Còn chưa kịp phản ứng, chính xác hơn là sau khi nhìn thấy diện mạo người kia, nhưng còn chưa kịp phản kháng đã bị một đống bột đập vào mặt.
“Cô Tô, đã bắt được người rồi.” Khóe miệng người đàn ông áo đen khẽ nhếch
lên, không mảy may quan tâm có bị Khúc Nhiễm nhìn thấy diện mạo hay
không.
“Tốt lắm, đưa cô ta đến nơi đó. Chú ý chút, đừng để bị
người khác phát hiện.” Tâm tình của Tô Duyệt Nhiên rất tốt, cứ như đã
nhìn thấy giây phút mình hành hạ Khúc Nhiễm đến chết.
“Yên tâm,
xung quanh không có người nào khác.” Người đàn ông áo đen ung dung quan
sát bốn phía: “Camera giám sát đã bị phá hư, nhìn qua thì trong biệt thự này không còn người nào khác, ở đây không có vật thể sống.”
Đương nhiên, ngoại trừ con mèo nhỏ này, thế nhưng chỉ là một con mèo nhỏ thì có thể biết gì được chứ?
“Tốt lắm, lát nữa tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của ông.”
“Cô Tô thật hào phóng.”
Khúc Nhiễm bị đánh thuốc mê ngất xỉu nhưng thính giác chưa hoàn toàn mất đi, mặc dù sắp hôn mê nhưng cô có thể nghe trộm được hai chữ cô Tô!
“Tô Duyệt Nhiên, chị giỏi lắm…”
“Lão đại, cô Tô chỉ nói giao người cho chúng ta xử lý, chứ không nói nên xử
lý như thế nào!” Một người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng cười ha ha nói, đôi mắt gian xảo ngắm nghía khắp người Khúc Nhiễm.
Giờ phút này Khúc Nhiễm đã hơi tỉnh táo, cô có thể cảm nhận được mình bị trói chặt, vô số ánh mắt đang dừng lại trên người cô.
“Phải sống.” Dường như vị lão đại kia không thích nói chuyện lắm, giọng điệu lạnh lùng.
Có lẽ thuộc hạ cảm thấy đầu óc lão đại già cả quá cứng nhắc, nên trong lúc họ bàn luận, không biết cố ý hay vô tình nói cho lão đại phụ nữ có ích
lợi gì.
“Đã điều tra thân thế kỹ chưa?” Do dự hồi lâu, lão đại hiểu rõ ý của bọn họ.
Nói đơn giản, cô nàng này xinh đẹp, trên người còn có một mùi thơm nhẹ
nhàng thoải mái, nếu đã nói tự ý xử lý thì nếm thử mùi của cô cũng không quá đáng.
“Đã điều tra rõ ràng, chỉ là một cô gái nhà quê, cô
thân cô thế.” Mấy người trực tiếp xem nhẹ chuyện Khúc Nhiễm là trợ lý
của tổng giám đốc Mặc, dù sao bọn họ cảm thấy trợ lý của tổng giám đốc
Mặc có đổi thành ai thì tổng giám đốc Mặc cũng không thèm để ý, huống
chi chỉ là một cô gái nhỏ không quan trọng gì.
“Trước tiên khiến
cô ta tỉnh lại rồi cho ăn chút gì đó đi, nhớ kỹ phải có người canh giữ
bên ngoài.” Lão đại cố gắng gật đầu, nghiêm túc nhìn Khúc Nhiễm một cái
rồi chắp tay sau lưng rời đi.
“Lão đại, ông không muốn làm người đầu tiên nếm thử sao?”
“Không, không thích thú.” Lão đại không dừng bước, trực tiếp đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Mày ngốc à, lão đại thích đàn ông, sao phụ nữ lọt vào mắt của lão đại được
chứ?” Một giọng nói non nớt vang lên, dường như đang chế giễu.
“Dù nói thế nào đi nữa, ông ta cũng là lão đại, mày không phục chăng nữa
vẫn phải nghe theo ông ta!” Người đàn ông trẻ tuổi tóc vàng mở miệng
nói, giọng điệu hơi bất mãn.
“Xem ra đám người người này không
những không đồng lòng mà còn có vài người không muốn phục tùng.” Nghe
đến đây, trong lòng Khúc Nhiễm cười thầm, dạo này đầu sỏ băng cướp đều
như kẻ ngốc, hầu hết đàn em đều muốn soán vị, nhưng nếu thế này thì càng dễ cho cô.
“Nhanh lên, lấy chút đồ ăn thức uống lại đây, trước tiên bắt con nhỏ này tỉnh lại đã!”
“Hôn mê không tốt hơn sao, tại sao phải cho tỉnh lại?” Người đàn ông non nớt bất mãn nói thầm, nhưng vẫn làm theo lời người đàn ông tóc vàng.
Quả thật là Khúc Nhiễm hơi đói bụng, không biết mình bị trói bao lâu rồi, Mặc Dịch Minh có phát hiện mình đã mất tích hay không…
Đôi mắt còn hơi mỏi mệt, thân thể muốn nhũn ra, nhưng mấy điều này không
gây cản trở gì, chỉ cần có thể bổ sung chút thể lực là được.
“Này, tỉnh lại đi, cô gái? Tỉnh lại!” Người đàn ông tóc vàng dùng sức đạp mấy cước lên ghế mà Khúc Nhiễm đang ngồi, cảm giác lung lay khiến cô muốn
ói.
Giả bộ như vừa tỉnh, Khúc Nhiễm hơi mở mắt ra.
“Đây là đâu?”
“Tỉnh rồi à? Ăn cơm đi.” Người đàn ông tóc vàng nong dây trói Khúc Nhiễm ra chút, nới lỏng sợi dây đang trói cô.
Khúc Nhiễm hơi bất ngờ với hành vi của anh ta: “Không sợ tôi chạy sao?”
“Công dụng của thuốc còn chưa hết.” Người đàn ông tóc vàng chỉ nhìn chằm chằm cô rồi lạnh lùng đi ra.
Đang nghĩ mình quá yếu đuối nên không thể chạy thoát à? Được thôi, không biết mình nên cười hay nên khóc nữa.
Khúc Nhiễm khẽ cử động tay chân, mặc dù còn hơi suy yếu nhưng nếu chạy trốn
hẳn không quá khó khăn, may mà những người này không lục soát người,
điện thoại vẫn còn ở đó.
Nhập gia tùy tục, trước khi chạy trốn phải có sức cái đã.
Run rẩy cầm đũa lên, ngay cả một miếng thịt cũng không kẹp nổi, không đến
hai giây đã rơi mất, thử rất nhiều lần, khiến người người đàn ông trẻ
tuổi kia không nhịn được.
“Ông trời của tôi ơi mẹ nó chứ, ngay cả cơm cũng không ăn được, nhìn cái thân thể yếu đuối của cô đi!” Vẻ mặt
ghét bỏ trừng mắt nhìn Khúc Nhiễm, cảm thấy cô rất phiền phức.
“Làm phiền lấy cho tôi cái thìa với.” Mặc dù bị bắt cóc, nhưng Khúc Nhiễm
không hề sợ hãi, ngược lại sai bảo bọn cướp ở đây như chuyện đương
nhiên.
“Mẹ nó chứ, cô đừng tưởng rằng ông đây dễ trêu trọc!”
Người đàn ông trẻ tuổi hung ác trừng mắt nhìn Khúc Nhiễm, tay nắm thành
quả đấm hù dọa Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm thản nhiên nhìn anh ta, lại bắt đầu quá trình gian khổ… dùng đũa.
“A Thanh, lấy thìa đi.” Người đàn ông mặc tóc vàng mở miệng, dùng ánh mắt áp chế người trẻ tuổi kia: “Đưa cho cô ta.”
“Hứ!” Vẻ mặt chàng trai tên A Thanh trở nên khó chịu, bất mãn đi ra ngoài,
nhờ vào đó Khúc Nhiễm mới có cơ hội nhìn thoáng qua bên ngoài, hóa ra đã là buổi tối.
“Đừng hòng chạy khỏi đây.” Người đàn ông mặc áo vàng nghiêng người sang nói, trong giọng nói tràn ngập ý cảnh cáo.
“Tôi chỉ nhìn xem mấy giờ thôi.” Khúc Nhiễm thu hồi ánh mắt, trong lòng lại nghĩ đến đây là một cơ hội ẩn núp tốt.
“Chín giờ, ban đêm tuyệt đẹp.” Giống như nghĩ đến kết cục cuối cùng của Khúc
Nhiễm, người đàn ông tóc vàng hiếm khi cười lại nở nụ cười, sâu xa nhìn
thoáng qua Khúc Nhiễm.
“Đúng vậy, ban đêm thật tuyệt.” Trong lòng Khúc Nhiễm hơi suy nghĩ, lộ ra một nụ cười hơi du côn.
Một lúc sao, A Thanh trở về, quăng một cái thìa nhựa: “Chỉ có cái này thôi, có ăn hay không thì tùy.”
“Cảm ơn.” Khúc Nhiễm không kén chọn, dù sao trước kia đã từng trải qua hoàn
cảnh ghê rợn hơn thế này, nên hiện tại vẫn rất thoải mái dễ chịu. Không
bắt bẻ, Khúc Nhiễm yên tĩnh ăn cơm.
Nhìn cô ung dung không nóng
nảy, giống như khách được mời tới, A Thanh hơi mù mờ nhưng vẫn cẩn thận
chú ý mỗi một cử động của cô.
Trong phòng chỉ có ba người, ngoại
trừ A Thanh, người đàn ông tóc vàng, còn có một người đàn ông gầy gò cao cao trầm mặc ngồi ở một bên, đôi mắt không có bất kỳ thần sắc nào,
nhưng theo Khúc Nhiễm người kia là người sâu không lường được nhất.
“Có ống hút không? Tay tôi không cầm được bình nước.” Khúc Nhiễm cố gắng
hết sức để mấy người kia cảm thấy công dụng thuốc trong người cô còn
chưa mất hết, không có cơ hội chạy trốn.
“Thế mà cô ngược rất yên tâm đấy.” A Thanh lạnh lùng hừ, đứng dậy lấy cho cô một cái ống hút,
trong lòng anh ta, Khúc Nhiễm chính là bà cô mà động tay cũng không thể.
“À, tôi có thể đi đến nhà vệ sinh không? Tay bẩn rồi, muốn rửa chút.” Khúc
Nhiễm quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở góc kia, mỉm cười nói.
“Cô thật là lắm chuyện.” Giọng nói của người đàn ông kia khàn khàn, đôi mắt cũng từ từ bắt đầu chuyển động, động tác đứng dậy không hề lưu
loát: “Đừng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi đây, tôi lấy nước tới cho cô rửa.”
“Cảm ơn.” Khúc Nhiễm mỉm cười nhìn người đàn ông kia, ánh sáng trong mắt càng đậm hơn.
“Bộp!”
Nhân lúc hai tay người đàn ông kia đang vặn lấy nắp bình, Khúc Nhiễm tìm đúng cơ hội đạp một cú thăm dò lên bụng của anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT