Ai ai cũng đều biết quán bar Nguyệt Lan có gái nhảy yểu điệu với mặt nạ hồ ly, tóc dài eo nhỏ, dáng người xinh đẹp, chỉ cần cho cô ta một giá tiền vừa lòng thì có thể được cô ta hầu hạ một đêm.

Không ít người nhìn thấy giá tiền kia đều cảm thấy xấu hổ vì trong ví tiền của mình rỗng tuếch, muốn là thế nhưng ngay cả ngón tay cũng không thể đụng vào.

“Này, những video kia đều do anh đăng lên sao?” Tô Duyệt Nhiên mặc chiếc áo croptop hở rốn, quần dài rộng màu trắng che giấu bắp đùi thon dài, lại phác hoạ ra đường cong của bờ mông.

Người đàn ông trước mặt nuốt nước miếng một cái, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về mảng da thịt trắng như tuyết kia, lỗ tai cũng đỏ lên.

“Là ai đưa video cho anh, hay nên hỏi, là ai đứng sau sai khiến anh?” Đôi mắt quyến rũ của Tô Duyệt Nhiên nhìn chằm chằm người phóng viên, dáng người uốn éo nhìn phản ứng của anh ta.

“Đây… đây là đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể nói.” Mặc dù tham luyến sắc đẹp của người trước mắt nhưng việc này liên quan đến nghề nghiệp cả đời, làm sao sắc đẹp có thể so sánh được?

“Hai mươi vạn.” Tô Duyệt Nhiên không những không giận mà còn cười, đưa ra một con số.

Phóng viên hơi sững sờ, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới Tô Duyệt Nhiên.

Tô Duyệt Nhiên chỉ cười, đứng dậy xoay một vòng ngồi xổm ở trước mặt phóng viên, tất cả vẻ đẹp loáng thoáng lộ ra trước mặt của anh ta.

“Năm mươi vạn.”

“Cô Tô, thật sự không được…” Thật ra phóng viên đã hơi dao động, năm mươi vạn đấy, làm phóng viên rất vất vả, ngày đêm chạy trước chạy sau, còn không tiết kiệm được bao nhiêu…

Dường như Tô Duyệt Nhiên nhìn thấy khát vọng trong ánh mắt của anh ta, cô ta cũng không nóng nảy nữa, tìm chiếc ghế ngồi xuống, dựa lưng vào thành ghế rồi thoải mái duỗi lưng một cái.

Chắc chắn người đàn ông này sẽ mắc câu, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, cô ta cũng không sốt ruột.

Dưới động tác của cô ta, phần vải trước ngực đã không thể che nổi, để lộ ra một mảng da thịt sáng chói, trắng như tuyết, lại còn mịn màng.

Ánh mắt của người đàn ông bất giác nhìn vào một vài nơi, hai gò má đỏ lên giống như đít khỉ.

“Này, chảy máu mũi rồi kìa.”

“A?” Người đàn ông vội vàng lau mũi, lại phát hiện không có vết máu nào, lập tức càng thêm xấu hổ.

“Năm mươi vạn, lại thêm tôi hầu hạ anh một đêm.” Tô Duyệt Nhiên cười duyên ghé vào bên người phóng viên, hơi thở quyến rũ tiến vào lỗ mũi người kia, khiến người kia muốn ngừng mà không được.

Bàn tay trắng nõn vuốt ve trên ống quần kia, cô ta biết làm như thế nào để khống chế sự vui vẻ của đàn ông.



“Được không?” Lúc khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay phóng đại lên, ánh mắt quyến rũ trêu chọc sáp đến, phóng viên không khống chế nổi bản thân nữa, ôm eo nhỏ của người phụ nữ.

“Chỉ cần cô đi theo giúp tôi, tôi sẽ nói cho cô bất cứ điều gì!”

“Anh trai tốt, chúng ta làm luôn ở đây không?” Tô Duyệt Nhiên than nhẹ, vỗ vai phóng viên.

“Làm sao vậy, không vui sao? Nơi này đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ!”

Trong lúc nhất thời, tiếng cười duyên cùng tiếng thở dốc quanh quẩn, bên trong căn phòng tràn ngập sắc xuân.

Sáng sớm hôm sau, Tô Duyệt Nhiên xoa cái eo đau nhức, khuôn mặt đen lại trầm xuống nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình.

Người đàn ông này trông vô cùng nhã nhặn, thật không ngờ anh ta lại thích rất nhiều phương thức, cứ như thể tám trăm năm chưa từng thấy phụ nữ, khiến cô ta cực kỳ không thoải mái, nhưng may mắn được dạy dỗ dần mới có thể tiến vào trạng thái.

Nhìn người đàn ông ngủ như lợn chết bên cạnh, trên mặt Tô Duyệt Nhiên lộ ra vẻ buồn nôn.

Hoàn toàn kém hai người đàn ông mà mình coi trọng kia, thậm chí cô ta còn muốn lấy lại tiền, nhưng có thể tìm ra người đứng sau lưng kia cũng coi như đáng giá.

Dọn dẹp đồ của mình xong rồi đội mũ lên, Tô Duyệt Nhiên lặng lẽ chạy ra ngoài, tiền và điện thoại đã đặt ở đúng chỗ, chỉ chờ người đàn ông ngủ như chết kia tỉnh lại.

Người đàn ông như heo ngủ một giấc đến giữa trưa, Tô Duyệt Nhiên hơi sốt ruột, sợ người đàn ông đó mang theo tiền còn chiếm hời của mình xong thì chạy.

“Alo? Cô Tô, sao cô lại đi trước vậy?” Tỉnh lại sau giấc ngủ, phóng viên trông thấy bên cạnh mình không có ai, còn tưởng rằng là mình nằm mơ, thế nhưng khi trông thấy thẻ ngân hàng cùng giấy tờ trên bàn, còn có hương vị dâm mỹ còn trong không khí, anh ta mới không nhịn được cười khẽ.

“Tôi có chuyện nên rời đi trước. Đúng rồi, chuyện kia anh nên nói cho tôi biết rồi chứ?” Giọng nói của Tô Duyệt Nhiên hơi lãnh đạm, nhưng vẫn duy trì hình tượng của mình.

“Được. Có một vài tin tức tôi không biết có liên quan đến cô ta hay không, nhưng mấy video kia tôi dám khẳng định, người kia là…”

Lấy được đáp án mình muốn, Tô Duyệt Nhiên liền kéo người đàn ông kia vào danh sách đen.

“Đồ đê tiện, tôi sẽ không để cho cô sống tốt đâu!” Móng tay Tô Duyệt Nhiên vừa làm không bao lâu đang hung hăng bấm sâu vào lòng bàn tay của mình nhưng không hề cảm thấy đau đớn.

Trong lòng căm hận, nên đương nhiên không để ý đến tất cả thứ khác.

Một thời gian sau đó, mọi chuyện đều sóng yên biển lặng, ngay tại lúc Mặc Dịch Minh định dẫn theo Khúc Nhiễm về thành phố C thì một người xa lạ liên lạc với anh.



“Có phải tổng giám đốc Mặc không? Tôi muốn hợp tác với anh.” Giọng nói bên kia lãnh đạm, lại khiến người ta cảm thấy có lực hút vô hình.

“Anh là ai?” Gương mặt Mặc Dịch Minh lạnh lùng, người gọi điện tới mà không thông báo họ tên, không phải cuồng vọng thì là lừa gạt, nhưng lúc anh đang muốn tắt điện thoại thì người kia lại nói chuyện.

“Có cảm thấy thích thú với mảnh đất ở ngoại ô kia không?”

Trong mắt Mặc Dịch Minh lóe lên chút cảnh giác, đến nay anh vẫn luôn rất muốn mảnh đất ngoại ô kia, nhưng anh chưa từng nói với người khác, vì sao người này…

“Nghĩ kĩ chưa tổng giám đốc Mặc? Anh có thể dẫn người đến xem, nơi này chỉ có một mình tôi với một trợ lý. Ba giờ chiều, nếu quá thời gian tôi sẽ không đợi nữa.” Người đàn ông nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, không chút do dự.

Lúc đầu Mặc Dịch Minh hơi do dự, nhưng nhớ tới người kia nói có thể dẫn người theo.

“Chuẩn bị chút, dẫn theo vài người xuống vùng ngoại ô bên kia, chia thành hai đợt.” Gửi tin nhắn xong, Mặc Dịch Minh đi ra ngoài, ngồi lên xe.

“Tổng giám đốc Mặc, anh muốn đi đâu vậy?” Khúc Nhiễm nghe thấy tiếng mở cửa nên đi ra ngoài xem, Mặc Dịch Minh đang ngồi trên xe muốn rời đi, dường như không muốn nói dự định của mình ra.

“Khúc Nhiễm, cô về thành phố C trước đi, tôi có việc phải xử lý.” Mặc Dịch Minh đóng cửa xe lại, lái xe lao ra khỏi sân như mũi tên.

“Chuyện gì vậy? Sao lại gấp gáp như thế chứ?” Khúc Nhiễm khẽ nhíu mày, nghĩ thầm, vẫn nên ở chỗ này vài ngày nữa, dù sao cũng không cần phải trở về gấp.

Ngay khi Mặc Dịch Minh rời khỏi không lâu, ngoài cổng vang lên âm thanh sột xoạt, tiếng động không lớn, có vẻ phát ra lúc lơ đãng.

Không thể nào là Mặc Dịch Minh trở vềở đây cô không quen biết ai cả, cho nên chỉ có thể là người lạ.

Trong lòng Khúc Nhiễm cực kỳ không có cảm giác an toàn, nếu không đi đến nhìn chút thì cô không dám tùy ý.

Cẩn thận đi xuống lầu, cô chú ý từng tiếng động xung quanh, tiếng vang hẳn là truyền từ bên ngoài vào, trong phòng tạm thời vẫn an toàn, chỉ cần mình không đi ra thì sẽ không có việc gì.

“Meo…”

Âm thanh kia lại vang lên, đồng thời còn vang lên tiếng mèo kêu.

Xác nhận xung quanh không có vấn đề gì, Khúc Nhiễm vui vẻ mở cửa chạy ra ngoài: “Mèo con, mày bị lạc sao? Tại sao lại ở đây?”

“Meo…” Con mèo màu trắng mềm mại kêu meo meo, Khúc Nhiễm nhịn không được đưa tay bế lên.

“Thật là đáng yêu! Thật muốn nuôi một con giống như vậy!” Khúc Nhiễm cười, lại không chú ý chút nào tới nguy hiểm đang rình rập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play