại có người cảm thấy bộ này quá mức lộ
liễu, chỉ là váy dài trễ ngực mà thôi, lộ liệu chỗ nào chứ?
“Chiếc này không tệ.” Khúc Nhiễm thật không muốn giao trách nhiệm chọn lựa lễ
phục cho hai người, một mình dạo bước tìm váy thích hợp.
Mặc Dịch Minh đuổi theo nhìn thoáng qua, chỉ là lộ hai cánh tay, cũng không tệ lắm.
“Thử chút đi.” Mặc Dịch Minh mở miệng nói.
Hai người đồng thời nhìn về phía nhân viên bán hàng, đợi hành động của cô ta.
“A? Vâng vâng!” Cả người lắc một cái, cô ta dẫn Khúc Nhiễm đi đến phòng thử đồ.
Mặc Dịch Minh vừa chờ đợi đồng thời vừa chọn lựa quần áo cho mình, sau đó cũng vào phòng thử đồ.
Một lát sau, hai người gần như đồng thời đi ra khỏi phòng thử đồ, ánh mắt khi nhìn thấy đối phương cũng dần sáng lên.
“Trời ạ! Quá tuyệt vời!” Nhân viên bán hàng kia hoảng hốt, không che giấu được vẻ mặt thưởng thức.
Không chỉ là nhân viên bán hàng thấy sửng sốt, Khúc Nhiễm nhìn thấy cũng
sửng sốt, bởi vì cho tới nay, cô luôn mặc phong cách tomboy lạnh lùng,
rất ít khi mặc lễ phục, nên cô chưa từng nhìn kĩ thân thể này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT