“Anh Mặc, quả nhiên anh vẫn thích em!” Tô Duyệt Nhiên cười ngượng ngùng, càng lúc càng tới gần Mặc Dịch Minh, thậm chí muốn đưa tay kéo cánh tay Mặc Dịch Minh.

“Cô làm gì vậy?” Mặc Dịch Minh nhíu mày lui về sau, né tránh cánh tay Tô Duyệt Nhiên.

“Anh Mặc, không phải anh muốn tuyên bố hôn sự của chúng ta sao?” Trong nháy mắt, trên mặt Tô Duyệt Nhiên tràn ngập vô tội: “Trước kia không phải anh rất thích em à? Hiện tại chúng ta có thể ở bên nhau rồi!”

Tô Duyệt Nhiên nhìn Mặc Dịch Minh, chắc hẳn người đàn ông này có thể hiểu những lời mình nói, đừng khiến mình bị mất mặt nha.

“Cô đang nói gì, tôi nghe không hiểu.” Mặc Dịch Minh lui về sau một bước dài, giữ vững một khoảng cách lớn với Tô Duyệt Nhiên.

“Tôi nói mà, làm sao tổng giám đốc Mặc có thể thích cô ta được chứ! Cô ta tưởng mình là gì vậy!” Phóng viên nữ kia hừ lạnh một tiếng, đánh nát tất cả sự kiêu ngạo của Tô Duyệt Nhiên.

“Anh Mặc, không phải anh vẫn luôn rất thích em sao? Anh vẫn luôn thích em mà! Sao bây giờ lại không hiểu chứ?” Tô Duyệt Nhiên run rẩy, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn người đàn ông trước mắt.

“Thời gian trước anh vẫn luôn tặng quà cho em, viết thư cho em, còn hẹn em ra ngoài ăn cơm… Tại sao bây giờ nói không thích liền không thích em nữa rồi?” Khóe miệng Tô Duyệt Nhiên không kiềm được mà cong xuống, cứ như thể một giây sau sẽ khóc lên.

“Cô này, xin tự trọng, chúng ta không quen biết mà? Tôi chỉ biết là cha cô có quan hệ hợp tác với tôi, trừ điều đó ra thì không có gì cả.” Mặc Dịch Minh hơi chạm vào mặt, từ tốn nói.

“Nhưng anh… anh tặng cho em nhiều đồ như vậy…”

“Vậy tôi đã từng nói là tôi thích cô sao? Hay là tôi từng nói tôi muốn cưới cô?”

Nhất thời lời nói của Tô Duyệt Nhiên bị nghẹn lại, đúng là Mặc Dịch Minh chưa từng nói những lời này, thế nhưng, thế nhưng những món quà kia! Cô ta lắc đầu, không thể tin được tất cả mọi chuyện ở đây.

Mặc Dịch Minh hơi vô tội nói: “Bây giờ mời con gái của đối tác đi ăn một bữa, tặng chút quà đều có nghĩa là thích, là muốn hiến thân sao, vậy thì thật sự đáng sợ rồi!”

Khúc Nhiễm nhìn Mặc Dịch Minh, trong mắt đong đầy nụ cười, không biết người này học được thói xấu của ai mà lôi kéo con gái nhà người ta lên đài vả mặt như vậy.

“Vậy tại sao anh lại để cho em lên đài!” Nước mắt Tô Duyệt Nhiên chực chờ trong hốc mắt, dường như còn muốn dựa vào việc giả vờ đáng thương để Mặc Dịch Minh hồi tâm chuyển ý.

Mặc Dịch Minh ho một tiếng, nghiêm trang nói: “Thứ nhất, là cô đòi nhất định phải lên đài, không phải sao? Trợ lý của tôi nhỏ hơn cô, tôi sợ cô làm cô ấy bị thương. Thứ hai, quả thật là tôi có chuyện muốn làm.”

Ánh mắt Tô Duyệt Nhiên một lần nữa dấy lên tia chờ mong, cô ta hy vọng tất cả mọi chuyện ở đây chỉ là một trò đùa của Mặc Dịch Minh.



Có việc muốn làm? Lần họp báo này khiến Khúc Nhiễm thấy được quá nhiều niềm vui bất ngờ, cô bắt đầu chờ mong hành động kế tiếp của Mặc Dịch Minh.

“Tôi muốn cô đi lên đứng bên cạnh tôi, để mọi người thấy rõ ràng tướng mạo của cô. Mặc Dịch Minh tôi muốn giải thích chút ở đây, tôi cùng cô cả của nhà họ Tô - Tô Duyệt Nhiên, không có chút xíu quan hệ nào, càng không rõ vì sao cô lại nói tôi thích cô, đồng thời muốn cưới cô.”

Lời nói này của Mặc Dịch Minh khiến trái tim của Tô Duyệt Nhiên hoàn toàn rơi vào Địa Ngục, nước mắt thực sự chảy xuống.

Lần họp báo này khiến lý trí của Tô Duyệt Nhiên ầm ầm sụp đổ, trước đó có bao nhiêu kiêu ngạo, có bao nhiêu đắc chí thì lúc này có bấy nhiêu xấu hổ, bấy nhiêu mất mặt.

“Tôi sẽ không để cho các người sống tốt đâu!” Tô Duyệt Nhiên nói một câu kia xong rồi chật vật rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô ta, không hiểu sao Khúc Nhiễm cảm thấy cô ta hơi đáng thương, nhưng người đáng thương chắc chắn sẽ có chỗ đáng hận.

