Hai mắt Khúc Nhiễm đột nhiên trừng lớn, một tay vỗ lỗ tai: “Tổng giám đốc Mặc, anh vừa mới nói gì vậy?”

Mặc Dịch Minh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đùa thôi.”

“Ồ.” Khúc Nhiễm không hiểu sao hơi thất vọng, nhưng vẫn khéo léo cúi đầu khẩy đồ trong chén, không hề có cảm giác ngon miệng tý nào.

Video đã được phát ra một lúc lâu rồi, mặc dù trễ hơn chút so với họp báo buổi chiều, nhưng bây giờ độ hot cũng không kém hơn bao nhiêu, thậm chí mơ hồ có xu thế sẽ vượt qua.

“Sao lại như thế này? Đó là loại phụ nữ gì vậy? Thật là làm mất hết mặt mũi của chị em phụ nữ rồi!”

Ngồi tại chỗ, người lui tới ở bên cạnh thỉnh thoảng nói thầm vài câu.

Tô Duyệt Nhiên làm ra những chuyện kia khiến những người xem trò vui có rất nhiều cảm xúc, trong nhất thời, người nhục mạ Tô Duyệt Nhiên đã vượt xa số người ủng hộ cô ta.

“Nên thành lập một đội nhỏ đi đánh gái điếm, chuyên môn bắt những gái điếm phá hư hòa bình thế giới như thế này lại!” Có người phụ nữ còn đang xem phát trực tiếp họp báo buổi trưa, tức giận đến mức vẻ mặt đỏ bừng.

Nhắc đến đội nhỏ đi đánh gái điếm, Khúc Nhiễm không nhịn được lại nhớ đến hai cô gái vừa rồi, che miệng vụиɠ ŧяộʍ cười.

“Có… có chuyện gì xảy ra vậy!” Tô Duyệt Nhiên chật vật trở về quán bar Nguyệt Lan, cô ta không chỗ để đi, chỉ có thể chịu đựng uất ức ở trong quán bar nhỏ bé ồn ào này.

Người trên mạng bỡn cợt, nhục mạ, chế giễu cô ta theo nhau mà đến, không nói đến hai lần họp báo trước đã khiến cô ta rất mất mặt thì cái video sau kia càng khiến hình tượng của cô ta sụp đổ.

“Rốt cuộc là ai quay lén!” Tô Duyệt Nhiên tức giận đến nghiến răng, gào thét quét hết đồ trên bàn xuống mặt đất, lập tức truyền ra âm thanh loảng xoảng vỡ vụn.

“Cô Tô, xin đừng phá hư đồ vật! Phải bồi thường tiền, rất đắt đấy!”

Nhân viên phục vụ đi ngang qua thấy Tô Duyệt Nhiên như vậy thì trợn trắng mắt, hiển nhiên cô ta cũng không thích Tô Duyệt Nhiên.

“Phá hư đồ vật thì thế nào? Với địa vị của tôi thì phá chút đồ vật có làm sao? Cô cảm thấy tôi không bồi thường nổi à?” Tô Duyệt Nhiên tức giận đến toàn thân run rẩy, tay chỉ thẳng vào nhân viên phục vụ, chửi ầm lên.

“Không, tôi chỉ nói là phá hoại đồ vật thì không tốt thôi.” Khóe miệng nhân viên phục vụ cong lên, giấu đi sự xem thường trong mắt.

Dù sao người này đã trả tiền để ở lại đây, dù nói thế nào cũng là khách hàng, tuy gương mặt nhân viên phục vụ lạnh lùng nhưng vẫn yên lặng khép cửa lại làm bộ muốn rời đi.

“Tôi cho cô đi chưa?” Tô Duyệt Nhiên cảm thấy chưa hết giận, hô to để người kia mau tới dọn dẹp phòng cho mình, còn mình thì ra ngoài uống rượu.



“Thật không biết có gì tốt đẹp để đắc ý nữa, bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi nhà, bị hôn phu từ hôn, kết cục đã như thế còn cảm thấy mình là cô chiêu lá ngọc cành vàng sao?” Nhân viên phục vụ nhìn Tô Duyệt Nhiên lắc mông đi ra ngoài, mắt càng thêm khinh thường hơn.

Nhưng người kia đã đi xa, hoàn toàn không nghe thấy có người ở sau lưng chửi mắng cô ta.

“Ông chủ, cô Tô tức giận đã làm vỡ rất nhiều ly và đồ trang trí.” Vừa mới dọn dẹp xong, cô ta đã xuất hiện ở văn phòng ông chủ, vẻ mặt ghét bỏ nói.

“Cô Tô lại tức giận?” Ông chủ cũng hơi đau đầu.

Tô Duyệt Nhiên là khách quen, đúng là đã mang đến rất nhiều thu nhập cho Nguyệt Lan, nên ông ta mới dung túng cho tất cả hành vi của Tô Duyệt Nhiên, cô ta ném đồ hay cô ta náo loạn, chỉ cần không ảnh hưởng đến buôn bán của quán thì ông ta sẽ không nói gì.

Nhưng dường như người này càng ngày càng làm càn, vừa đập xong một đống đồ giá rẻ thì thôi đi, sau đó còn yêu cầu thay thành đồ vật cao cấp hơn, nhưng bây giờ lại đập vỡ hết.

“Toàn bộ vỡ nát hết à, không còn một cái nào còn dùng được sao?” Ông chủ cẩn thận hỏi từng li từng tí.

“Hoàn toàn vỡ hết, là cố ý!”

Nghe đến đây, ông chủ tan nát cõi lòng, chớp mắt ngã về phía sau.

“Ông chủ! Có ai không? Ông chủ, ông chủ!”

“Tôi không sao, các người giúp tôi đuổi người phụ nữ kia ra khỏi đây ngay!” Một lát sau, ông chủ mơ màng tỉnh lại, vẻ mặt đau khổ dặn dò cấp dưới: “Bảo bối của tôi, vỡ hết toàn bộ! Lòng tôi cũng vỡ nát rồi!”

Ông ta nói xong thì nhắm mắt lại, hoàn toàn hôn mê.

Ngay tại lúc ông chủ được đưa đến bệnh viện, trong quán bar trở nên náo loạn.

“Các người thả tôi ra! Tôi muốn gặp ông chủ!” Tô Duyệt Nhiên ôm chặt lấy một cây cột lớn, giơ hai tay ra ngăn cản bọn họ tiến lên.

“Tôi chính là cô cả của nhà họ Tô, ai cho các người đụng đến tôi? Ông chủ đâu, tôi muốn gặp ông chủ, tôi muốn tố cáo các người vô lễ!”

Các nhân viên phục vụ nhìn nhau, nhất thời không thể quyết định được.

Nên báo cảnh sát đưa cô ta ra ngoài, hay tìm người đàn ông mạnh khỏe đưa cô ta ra ngoài đây?



“Hừ! Không dám đụng đến tôi chứ gì! Tôi nói cho các người biết, nếu đụng đến một đầu ngón tay của tôi, nhà họ Tô sẽ không tha cho các người đâu!” Tô Duyệt Nhiên giống như bị điên mà cười ha ha, dáng vẻ thanh thuần lúc trước không còn sót lại chút gì, bây giờ cô ta càng giống như sói đội lốt cừu.

“Ông chủ nói chúng tôi không chưa nổi quý bà như cô, nên muốn chúng tôi mời cô Tô ra ngoài.” Một nhân viên phục vụ nữ yếu ớt nói, nhớ năm đó cô ta cũng là một trong số những fan hâm mộ của Tô Duyệt Nhiên, nhưng bây giờ thấy nữ thần chật vật như thế, trong lòng thấy thật khó tin.

“Không thể nào!” Tô Duyệt Nhiên trừng to mắt, dường như đang cảnh cáo.

“Không đi cũng được, bồi thường tiền những vật mà cô đã đập vỡ đi, tôi có thể tha thứ cho cô, để ở lại đây một thời gian.” Một giọng nói hùng hậu vang lên, đám người nghiêng đầu nhìn sang, đồng loạt gọi: “Ông chủ!”

“Không phải chỉ là mấy món thủy tinh thôi sao? Cao sang lắm à?” Tô Duyệt Nhiên thấy chính chủ tới, trong lòng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào cách ăn mặc của người trước mắt.

“Mấy năm nay kiếm được vài đồng bạc, là chó mà đòi ăn mặc như người, còn xem thường người à?” Tô Duyệt Nhiên cười nhạt, không hề kiêng kị mà chế giễu.

“Tôi đây bất tài, chỉ kiếm lời được vài đồng tiền, nếu so sánh với nhà họ Tô quả thật không được xem là gì.” Ông chủ Lâm nhếch miệng cười, không còn dáng vẻ kêu trời trách đất như vừa rồi.

“Hừ! Coi như ông thức thời!” Tô Duyệt Nhiên cười trào phúng, trực tiếp vòng qua đám người.

“Cô Tô đi đâu vậy?” Ông chủ Lâm thu hồi nụ cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Duyệt Nhiên.

“Đi ngủ! Bây giờ mấy giờ rồi, đúng rồi, giảm nhỏ tiếng nhạc lại, đừng quấy rầy tôi đi ngủ.” Tô Duyệt Nhiên phất tay, ngáp một cái.

Cô ta muốn rời đi, nhưng có mấy người chặn đường của cô ta lại.

“Làm gì vậy, ông chủ Lâm?” Tô Duyệt Nhiên ngước mắt nhìn mấy người, lông mày nhăn lại.

“Nhà họ Tô đã giàu như vậy, vậy có phải cô Tô nên bồi thường tổn thất cho tôi không?” Ông chủ Lâm đi lên trước, đối diện với ánh mắt của Tô Duyệt Nhiên.

“Không phải chỉ là mấy đồng tiền lẻ bẩn thỉu sao? Chỉ vì cái này mà ngăn cản tôi đi ngủ?” Tô Duyệt Nhiên tức giận vô cùng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô ta không muốn cãi nhau dẫn tới nhiều sự chú ý, thời gian này là thời gian thích hợp để nhảy disco nhất, càng lúc sẽ càng đông người.

Ông chủ Lâm cúi đầu, không nhìn Tô Duyệt Nhiên, hình như cố ý không nhìn cô ta.

“Được thôi, ông nói giá đi.” Tô Duyệt Nhiên mất kiên nhẫn đứng một bên, muốn động thủ nhưng ngại độ hot của mình bây giờ.

Tô Duyệt Nhiên lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chuyển tiền, nghĩ thầm nhiều lắm cũng chỉ hơn mấy ngàn vạn thôi.

Nào biết Ông chủ Lâm cất giọng nói: “Giá hữu nghị hai trăm vạn!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play