“Ông lặp lại lần nữa xem?” Tô Duyệt Nhiên hơi híp mắt, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên hơi hoài nghi có phải vừa rồi mình nghe lầm gì không.

“Hai trăm vạn.” Ông chủ Lâm nở nụ cười nhìn Tô Duyệt Nhiên, nhưng ánh mắt lạnh đến cực hạn: “Cô Tô, không phải cô không có tiền chứ?”

“Sao… sao có thể chứ!” Trong nháy mắt, sự kiêu ngạo của Tô Duyệt Nhiên tan tành, biểu hiện bối rối trên mặt không cách nào che giấu được: “Sao tôi có thể không có tiền được! Cô đây… cô đây chỉ không mang nhiều tiền khi ra ngoài mà thôi! Ông chờ đấy, tôi gọi điện cho cha tôi gửi tiền!”

“Cô Tô, hi vọng cô có thể gửi toàn bộ tiền cho tôi, dù sao cả đời này tôi cũng chỉ có thể kiếm mấy đồng tiền lẻ này, những món đồ vật nhỏ này đã là toàn bộ gia sản của tôi rồi!” Ông chủ Lâm cố ý nhấn mạnh bốn chữ “mấy đồng tiền lẻ”, trong mắt vô cùng chân thành.

“Biết rồi!” Tô Duyệt Nhiên vội vàng vòng qua bọn họ, vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Sáng mai tôi đưa tiền cho ông, ban đêm tôi muốn nghỉ ngơi, đừng đến gây ồn ào cho tôi!”

Mặc dù nói như vậy nhưng thời gian ông chủ Lâm lăn lộn trong xã hội này không phải là thứ mà người phụ nữ này có thể so sánh được, Tô Duyệt Nhiên đang suy nghĩ gì ông ta biết hết.

Chờ Tô Duyệt Nhiên đi xa, ông ta nhẹ giọng nói: “Ban đêm để ý cửa lớn chút, chú ý phòng cô Tô, đừng để cô ta chạy.”

Đám người hơi không rõ nhưng vẫn trả lời: “Vâng,” Họ nâng cao cảnh giác, chú ý mỗi một cử động của Tô Duyệt Nhiên.

Khúc Nhiễm luôn chú ý tới mọi cử động của Tô Duyệt Nhiên từng giờ từng phút một để tìm kiếm toàn bộ chứng cứ vạch trần gửi cho phóng viên.

Cô độc ác sao?

Thiếu cô bao nhiêu cô đòi lại bấy nhiêu mà thôi.

Kiếp trước Tô Duyệt Nhiên gϊếŧ chết cô, kiếp này Khúc Nhiễm chỉ phản kháng những uất ức mà cô đã chịu thôi, từ đầu đến cuối còn chưa định lấy mạng của cô ta mà. Như vậy không được xem là thiện lương sao?

Những tin tức trên internet có liên quan đến chuyện xấu của Tô Duyệt Nhiên toàn bộ đều trở thành tin nóng, Tô Duyệt Nhiên từ nữ thần quốc dân ngã xuống trở thành đối tượng bị người dân chế giễu, không biết cô ta có vui vẻ hay không.

“Thật là ghê tởm! Rốt cuộc người này là ai!” Tất cả những tin tức xấu đều bám lấy Tô Duyệt Nhiên, mỗi một cử động của cô ta đều bị phát tán trên mạng, bị vô số người phê phán.

Đầu tiên là buổi họp báo của nhà họ Lục, đây là do có người phát trực tiếp, dựa theo thanh danh của nhà họ Lục nên lửa mới cháy lớn, lại thêm thanh danh Mặc thị nên càng khiến lửa cháy càng lớn hơn.

Nhưng mấy tin tức xấu phía sau, nào là trà trộn vào quán bar đập đồ rồi không chịu trả tiền, rốt cuộc là ai chụp những thứ này vậy!



Đầu óc của Tô Duyệt Nhiên chưa ngu đến mức không cứu được, trong nháy mắt cô ta nhận ra có một người đứng sau sắp xếp tất cả mọi chuyện này, muốn khiến mình hoàn toàn thân bại danh liệt!

“Không được! Mình phải bắt người phóng viên kia tới! Để cô ta khai ra người sau lưng!” Tô Duyệt Nhiên cắn răng mở cửa, nhưng vừa mở cửa ra, cô ta sững sờ.

“Cô Tô, chào buổi tối, hôm nay thời tiết thật tốt!” Mấy nhân viên phục vụ lúc ẩn lúc hiện ở cổng cười ha ha, nói toàn những lời kì lạ, vừa nhìn là biết họ đang chột dạ.

Tô Duyệt Nhiên hừ nhẹ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là ông chủ Lâm bảo bọn họ tới giám sát mình.

Giám sát? Muốn chết à! Ông chủ Lâm mà biết ý nghĩ của Tô Duyệt Nhiên, đoán chừng cười đến rơi mất mấy cái răng sứ.

Nghĩ hay lắm, những người này không phải đến giám sát, mà là trông chừng Tô Duyệt Nhiên!

“Tránh ra!” Tô Duyệt Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ, nhấc chân muốn ra khỏi cửa.

“Ôi, cô Tô, cô muốn đi đâu vậy?” Bọn họ cản Tô Duyệt Nhiên lại, trong mắt lóe lên sự khinh bỉ.

“Tránh ra! Xử lý việc riêng!” Tô Duyệt Nhiên hơi tức giận, không phải chỉ ra ngoài thôi sao, bây giờ quán bar còn hạn chế tự do đi lại à?

“Không được, cô Tô, ông chủ chúng tôi ra lệnh, giá trị của cô Tô là hai trăm vạn, bảo chúng tôi phải bảo vệ cho tốt, không thì sẽ tổn thất hai trăm vạn, chúng tôi toàn kiếm những đồng tiền lẻ mà thôi, nếu như bị tổn thất thì sợ không gượng dậy nổi!” Một người đàn ông cười hì hì nói, không hề có định mở cửa.

“Nói đi nói lại vẫn là hai trăm vạn à?” Sắc mặt Tô Duyệt Nhiên lập tức trầm xuống, xem ra không trả tiền thì không ra được, ý nghĩ muốn chuồn êm ra ngoài trốn nợ đã tan vỡ.

“Chỉ cần nhận được hai trăm vạn thì cô Tô sẽ được tự do ngay!”

“Các người đủ ác đấy!” Tô Duyệt Nhiên hung hăng lườm bọn họ, đóng cửa lại.

Hiện tại mình thật sự không có tiền, đang ở thế yếu, không thể trực tiếp đối kháng với bọn họ, xem ra hiện nay ra ngoài tìm người là không khả quan. Hít liên tiếp vài hơi, Tô Duyệt Nhiên nhốt mình trong phòng.

“Hai trăm vạn, làm sao để có hai trăm vạn đây?” Khẽ lẩm bẩm, trong mắt Tô Duyệt Nhiên mờ mịt.

“Đã trễ như vậy còn chưa ngủ?”



Mặc Dịch Minh vừa ra khỏi phòng sách, phát hiện căn phòng của Khúc Nhiễm mơ hồ lộ ra ánh đèn, tiện tay gửi một tin nhắn ngắn.

Hai mắt Khúc Nhiễm mệt mỏi, hơi sững sờ, xoa mi tâm, trả lời một câu: “Đang bận.”

Mặc Dịch Minh đương nhiên biết cô đang bận chuyện liên quan tới Tô Duyệt Nhiên. Dưới sự thao túng của Khúc Nhiễm, hình tượng của Tô Duyệt Nhiên đã hoàn toàn sụp đổ, thậm chí tất cả mọi người còn truyền nhau: “Hình như cô cả của nhà họ Tô - Tô Duyệt Nhiên, hơi có vấn đề về đầu óc!”

Tô Chính Thiên biết được chuyện này thì ảo não mấy ngày liền, luôn bận rộn qua lại hai nơi, công ty và nhà, vừa trấn an cổ đông với nhân viên trong công ty, lại vừa phải chịu đựng Lâm Uyển cứ mãi khóc rống.

“Rốt cuộc em có chịu thôi đi hay không?” Cuối cùng, dưới sự tra tấn ngày đêm của tiếng khóc, Tô Chính Thiên mắng Lâm Uyển: “Em còn có mặt mũi khóc à? Lâm Uyển, em nhìn con gái ngoan của em đi! Em xem em dạy nó thành gì rồi!”

“Tô Chính Thiên! Anh dám hung dữ với em!” Đầu tiên Lâm Uyển sững sờ, sau đó sắc mặt tối lại, khóc nháo muốn bóp cổ Tô Chính Thiên.

“Từ nhỏ đến lớn anh đã từng dạy dỗ Nhiên Nhiên mấy lần? Chuyện gì cũng đều là em dạy, anh từng dạy dỗ được gì chứ? Anh ngoại trừ bỏ ra chút tiền, anh có từng cho Nhiên Nhiên tình thương đầy đủ của một người cha chưa?”

“Ông đây mà quản lý Nhiên Nhiên, dạy Nhiên Nhiên, thì mẹ nó em đi kiếm tiền thay ông đây được không?” Giọng Tô Chính Thiên lớn hơn, giờ phút này ông ta vừa trừng lớn hai mắt vừa lớn giọng hô, Lâm Uyển hoàn toàn không nói gì, chỉ ngồi chồm hổm lau nước mắt bên cạnh.

“Đứa con gái đáng thương của tôi! Đứa con gái đáng thương của tôi đi đâu rồi?” Lâm Uyển chỉ khóc, khóc đến mức Tô Chính Thiên cũng thấy đau đầu buồn bực.

“Ầm!” Tô Chính Thiên đá cửa ra, ôm quần áo để mặc rồi đi đến công ty.

Ngủ ở công ty tốt hơn nhiều so với hoàn cảnh ầm ĩ ở nhà.

Thật ra Tô Chính Thiên vẫn muốn tìm Tô Duyệt Nhiên trở về, dù thế nào chăng nữa thì vẫn là cốt nhục mình sinh ra, không thể để nó lưu lạc ở bên ngoài được?

Nhưng bây giờ Tô Duyệt Nhiên vẫn trốn tránh ông ta, thậm chí lần trước ông ta còn hung ác bảo Tô Duyệt Nhiên đừng về nhà nữa, giờ lại bảo ông ta đi tìm Tô Duyệt Nhiên ư? Ông ta không chịu mất thể diện của mình được, huống chi ông ta biết tỏng con mình là dạng người gì, đi thì đi, đừng hòng ép ông.

Gần đây việc làm ăn của nhà họ Tô nhanh chóng xuống dốc, mặc dù Tô Chính Thiên không làm sai gì nhưng con gái của ông ta xảy ra vấn đề, nên ảnh hưởng rất lớn đến việc buôn bán của nhà họ Tô.

Hiện tại Tô thị đã lạnh lẽo vắng ngắt, không ít nhân viên đã từ chức, trụ cột gần như cũng muốn bỏ chạy, nếu không phải Tô Chính Thiên khuyên bảo rất nhiều thì công ty đã không còn gì rồi.

“Tô thị, không ổn rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play