Trước kia cô ta đứng ở ngôi cao, kiêu ngạo xem thường người khác bao nhiêu thì hiện tại cô ta rơi vào Địa Ngục lạnh lẽo bấy nhiêu.

Phóng viên trông thấy không những không nhàm chán mà còn cảm thấy rất vui, rất thú vị.

Nhìn bóng dáng rời đi của Tô Duyệt Nhiên, thương cảm thì thương cảm, nhưng tặng quà vẫn phải tặng quà.

Cô khẽ cười, gửi video mình quay được cho một phóng viên: “Viết hay chút nhé.”

“Vâng.” Bên kia đáp lại rất nhanh, thấy vậy, trong mắt Khúc Nhiễm lóe lên một ý cười nghiền ngẫm.

“Bắt đầu rồi?” Kết thúc buổi họp báo, hai người tìm một nhà hàng vắng vẻ ăn cơm. Mặc Dịch Minh hơi để ý vẻ mặt của Khúc Nhiễm.

“Thời gian này thật không thoải mái, nhưng tôi tin sẽ kết thúc nhanh thôi.” Khúc Nhiễm hơi mỏi mệt, lấy đũa gắp mấy sợi mì, cúi đầu ăn.

Ánh mắt Mặc Dịch Minh tối lại, hình như hơi thiếu sót, nhưng thật lâu sau anh cũng không nói gì.

“Uống nước trái cây không?”

“Không, cảm ơn.” Khúc Nhiễm ngước mắt nhìn nước trái cây trong tay Mặc Dịch Minh, lập tức cảm thấy không còn cảm giác ngon miệng gì nữa, cô thích trực tiếp ăn luôn hoa quả, nếu ép hoa quả thành nước ngược lại khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.

Mặc Dịch Minh không miễn cưỡng, bưng ly lên uống một hơi cạn sạch, mấy giọt nước trái cây thuận theo khóe miệng trượt xuống, đúng lúc chảy xuống hầu kết đẹp đẽ của người đàn ông kia.

Khúc Nhiễm không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt, lấy lại tinh thần mới cảm thấy xấu hổ.



“Tôi đi vệ sinh chút.” Khúc Nhiễm rời đi như chạy trốn, lỗ tai ửng đỏ. Mặc Dịch Minh không trả lời cô, nhìn bóng lưng của cô, để ly xuống, tao nhã lau sạch.

“Sao nữ thần của tớ lại trở thành như thế này chứ?” Nhà vệ sinh nữ truyền ra một tiếng la hoảng dọa Khúc Nhiễm lảo đảo một cái.

Bất đắc dĩ xoa giữa lông mày, dùng chút nước để rửa đôi mắt rã rời.

“Cậu còn coi cô ta là nữ thần sao? Bây giờ cô ta giống như một con chuột chạy qua đường!” Một cô bé khác cười trên nỗi đau của người khác, nói: “Tớ đã nói cô ta định gài bẫy người kia, khi đó cậu còn không tin!”

“Tớ… tớ, nhưng tớ cảm thấy cô ấy không cố ý đâu, là người thì đều sẽ mắc sai lầm…”

“Đây mà không phải cố ý à? Có phải đầu óc cậu rơi vào hố bẫy của cô ta rồi phải không? Cái nết gái điếm rõ ràng như vậy mà cậu nhìn không ra à?" Còn chưa chờ cô gái mảnh mai kia nói xong, một cô gái khác đã nhảy vào hung hăng mắng một tràng.

Cô gái mảnh mai kia không dám nói chuyện, tủi thân nhìn cô gái hung hăng, hai mắt mông lung trông rất đáng thương.

“Thôi, thôi, tớ sai rồi, tớ không nên hung dữ với cậu! Chậc! Cậu đơn thuần như vậy rất dễ bị lừa!” Tiếng bước chân của hai người vang lên, Khúc Nhiễm biết hai người kia đang đi gần đến chỗ mình.

Đi tới rửa tay, lúc hai cô gái kia rời khỏi thì hơi lúng túng nhìn Khúc Nhiễm.

Khúc Nhiễm cong khóe miệng, gật đầu hữu nghị với các cô.

Còn chưa đi bao xa, cô gái mảnh mai yếu đuối kia nói: “Chị gái vừa rồi trông thật quen mắt!”

“Cô ấy là máy bay chiến đấu đấy, hợp tác cùng tổng giám đốc Mặc, e rằng đó là tổ đội hai người đi đánh gái điếm đấy.” Cô gái hung hãn vừa rồi cẩn thận suy nghĩ lại, hồi lâu mới nói tiếp.

Khúc Nhiễm vừa rửa tay xong thì nghe thấy lời này, cô cách các cô gái kia cũng không xa, nghe xong cảm thấy hơi buồn cười.

“Máy bay chiến đấu? Tổ đội hai người đi đánh gái điếm?” Khẽ cười, đột nhiên cô nhận ra mình cũng được xem là một người nổi tiếng.

Mặc Dịch Minh cảm thấy Khúc Nhiễm đi vệ sinh hơi lâu, đang lúc suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho cô hay không thì bóng dáng người kia xuất hiện.

“Có cô gái nhỏ đề nghị hai chúng ta thành lập tổ đội hai người đi đánh gái điếm.” Khúc Nhiễm nói đùa.

“Không phải không thể.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play